Chương 53: Hàm nghĩa của dây lụa

Chương 53: Hàm nghĩa của dây lụa

Thắt một nút kết đẹp đẽ, Hàn Phỉ mới phát hiện phía sau lưng của mình đã ẩm ướt, cánh tay cũng 10 phần đau nhức. Nàng ngơ ngác nhìn nút kết vừa thắt, bình thường ngay đầu tóc của mình cũng lười chải buộc, vậy mà nàng lại kiên trì chải đầu cho một nam nhân, nhưng mà.. cảm giác thật tuyệt a, nàng thậm chí còn có chút lưu luyến.

"Hàn Phỉ."

"Ờ, a, có!"

"Ta không thích người khác chạm vào tóc mình."

Hàn Phỉ kinh sợ, vô ý thức đem móng vuốt đang có ý đồ xấu thu lại, vội vàng nói: "Ta bảo đảm đôi tay này trừ Vương gia ngài, tóc ai cũng chưa từng chạm qua! Tuyệt đối không có!"

Không giống vẻ kinh sợ của Hàn Phỉ kinh sợ, Tần Triệt khi nói ra câu này, vẻ mặt hiện lên vẻ ôn nhu trước nay chưa từng có. Đáng tiếc, vẻ ôn nhu ấy trôi qua rất nhanh, Hàn Phỉ đứng ở sau lưng nên không nhìn thấy, nàng vẫn còn đang cật lực vì bảo vệ hai tay của mình mà cường điệu:

"Vương gia! Thật không có! Trước không, về sau lại càng không có! Đời này ta nhất định sẽ không chạm qua tóc của người khác! Một sợi cũng không!"

Hàn Phỉ vẫn không quên, lần đầu gặp hắn, nàng chỉ là nhìn hơi lâu vào mắt hắn, mà suýt chút nữa đã bị móc ra con ngươi! Hiện giờ nói lời này chẳng phải chính là muốn chặt tay nàng à!

Lúc lâu sau, trong lúc Hàn Phỉ đang thấp thỏm bất an, lại nghe thấy hắn ừm một tiếng, nàng miễn cưỡng yên lòng, thần kinh suy yếu, nói:

"Vậy, vậy hôm nay không còn sớm, ta, ta đi về trước."

Đồ vật đã đem tặng, tâm tình lại lên voi xuống chó, Hàn Phỉ thực sự cần nghỉ ngơi thật tốt một hồi, an ủi trái tim nhỏ bé bị tổn thương của nàng!

"Trở về đi."

Hàn Phỉ ngẫm nghĩ, lại từ trong l*иg ngực móc ra một bao thuốc nhỏ, đưa cho Tần Triệt, dưới ánh mắt nghi ngờ của hắn giải thích:

"Đây là dược liệu dùng để ngâm dây lụa còn thừa, không muốn lãng phí nên ta đã làm thành một cái thuốc, ngài có thể để ở bên giường, có thể tĩnh tâm an thần! A, đúng, cái này có thể đưa cho Tật Phong!"

Hàn Phỉ ánh mắt sáng lên, đối với ý kiến hay đột nhiên xuất hiện của mình mà kích động, tên hộ vệ lãnh khốc vô tình đầy người mùi máu tanh này xem ra cũng cần lấy lòng một hồi! Nhưng ngay lập tức, Tật Phong run lên một cái, cảm nhận được trái tim của mình đang run rẩy, vội vàng nói: "Thuộc hạ không cần!"

Ngôn từ dứt khoát, không chút do dự. Hàn Phỉ thoáng thất vọng thở dài, xem ra đây là một người khó chơi, nhưng nàng cũng không để ở trong lòng, tiếp tục dặn dò Tần Triệt:

"Vương gia, khí trời đang dần chuyển lạnh, sau này hạn chế ngồi bên cạnh cửa sổ thôi, tư thế dù rất ưa nhìn, nhưng lại dễ bị cảm lạnh! Còn có a, ngài khi dùng cơm canh cũng đừng ăn quá nhiều, thân thể ngài gần đây có chút suy yếu, nên lấy cháo làm đồ ăn chủ đạo, a, đúng rồi, chân ngài phải tiến hành xoa bóp lần nữa, cứ theo như lần trước ta làm cho ngài mà làm, sẽ có thể giảm bớt cảm giác đau đớn khi trời mưa lạnh.."

Hàn Phỉ nói rất nhiều, cằn nhằn, liên miên không dứt, đều là những điều cần chú ý, biểu hiện của nàng rất nghiêm túc, con mắt cũng không kiêng kị nhìn hắn.

Tật Phong càng ngày càng khâm phục cô nương mập này, rõ ràng bình thường tính tình hèn nhát, nhưng có những lúc gan lại to bằng trời.

Giao phó xong, Hàn Phỉ hài lòng đem gói thuốc nhét vào tay Tần Triệt, phất tay một cái, nói: "Vậy ta đi trước."

Tần Triệt cúi đầu nhìn gói thuốc trong lòng bàn tay, bất chợt mở miệng:

"Lễ mừng.."

"Ừm."

Hàn Phỉ nghi hoặc. Hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt đen như mực, ám trầm rét lạnh, nói: "Ta sẽ nhìn ngươi."

Hàn Phỉ hơi hé miệng, đột nhiên trong l*иg ngực ra tuôn ra một cỗ hào tình vạn trượng, nàng nghĩ đến bản thân mỗi đêm luyện tập mồ hôi thấm ướt áo, ngơ ngác cắn răng nói:

"Vậy Vương gia nhất định phải xem cho kĩ!"

Hắn nói khẽ: "Được."

Hàn Phỉ liền vội vàng xoay người, nàng cảm giác viền mắt có chút phát nóng, không muốn bị hắn nhìn thấy bộ dáng này.

"Vương gia, ta đi về trước!"

Phất tay một cái, Hàn Phỉ chí khí ngút trời rời đi.

Tần Triệt gật đầu, nói: "Tật Phong."

"Vâng!"

Hàn Phỉ kinh ngạc quay đầu lại, đã nhìn thấy Tật Phong đứng ở sau lưng nàng, nàng liền vội vàng khoát tay nói: "Không cần đưa ta về! Ta có thể tự trở lại!"

Tật Phong giải thích một câu: "Gần đây trong cung không yên ổn."

Hàn Phỉ đăm chiêu liếc hắn một cái, cũng không từ chối nữa. Tật Phong đưa nàng đến cửa động chỗ núi giả, liền đứng lại, ma xui quỷ khiến, hắn quay về phía Hàn Phỉ đang muốn chui vào, mở miệng nói: "Hàn cô nương."

Hàn Phỉ sững sờ, quay đầu lại, nói: "Chuyện gì?"

Dưới tình huống bình thường, người hộ vệ máu lạnh vô tình này rất ít nói chuyện với nàng, Hàn Phỉ còn có chút chột dạ về việc đã từng dùng châm đâm hắn hôn mê trước đây.

Tật Phong cũng không biết mình gọi nàng lại là để làm gì, nhưng hắn nhớ rõ vào lúc hắn nhìn thấy biến hóa của Vương gia, trong lòng liền nảy sinh một loại cảm giác khủng hoảng lan tràn.

"Hàn cô nương có biết tập tục của Hàn Linh quốc không?"

"Ừm. Tập tục gì?"

Tật Phong không trả lời, lại nói: "Hàn cô nương về đi, trên đường cẩn thận."

Hàn Phỉ không tìm được manh mối, chỉ cảm thấy đêm nay hộ vệ lãnh huyết này có chút kỳ quái, nhưng điều này cũng không liên quan đến nàng, nhân tiện nói: "Vậy ta đi đây."

Tật Phong nhìn thân ảnh mập mạp kia hít một hơi thật sâu, sau đó nỗ lực chui vào, bộ dáng rõ ràng 10 phần buồn cười, nhưng hắn lại cười không nổi. Nữ nhân này, có lẽ thật sự sẽ trở thành người cứu rỗi Vương gia.

Tập tục của Hàn Linh quốc, nếu một cô gái lấy dây lụa gửi tặng người thương, chính là ngụ ý buộc chặt tình cảm, dắt tình ý kiếp trước, xuyên qua mái tóc xanh, làm bạn bên nhau đến khi bạc đầu, đời này nếu không phải là chàng sẽ không lấy chồng, tình này vĩnh sinh bất diệt. Hàn cô nương này, sợ là không biết nàng vừa làm một việc kinh thiên động địa đi. Nhưng, thái độ của Vương gia.. nhìn không thấu.

Hàn Phỉ vừa xuyên qua thông đạo liền vội vả thở ra một hơi, buông bụng ra. Haizzz, thật sự có thể nín chết nàng, lúc nào mới có thể giảm béo thành công đây! Quá phiền muộn!

Cất bước, Hàn Phỉ dự định về phòng của mình, nhưng một loạt tiếng bước chân nhẹ nhàng bỗng làm nàng cảnh giác, nàng vội vã trốn vào trong núi giả, lén lút thò đầu ra dò xét, dựa vào ánh trăng yếu ớt nàng nhìn thấy hai bóng người đang lén lén lút lút đi tới.

"Nơi này không có người chứ?"

"Không có chuyện gì, nơi này là khu vực hoang vu của A Mã Cung, từ trước tới giờ đều không có ai đi qua."

"Nhưng.."

"Lan muội, ngươi không nhớ ta sao?"

"Dương ca.."

"Lan muội! Cho ta có được không? Ta rất nhớ ngươi!"

"Dương ca, ta cũng nhớ ngươi!"

Lập tức, một loạt âm thanh nhạy cảm không thể nói thành lời vang lên. Hàn Phỉ cả người như bị sét đánh, hai bóng người kia giống như củi khô lâu ngày, gặp lửa là bùng phát dữ dội. Bởi vì khoảng cách không xa, thị lực của Hàn Phỉ vẫn có thể nhìn thấy một nam một nữ trên mặt khát khao khó nhịn kia. Y phục cũng bị tháo ra, hai người kia không coi ai ra gì cứ như vậy mà thân thiết, tiếng vang đó cũng làm một hoàng hoa khuê nữ như Hàn Phỉ sắc mặt đỏ bừng.

Cái gì mà người cổ đại thường ngại ngùng rụt rè đây! Các ngươi nã pháo lộ thiên tốt như vậy cơ mà! Chiến thuật dã chiến thế này thật còn hơn cả thời hiện đại của nàng a! Nàng còn bất đắc dĩ thành khán giả phải xem toàn trận sao?

Chờ chút! Lan muội? Lan muội? Lý Nhược Lan! Đậu phộng, đây không phải là tú nữ à?