Chương 116: Giao dịch

Chương 116: Giao dịch

Xem vẻ mặt của Hác lão bản, Hàn Phỉ tính toán một lúc, nói: "Làm sao? Không có à?"

Hác Mỹ cười khổ.

Hàn Phỉ lầm bầm một câu: "Thần Nông Giá nghèo như vậy sao?"

Hác Mỹ không thể làm gì khác hơn là nói: "Hàn cô nương, Tuyết Liên Hoa trên trăm năm, Thần Nông Giá chúng ta không phải là không có."

Con mắt Hàn Phỉ lóe sáng: "Ở đâu? Ngươi cần gì? Dược phương sao? Tuy không thể trị liệu cho bệnh nhân mắc bệnh, nhưng vẫn sẽ có tác dụng!"

Hác Mỹ khoát tay nói: "Nếu như Hàn cô nương đồng ý cống hiến dược phương, ta khẳng định đồng ý tạo thuận lợi, nhưng.. hiện tại có chút phiền toái."

Hàn Phỉ cau mày, hơi mất kiên nhẫn, nói: "Ngươi nói thẳng đi!"

Hác Mỹ thẳng thắn nói: "Trong vườn thuốc của Thần Nông Giá có Tuyết Liên Hoa trăm năm! Vẫn còn đang gieo trồng, nhưng còn một khoảng thời gian nữa mới có thể hái!"

"Còn cần bao lâu?"

"Nhanh thì nửa năm, chậm thì hai năm."

"Không được! Chúng ta không chờ lâu như vậy được!"

Nếu thật sự lâu như vậy, thì thi thể Hàn Văn Thư chỉ sợ cũng đã thành xương trắng rồi!

Hác Mỹ có vẻ khó xử: "Bây giờ không phải là ta không muốn giúp ngươi, đẳng cấp Dược Nông của Thần Nông Giá cũng đều không quá cao, không thể đề cao tốc độ được, chỉ có thể chờ đợi nó tự nhiên thành thục mới có thể hái xuống."

Hàn Phỉ nghe được một danh từ xa lạ "Dược Nông?"

Hác Mỹ kinh ngạc, nói: "Hàn cô nương không biết ư?"

Hàn Phỉ giả vờ cao thâm nói: "Thần Nông Giá không có y sư cao cấp, ngay cả Dược Nông cũng không có cao cấp sao?"

Một câu nói này đánh cho khuôn mặt Hác lão bản vô cùng đau đớn, lại không thể biện giải không, không thể làm gì khác hơn là nói: "Nếu như Dược Nông cao cấp hơn một chút là có thể lập tức hái!"

Hàn Phỉ hỏi tiếp: "Nơi nào có Dược Nông cao cấp?"

Con mắt của Hác Mỹ lóe lên vẻ khó chịu, song lại không có cách nào, nói: "Trung Thảo Đường."

Được rồi, lại phải dây dưa với Trung Thảo Đường, không trách được cái Thần Nông Giá này chết sống cũng không thể vượt qua Trung Thảo Đường, thì ra là khan hiếm ở mọi phương diện a!

"Vậy Trung Thảo Đường cũng có Tuyết Liên Hoa tram năm chứ?"

Hác Mỹ gật đầu: "Có, nhưng phỏng chừng hiện đang ở trong nhà kho, nhà kho của bọn họ có rất nhiều cao thủ tọa trấn, chuyên môn trông giữ dược tài danh quý."

"Nếu như là mua thì sao?"

"Căn bản là không dựa theo tiền tài để tính toán, cho dù là thật sự có thể dùng tiền để mua thì cũng phải bỏ ra số lượng không nhỏ, hơn nữa tám chín phần mười là không bán, vật này đặt ở hiệu thuốc đều là sinh mạng, cả Thần Nông Giá cũng vẻn vẹn chỉ có một cây còn chưa thành thục, đây là do ngẫu nhiên phát hiện, ta hao tổn không ít tiền tài mới có thể mang về đây chăm nom, thật sự không có cách nào đề cao tốc độ được."

Nói thật, Hác Mỹ cũng rất đau lòng, một bông Tuyết Liên Hoa như thế lúc trước nàng đã bỏ ra không ít công sức tiền tài, bây giờ còn chưa thành thục, vốn dĩ còn đang trông cậy sau khi nó thành thục sẽ đem ra coi như bảo vật trấn điếm, hiện giờ Hàn cô nương này vừa mở miệng một phát chính là muốn thứ này, nàng đúng là khó bỏ xuống được. Tuy nhiên trực giác mơ hồ nói cho nàng biết, nhất định phải bợ đỡ cho thật tốt cô nương mập này, mà trực giác của nàng luôn siêu cấp chuẩn xác. Xong dù có nói vậy đi nữa thì nàng vẫn không nhịn nổi mà đau lòng đứt ruột. Tuyết Liên Hoa trăm năm nơi nào có thể dễ chiếm được như thế a!

Ngay lúc Hác lão bản cho rằng Hàn Phỉ muốn bỏ qua, lại thấy Hàn Phỉ mỉm cười nói: "Vậy chúng ta liền đi trói một tên Dược Nông có phẩm cấp trở về đi."

Trong phòng tất cả mọi người bị làm cho phát ngốc, tưởng bản thân mình nghe nhầm.

Hàn Phỉ sờ sờ lên cằm, âm thầm suy nghĩ, cũng hỏi một câu: "Bắt trói một Dược Nông cao cấp lại đây sẽ không có chuyện gì chứ?"

Hác Mỹ vẫn còn bị dọa cho ngây ngẩn, ngơ ngác trả lời: "Trung Thảo Đường có rất nhiều Dược Nông, thiếu một người hẳn là không có vấn đề gì."

Ngay lập tức, Mai Nương cùng Cốc Khải Sinh đều dùng vẻ mặt như gặp quỷ nhìn Hác Mỹ. Một Hàn Phỉ không thèm nói lý như vậy cũng coi như thôi đi, làm sao Hác lão bản cũng hồ đồ theo thế này!

Cốc Khải Sinh nhịn không được, mở miệng nói: "Hàn đại phu, Trung Thảo Đường thế lực rất sâu, tùy tùy tiện tiện bắt cóc một Dược Nông như vậy đúng là không phải một ý kiến hay đâu, rất dễ dẫn tới việc người của Trung Thảo Đường đến đây tính sổ, chỉ sợ.."

Mai Nương cũng phụ họa theo, nói: "Đúng thế, đúng thế, Hàn đại phu, nếu không ngài chờ chút thời gian đi. Ta nghe nói dược tài bị thúc đều sẽ có chút suy nhược, vì thế.."

Hàn Phỉ tâm bình khí hòa nói: "Chúng ta không chờ được."

Hác lão bản dò hỏi: "Đây là vì sao?"

"Đệ đệ ta cần dược tài này để chữa bệnh."

Sắc mặt ba người thay đổi.

Hàn Phỉ xoay người, đang muốn rời đi, lại nói: "Đúng rồi, Thần Nông Giá ở đường phía tây phải không? Buổi tối ta tóm được người liền sẽ chạy qua, các ngươi chuẩn bị kỹ càng, một khi người đến, liền lập tức hái Tuyết Liên Hoa tới, chuyện này không thành vấn đề chứ?"

Hác Mỹ tiến lên một bước, muốn nói gì đó, Hàn Phỉ lại nói: "Ngươi yên tâm đi, dược tài trân quý như vậy ta sẽ không lấy không của ngươi đâu, nhất định sẽ không để ngươi chịu thiệt."

Hác Mỹ dừng lại, lần này, nàng ta đột nhiên hiện lên một ý niệm điên cuồng, tin tưởng nàng! Tin tưởng nữ nhân có bề ngoài xấu xí này!

"Được, Hác mỗ sẽ chờ Hàn cô nương đến."

Hàn Phỉ nhấc chân liền đi.

Lúc trở lại Hàn phủ, nàng phát hiện bầu không khí trong phủ đã hòa hoãn rất nhiều, có tiếng nói chuyện nhàn nhạt từ trong thính đường truyền đến, Hàn Phỉ đi tới đã nhìn thấy sư phụ Hạc lão đang cùng Hàn Thượng Thanh bàn bạc cái gì đó, mà nhị phu nhân cũng quy quy củ củ đứng ở một bên, cũng không biết muội muội Hàn Yên kia của nàng đã đi nơi nào.

Nhìn bọn họ đang nói chuyện, Hàn Phỉ tự giác không tiến lên quấy rối, mà là đứng bên ngoài nhìn trời ngắm đất.

Sau khi nhìn thấy Hàn Phỉ đi tới, Hạc lão đang nói chuyện con mắt chợt lóe sáng, cấp tốc kết thúc đề tài, lúc đang định gọi Hàn Phỉ, Hàn Thượng Thanh đã chau mày, nói: "Phỉ Nhi! Còn không qua đây? Đứng ở nơi đó làm gì?"

Ngữ khí ác liệt mắng mỏ đồ nhi bảo bối khiến người làm sư phụ như Hạc lão lập tức khó chịu, thầm mắng, ta còn không nỡ lòng mắng, ngươi lại mắng cái gì!

Vào giờ phút này Hạc lão đã hoàn toàn quên, Hàn Phỉ chính là khuê nữ thân sinh của Hàn Thượng Thanh đấy, mắng mỏ nàng sớm đã thành thói quen rồi.

Hàn Phỉ chuyển bước chân đi tới, còn chưa kịp nói gì, Hàn Thượng Thanh đã đổ ập xuống một trận dò hỏi: "Hạ nhân gác cổng nói ngươi hôm nay sáng sớm đã ra ngoài, ngươi đi làm cái gì? Trong nhà không sống yên ổn, Văn Thư còn đang bị bệnh, ngươi lại không thể nghe lời một chút sao? Yên Nhi đều hiểu chuyện luôn ở trước giường bệnh chăm sóc Văn Thư, còn ngươi đã làm được cái gì hả?"

Hàn Phỉ vâng dạ nghe, nửa câu cũng không phản bác, nàng biết rõ lúc này nhiều lời nhiều sai.

Nào biết, Hạc lão không nhịn được, nhưng lại không thể bại lộ quan hệ thầy trò, không thể làm gì khác hơn là làm mặt lạnh, nói: "Là ta sơ sẩy, ta nhìn nữ oa này hợp mắt, sáng nay đã sai nàng đi hỗ trợ chọn mua một ít dược tài, ngược lại là đã quên cùng Thừa Tướng đại nhân báo cáo một tiếng."

Hàn Thượng Thanh vừa nghe bốn chữ 'Thừa Tướng đại nhân' này liền biết mình lại phạm vào kỵ húy!

Vị Hạc lão đại danh đỉnh đỉnh này đã bao giờ gọi hắn là Thừa Tướng đại nhân đâu, đây rõ ràng chính là nổi giận! Vốn dĩ còn muốn trước mặt Hạc lão dựng nên một hồi gia phong Hàn phủ, không nghĩ đến lại bê đá tự đập chân mình, liền lập tức xin lỗi:

"Là ta ngu dốt, Hạc sư giao cho Phỉ Nhi làm việc gì thì cứ tự nhiên giao, không cần báo cáo với ta, Phỉ Nhi, ngươi phải nhanh một chút giúp Hạc sư tìm về những thứ ngài ấy cần, nếu không đủ nhân thủ, phái thêm mấy người trong phủ đi, tiền bạc cũng phải mang đi thật nhiều, Hạc sư cần gì đều phải chuẩn bị tốt!"

Hàn Phỉ giương mắt đã nhìn thấy Hạc lão thừa dịp Hàn Thượng Thanh không chú ý hướng nàng nháy nháy con mắt.