Chương 62: Hàn yên xuất trận

Chương 62: Hàn Yên xuất trận

Rốt cục, tiết mục của tú nữ kia cũng kết thúc, nhưng lần này tiếng vỗ tay chỉ lất pha lất phất, so với Lý Tương Quân kém hơn rất nhiều, dù sao khán giả cũng không phải ai cũng ngu ngốc, không có mắt nhìn, ngày thường không phải không xem qua những vũ cơ có vũ đạo tốt, màn biểu diễn vừa rồi đúng là chỉ tạm được mà thôi.

Tú nữ kia gần như là khóc lóc trở về, lúc trở lại sau tấm bình phong, vài tú nữ quen biết đều tiến lại an ủi nàng. Hàn Phỉ liền nhạy cảm nghe thấy một câu an ủi thế này:

"Đừng sợ, ngươi không phải là người kém cỏi nhất đâu, chờ mụ mập kia lên đài, mọi người liền sẽ biết ngươi không kém chút nào."

"Ngươi, ngươi đánh đồng ta với mụ béo kia sao! Ngươi muốn chết sao!"

Hàn Phỉ vô liêm sỉ vui mừng. Rất nhanh, tú nữ tiếp theo lên đài, ngoại trừ tú nữ thứ hai phạm sai lầm, các tú nữ còn lại đều là bình an vô sự, chí ít đến người đang biểu diễn trên sân khấu vẫn không xảy ra sai lầm nào, sắc mặt tái nhợt của Cô Ma Ma cũng coi như đẹp đẽ hơn một chút, bầu không khí đương trường cũng náo nhiệt hơn không ít, tiệc rượu sênh ca, cúng là một loại lạc thú trên đời.

Hàn Phỉ trốn ở sau tấm bình phong, cẩn thận từng li từng tí thò cái đầu ra, nàng cũng có quyền được xem biểu diễn văn nghệ mà, còn nhìn tương đối say sưa ngon lành, dù sao trình độ biểu diễn như thế này cũng không phải thường gặp. Nhưng lúc Hàn Phỉ đang xem biểu diễn cũng thỉnh thoảng không tự chủ được mà nhìn về phía vị trí nam thần, nhưng tư thế cùng động tác của nam thần hầu như không thay đổi, nếu không phải Hàn Phỉ nhìn thấy động tác trên tay hắn thay đổi, nàng đã cho rằng nam thần thật sự biến thành tượng băng!

Cũng dễ nhìn ra, nam thần tựa hồ đối với tiết mục trên đài cũng không thèm để ý, điểm này, không khỏi khiến tâm tình Hàn Phỉ vô cùng vui vẻ. Quả nhiên a, những dong chi tục phấn này sao có thể lọt vào mắt nam thần a! Nếu nam thần cũng giống như những tên đàn ông khác, mắt lộ vẻ muốn ăn thịt người thì thật sự là quá chướng mắt!

Nhưng sung sướиɠ của Hàn Phỉ cũng không kéo dài quá lâu, bởi vì, nàng phát hiện, bất tri bất giác, tiết mục đã tiến hành đến một nửa, mà xem như người ra trận ở thời điểm trung tâm này chính là muội muội của nàng, Hàn Yên, chính là người được ký thác hi vọng lớn nhất.

Một cơn gió thoáng qua bên cạnh mang theo hương thơm nhàn nhạt, Hàn Phỉ sững sờ quay đầu lại, đã nhìn thấy Hàn Yên lặng lặng đi tới cạnh nàng, chậm rãi mở áo choàng trên người ra, một trận ánh sáng xẹt qua mắt nàng. Đó là một bộ trường sam thêu từ từ tơ vàng, ở ngực áo mơ hồ lộ ra đường nét no đủ vô cùng sống động, một đoàn những đóa hoa gấm chạy dọc theo cổ áo, ở bên hông từng chuỗi mã não năm màu rủ xuống, váy dài quét đất, làn váy còn thêu tường vân, tinh quang mơ hồ tỏa ra, làm nổi bật lên vẻ tinh xảo mĩ lệ của Hàn Yên.

Hàn Phỉ xem đên ngây người. Nàng vẫn luôn biết rõ muội muội này của nàng rất đẹp, sau khi kế thừa kí ức của nguyên thân lại càng cảm thấy người này giống như như hacker vậy! Chỉ có thể dùng từ hết sức đẹp để hình dung, thế nhưng làm sao có người hoàn mỹ đây?

Đáy lòng nàng đối với muội muội này luôn có ngăn cách, không nói rõ được, cũng không tả rõ được, loại cảm giác này giống như của nguyên thân lưu lại, mà không phải của bản thân nàng, nếu là nàng ngược lại có một vị muội muội hoàn hảo như thế sẽ rất tự hào mới đúng, đáng tiếc người ta căn bản không phải như vẻ bề ngoài mà bản thân nàng cũng không khát khao có một muội muồi kiểu này: Dưới nụ cười ôn nhu kia lại cất giấu đầy dao sắc nhọn đấy!

Hàn Phỉ cũng không phải kẻ ngốc, ở niên đại này, nàng dù cho lâm vào tình cảnh gay go, cha không thương, nương không yêu, thế nhưng thân phận đích nữ của nàng lại không thể thay đổi, mà điểm này đối với cô em gái kia mà nói chính là không phải chuyện tốt đẹp gì, làm sao có thể thực sự xem nàng là tỷ tỷ a. Không thể dằn vặt chết nàng đã là may mắn cho nàng rồi!

Nàng liền nghĩ về nguyên thân Hàn Phỉ kia ở trong một cái sân viện lụi bại ngây ngốc lâu như vậy, nhận hết bắt nạt, cô em gái này cũng không thèm bước vào xem qua lấy một bước! Muốn nàng tin tưởng cô ta có lòng tốt. Thà bảo nàng đi đầu xuống đất còn hơn!

Hàn Phỉ thu lại nụ cười của mình, nặng nề nhìn Hàn Yên đi ra khỏi bình phong, sau bình phong một con đường nhỏ lát bạch ngọc dẫn thẳng lên sân khấu, cho nên khi Hàn Yên xuất hiện, Hàn Phỉ chỉ nghe thấy từng trận tán thưởng không dứt. Hàn Yên rất đẹp, đẹp đến mức không gì tả nổi, Hàn Phỉ biết rõ. Tâm lý dâng lên một luồng tự ti, cũng không phải do tâm tình của Hàn Phỉ, mà là thuộc về nguyên thân, Hàn Phỉ sờ sờ trái tim của mình, âm thanh nho nhỏ an ủi:

"Khó chịu cái gì, chờ ta giúp ngươi giảm béo, ngươi sẽ được ngắm dáng vẻ chân thật của ngươi!"

Sự khó chịu chậm rãi rút đi. Hàn Phỉ từ từ ngẩng đầu lên, nhìn trên sân khấu Hàn Yên giống như tiên nữ siêu phàm thoát tục, sắc mặt nàng không còn vẻ chơi đùa, mà là chăm chú, nàng đang nghiêm túc cẩn thận nhìn Hàn Yên.

"Kí chủ, người này sẽ là lực cản to lớn của ngươi."

Hàn Phỉ trầm mặc một hồi, nói: "Tại sao?"

"Không thể tiết lộ, nhưng kí chủ, ta đối với ngươi có lòng tin."

Hàn Phỉ nở nụ cười: "Thật làm khó cho ngươi phải tin tưởng một người như ta."

"Kí chủ, ngài cần phải cố lên."

"Ừm."

Đào Bảo không nói cho Hàn Phỉ biết, tự tin của nó đến từ chính Hàn Phỉ ở trong không gian ảo chăm chú cố gắng hết sức luyện tập, rõ ràng lúc bắt đầu luôn là hờ hững, rõ ràng là không cam tâm tình nguyện, vậy nhưng trong lúc vô tình, trong cặp mắt kia sẽ tỏa ra ánh sáng cứng cỏi chấn nhϊếp rung động lòng người.

Đào Bảo chưa bao giờ nghĩ tới Hàn Phỉ có thể kiên trì lâu như vậy, người này không phải là nhân tuyển thích hợp nhất, thậm chí nếu như có thể chọn lại lần nữa, Đào Bảo nhất định sẽ không chọn nàng là kí chủ. Nhưng không có nếu như, hệ thống 1 khi bắt đầu, liền không thể giải trừ, Đào Bảo chỉ có thể nhẫn nhục chịu khó phụ trợ Hàn Phỉ hoàn thành nhiệm vụ, nhưng đáy lòng không có bao nhiêu hi vọng, từ lúc bắt đầu biểu hiện của Hàn Phỉ đã không hoàn toàn như ý, không giống kí chủ thông thường của nó chút nào, nó chính là xem thường nàng, thế nhưng mấy ngày nay một đường gập ghềnh trắc trở vượt qua, Đào Bảo bỗng nhiên nhận ra.. dù Hàn Phỉ không cam tâm tình nguyện cỡ nào, nhưng mỗi một nhiệm vụ, nàng đều hoàn thành, không nói quá trình thế nào, nàng đều làm được, bất luận độ hoàn thành viên mãn không viên mãn, nàng đều làm được.

Đào Bảo thu lại vẻ xem thường đối với nàng, chỉ cần một điểm này, liền có thể khiến nó thay đổi sắc mặt, nó đã cùng trải qua với không ít kí chủ lợi hại, sát thủ, đặc công, danh viện, nó đều quản rất chặt chẽ, những kí chủ đó đều trở nên vô cùng xuất sắc không có ngoại lệ, nắm giữ thành thạo một nghề, dựa vào hệ thống quả thực là tạo nên một hồi phong vân xoay trời chuyển đất, nhưng cho dù là nhân vật như vậy cũng không phải lúc nào cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Chỉ trừ Hàn Phỉ. Đào Bảo biết rõ, đây cũng không phải hoàn toàn dựa vào may mắn, càng quan trọng hơn là, Hàn Phỉ không bị hệ thống dụ dỗ mê hoặc, nếu như có thể, nàng thậm chí ngay cả dùng cũng không muốn dùng, điểm này cùng những kí chủ trong quá khứ không hề giống nhau. Các kí chủ trước đây ai cũng tính toán tỉ mỉ, xoay xở mọi cách để có thể đổi lấy tinh tệ, việc này so với tìm cách hoàn thành nhiệm vụ để đổi tinh tệ dễ hơn nhiều.

Nó đã dụ dỗ, mê hoặc Hàn Phỉ vô số lần, nhưng chỉ trừ vài lần miễn cưỡng, còn lại Hàn Phỉ suy nghĩ mở ra hệ thống cũng không có! Điểm này khiến Đào Bảo cảm thấy tương đối thất bại, vì thế nó mới tận hết sức lực liều mạng giựt giây Hàn Phỉ mua đồ vật để nàng mắc nợ đầy rẫy, nhưng hiệu quả không được bao nhiêu.

Đào Bảo đánh cược, Hàn Phỉ tuyệt đối còn chưa ý thức được hệ thống chính là một tồn tại nghịch thiên! Đúng là kẻ ngu ngốc! Nhưng những câu nói này cũng chỉ có thể lén lút nói một chút thôi, Đào Bảo mơ hồ cảm thấy kí chủ này đối với nó có chỗ phòng bị, nhưng nó lại không có biện pháp chứng thực, tư duy của nó không phức tạp như loài người, không thể nào hiểu được cảm giác quái lạ này, không thể làm gì khác hơn là mang theo thái độ thẩm phán mà quan sát Hàn Phỉ xem nàng ta có thể đi tới bao xa. Loại chiến tích hoàn mỹ này của nàng, còn có thể duy trì bao lâu..