Vương Gia Ta Biết Sai Rồi

5.75/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nội Dung Truyện: Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!!!
Xem Thêm

Chương 14
Chu trưởng quầy tiến lên: “Ngô tiểu thư, là thức ăn chúng ta làm không hợp khẩu vị người, như vậy, bữa này coi như là Thiên Hương lâu chúng ta mời”. Ngô Mỹ Nhan thấy trưởng quầy tới, lại càng không nể mặt: “Loại thức ăn này mà lại không biết xấu hổ gọi ta xuất tiền? Cho chó nhà ta cũng khó ăn”, Chu trưởng quầy dùng mắt sai khiến tiểu nhị bên cạnh, tiểu nhị vội vàng tiến lên, thu thập đồ ăn và bát vỡ trên mặt đất.

“Dạ, Ngô tiểu thư nói rất đúng, kính xin Ngô tiểu thư đại nhân đại lượng bỏ qua cho tiểu điếm, chúng ta còn phải làm ăn nữa”, Chu trưởng quầy lau mồ hôi mồ hôi trên trán, này bà cô nhỏ này muốn ồn ào tới khi nào, khách nhân đều bị dọa chạy hết.

“Ngươi nói gì vậy? Chẳng lẽ là ta cản trở các ngươi làm ăn? Được, chút nữa ta đem thức ăn Thiên Hương lâu các ngươi ném hết, tránh cho làm cho người ta nhìn thấy lại muốn ói”, Hàn Nguyệt Nguyệt đứng ở khúc quanh tầng gác, thấy cái Ngô tiểu thư kia cậy mạnh không nói đạo lý như vậy trong lòng rất không thoải mái.

“Không nhọc phiền Ngô tiểu thư phí tâm, thức ăn Thiên Hương lâu chúng ta nếu không vào được miệng Ngô tiểu thư vậy mời Ngô tiểu thư đường vòng mà đi, tránh làm bẩn mắt Ngô tiểu thư, còn món ăn ở đây sẽ vừa miệng người khác”. Ngô Mỹ Nhan nghe thấy thanh âm, xoay người, thấy cô gái che mặt trên lầu đi xuống, lại dám phản bác lời của nàng, “Ngươi là ai? Lời nói của ta nào tới phiên ngươi mở miệng”. Chu trưởng quầy thấy Hàn Nguyệt Nguyệt xuống tới, tựa như được cứu mạng, liền đi nhanh đến phía sau Hàn Nguyệt Nguyệt.

cover_girls_in_Gouache_Paintings_b674

“Ta chính là chủ nhân Thiên Hương lâu này, Ngô tiểu thư đánh giá Thiên Hương lâu chúng ta kém như vậy, thật đúng là chủ nhân ta đây làm chưa tròn chức trách, ta cũng không biết dạng thức ăn gì mới có thể vào tới miệng Ngô tiểu thư. Nếu như vậy, Thiên Hương lâu chúng ta sau này cũng không làm ăn riêng với Ngô tiểu thư, kính xin Ngô tiểu thư bao dung”. Hàn Nguyệt Nguyệt không để ý tới sắc mặt Ngô Mỹ Nhan, đi tới một bên cái bàn ngồi xuống, phân phó: “Chu trưởng quầy, còn không mau tiễn khách, chúng ta còn phải mở cửa làm ăn chứ”.

Chu trưởng quầy nhận được lời Hàn Nguyệt Nguyệt, đi tới bên cạnh Ngô Mỹ Nhan: “Ngô tiểu thư, mời”, Ngô Mỹ Nhan không nghĩ tới sẽ có người dám đối với nàng như vậy, bên trong thành Tứ Phương, nàng vẫn là đứng đầu. “Ta không đi, như thế nào? Ta xem các ngươi còn làm ăn thế nào”, vừa nói, bên cạnh một nha đầu đưa ra một cây roi cho Ngô Mỹ Nhan. Ngô Mỹ Nhan nhận lấy, trước hết quét hết những thứ còn ở trên bàn và ở trên quầy, tất cả đều rơi đầy đất. Chu trưởng quầy sợ tổn thương tới mình, dù sao mình đắc tội không được Ngô tiểu thư, vội vàng chạy đến trong góc.

“Tiểu thư”, Như Ngọc thấy Hàn Nguyệt Nguyệt bất động, chậm rãi nhìn động tác Ngô Mỹ Nhan, có chút gấp gáp thúc giục. Hàn Nguyệt Nguyệt cười nói, “Không có chuyện gì, để cho Ngô tiểu thư hả giận”, sau đó quay đầu vào Chu trưởng quầy trong góc hô: “Chu trưởng quầy, thấy rõ rồi chứ, nhớ kỹ, tính toán tổng cộng rồi đến nha môn tìm Tri phủ đại nhân kết toán, đừng nhớ lầm để cho Ngô tiểu thư mất nhiều bạc oan uổng”. Chu trưởng quầy còn có thể nói gì, vội vàng trả lời “Dạ, chủ nhân”, dù sao cũng có chủ nhân gánh đỡ.

Ngô Mỹ Nhan nghe thấy lời Hàn Nguyệt Nguyệt nói lại càng tức giận, “Bản cô nương ta muốn xem ngươi có bản lãnh lấy bạc của ta hay không”, vừa nói vừa xoay người liền quét hết về phía Hàn Nguyệt Nguyệt, những người bên cạnh cũng mở to mắt. Hàn Nguyệt Nguyệt vẫn là bất động, roi hướng về Hàn Nguyệt Nguyệt, Như Ngọc tiến lên một bước, đem roi chộp trong tay. Ngô Mỹ Nhan vốn định kéo roi trong tay Như Ngọc về, nhưng dùng sức thế nào người đối diện cũng không động nửa phần, lại dùng hết lực lôi kéo. Như Ngọc đột nhiên buông tay ra, Ngô Mỹ Nhan cảm thấy roi bỗng nhiên buông lỏng, phản ứng không kịp, a ~ một tiếng, té ngã trên đất, người bên cạnh nhìn thấy, cũng cúi đầu nghẹn không dám cười lên tiếng. Nha đầu đi theo Ngô Mỹ Nhan vội vàng đỡ dậy, sửa sang lại y phục, Ngô Mỹ Nhan đau đến gương mặt nhíu lại, sắc mặt cực kỳ khó coi, đưa tay phủi phủi bụi phía sau áo.

Thấy Hàn Nguyệt Nguyệt vẻ mặt bình thản, Ngô Mỹ Nhan lại càng sinh khí, nhìn chằm chằm Hàn Nguyệt Nguyệt phía sau Như Ngọc, “Không muốn sống nữa ư? Dám bắt roi của ta”, vừa nói vừa đem roi trên tay quét tới.

“Cô nương cần gì ở chỗ này gây chuyện, chủ nhân người ta không làm ăn với cô nương, kính xin cô nương chớ quấy rầy thời gian chúng tôi ăn cơm”, chỉ thấy một nam tử không biết nơi nào rút kiếm trong tay vung lên, cây roi kia của Ngô Mỹ Nhan bị cắt thành hai mảnh. “Ngươi là người phương nào, ta dạy dỗ người khác mắc mớ gì ngươi tới quản”, Ngô Mỹ Nhan ngoài miệng mặc dù nói như vậy nhưng thấy mình không phải là đối thủ của người ta cũng muốn đi, nhưng không có lối thoát, cũng không bỏ được sĩ diện.

Nam tử kia vẻ mặt bình thản nhìn Ngô Mỹ Nhan nói: “Ta chỉ là tới này ăn cơm, nhưng mà vừa lúc bắt gặp cô nương ở chỗ này gây chuyện, không có tâm tình ăn cơm, cho nên mới động thủ”. Nha hoàn Ngô Mỹ Nhan thấy tình huống không tốt, vội vàng tiến lên lôi kéo ống tay áo Ngô Mỹ Nhan. “Các ngươi chờ đó, ta đây trở về gọi người đến niêm phong tửu lâu các ngươi. Hừ ~ “, nói xong, Ngô Mỹ Nhan ném tới nửa cây roi trong tay kia, xoay người đi ra ngoài.

“Đa tạ công tử xuất thủ cứu giúp, tiểu nữ tử vô cùng cảm kích”, Hàn Nguyệt Nguyệt đứng dậy nói với Đông Phương Trí. “Cô nương đa lễ, chẳng qua là tiện tay mà thôi”, Đông Phương trí vội vàng trở lại lầu nhã gian dùng cơm. Nghe thấy đại sảnh ồn ào mới ra để xem một chút, vốn là không muốn chõ mõm vào, không ngờ chủ nhân Thiên Hương lâu này là cô gái trẻ tuổi như vậy. Thiên Hương lâu này trải rộng bên trong thành, hơn nữa cuộc sống mỗi gia đình cũng nhiều toan tính, thức ăn thanh đạm ở đây càng làm cho người ta lưu luyến quên về. Tò mò nhìn xuống, không ngờ người cầm roi hung ác như vậy mà còn có thể xem như gió thoảng mây trôi nên hắn rất hứng thú với nàng.

“Vì cảm tạ công tử cứu giúp, bữa cơm này coi như là Thiên Hương lâu mời, lại hy vọng công tử không ngại”, Hàn Nguyệt Nguyệt đối với mấy công tử nho nhã không có gì hứng thú, biết rất rõ một mình nàng có thể giải quyết vậy mà vẫn nhúng tay vào, nhưng nàng mặt mũi vẫn phải khách khí một chút.

“Đâu có, đây là vinh hạnh của tại hạ, có thể hay không mời cô nương uống chén trà?”, Hàn Nguyệt Nguyệt vốn muốn rời đi, nhưng người ta mở miệng cũng không nên từ chối không tiếp, “Công tử mời lên trên”. Thấy Hàn Nguyệt Nguyệt lên lầu, Chu trưởng quầy vội vàng gọi người đem đồ trên mặt đất thu thập sạch sẽ.



Tại hạ là Đông Phương Trí, không biết cô nương xưng hô như thế nào?” Hàn Nguyệt Nguyệt rót chén trà, đưa đến phía trước Đông Phương Trí. “Tiểu nữ họ Hàn, tên Nguyệt Nguyệt”, Đông Phương Trí? Hàn Nguyệt Nguyệt trong đầu tìm tòi thông tin, chẳng lẽ hắn chính là con trai lớn của gia tộc Đông Phương? Đông Phương gia là một đại gia tộc trên giang hồ, tộc trưởng Đông Phương Mẫn là tiền nhiệm Võ Lâm minh chủ, cũng chính là gia gia của Đông Phương Trí, không ngờ lần này có thể nhìn thấy.

“Hàn cô nương, tại hạ không nghĩ tới chủ nhân Thiên Hương lâu là một cô gái trẻ tuổi như Hàn cô nương vậy, khiến tại hạ giật mình không dứt”, Đông Phương Trí nhìn cô gái trước mắt, mặc dù mang cái khăn che mặt, nhưng đôi mắt phơi bày ra bên ngoài, tròng mắt trong suốt giống như một cái đầm sâu không thấy đáy hồ làm cho người ta không nhịn được muốn tìm tòi nghiên cứu. Có thể có năng lực như thế, tất không phải là cô gái bình thường.

“Để cho công tử chê cười, tiểu nữ chỉ là chủ nhân trên danh nghĩa mà thôi, hết thảy cũng là các vị trưởng quầy quản lý, ta chỉ là một nữ tử, nào có năng lực như vậy”, Hàn Nguyệt Nguyệt cười cười, hiện tại biết người ta không phải là người tầm thường, Hàn Nguyệt Nguyệt dĩ nhiên phải khách khí chút ít.

“Hàn cô nương quá khiêm nhường rồi”

Lúc trở lại Mai Hoa sơn trang đã là ban đêm, Hàn Nguyệt Nguyệt nhảy xuống xe ngựa, hướng vào trong viện. Không nghĩ tới Đông Phương Trí kia có thể hàn huyên như vậy, nhưng mà Hàn Nguyệt Nguyệt ít nhất biết Đông Phương Trí không phải là loại dựa thế gia tộc mà làm xằng làm bậy, hắn có tư tưởng và chủ ý riêng của mình. Có thể quen biết với người có thế lực mà nhân phẩm vẫn tốt như vậy thì cũng là có thu hoạch rồi.

“Tiểu thư, người sao hiện tại mới trở về, Vân Vương gia lúc xế chiều đã đến đây”, Tiểu Tinh thấy Hàn Nguyệt Nguyệt vào cửa, vội vàng chạy lên trước. Hàn Nguyệt Nguyệt không nghĩ tới Vân Vương nhanh như vậy đã tới rồi, cũng chưa qua mười lăm ngày. “Vậy sao không cho ta biết? Hiện tại người đang ở đâu?”

“Vân Vương nói không cần, chính là muốn đợi tiểu thư trở lại, nô tỳ đã an bài Vương gia ở phòng khách tại Mai viên nghỉ ngơi”, Tiểu Tinh cũng lo lắng, vốn là muốn đi Thiên Hương lâu báo cho tiểu thư tới, nhưng là Vân Vương nói không có gì việc gấp, đợi tiểu thư trở lại cũng được, bình thường tiểu thư rất nhanh trở về, nhưng ai mà biết hôm nay trễ như thế.

“Tốt, ta trở về phòng đổi lại bộ y phục, lập tức đi gặp Vương gia”, Tiểu Tinh đi theo Hàn Nguyệt Nguyệt trở về phòng, đổi lại y phục sau đó mới đến Mai viên. Mai viên vốn là ở bên cạnh vườn mai phía sau.

Chỉ thấy Vân Vương đứng ở bên vườn, nhìn phía trước, Hàn Nguyệt Nguyệt cho Tiểu Tinh đứng yên, ý bảo Tiểu Tinh không cần đi theo.



“Mới mấy ngày, hoa cũng đã rụng một nửa, thật là đáng tiếc”, Vân Vương gia cũng không có quay đầu, hướng về phía trước nói. Hàn Nguyệt Nguyệt đi tới bên cạnh Vân Vương gia, “Hoa nở hoa tàn, vốn là luân hồi, rụng cũng không phải bắt đầu một thứ mới hay sao, Vương gia có gì đáng tiếc”. “Đúng vậy a, Hàn cô nương cũng là nghĩ thoáng”, Hàn Nguyệt Nguyệt không nói lời nào, hai người cứ như vậy lẳng lặng đứng, thưởng thức hoa rơi trong viên.

“Mai hoa nhất lộng đoạn nhân tràng, Mai hoa nhị lộng phí tư lượng, Mai hoa tam lộng phong ba khởi, Vân yên thâm xử thủy mang mang” Mạnh Dịch Vân nhẹ nhàng nhớ tới. Hàn Nguyệt Nguyệt quay đầu nhìn về phía Mạnh Dịch Vân, không ngờ hôm đó hắn nghe thấy được. “Câu thơ thật là đẹp, đáng tiếc là nhiều thương cảm hơn, không nghĩ tới Hàn cô nương bằng chừng ấy tuổi làm ra được câu thơ như vậy”, hôm đó hắn ở cách đó không xa, nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt ở giữa bụi hoa mai nhảy múa, vốn là đẹp như vậy, chẳng qua là nàng trong miệng ngâm câu thơ quá mức bi thương.

“Vương gia quá khen, thơ này là Nguyệt Nguyệt là thấy qua ở một quyển tạp ký, cảm thấy không tệ liền ghi nhớ, không nghĩ tới sẽ bị Vương gia nghe được”, vốn không phải nàng làm, nàng cũng không thể lấy trộm thơ người ta, cho nên không thể làm gì khác hơn là nói như vậy, hy vọng Mạnh Dịch Vân không hỏi tới nữa, nếu không nàng thật đúng là không biết làm sao.

“Thì ra là như vậy”, thấy Mạnh Dịch Vân không có nói nữa, Hàn Nguyệt Nguyệt mới yên tâm. “Vương gia, sắc trời đã tối, kính xin di giá đến trước sảnh dùng cơm, tối nay Vương gia trước nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai chúng ta bắt đầu”, không có điện, chỉ có thể sớm ăn cơm một chút, Hàn Nguyệt Nguyệt thấy trên trời biến thành màu đen, vội vàng nhắc tới, nếu không phải đốt đèn dầu.

“Cũng tốt”. Dàn xếp xong Mạnh Dịch Vân, Hàn Nguyệt Nguyệt lập tức chuẩn bị dược liệu, độc trên người Mạnh Dịch Vân cần ngâm thuốc tắm, ngâm nửa tháng là được, chẳng qua là dùng đến tương đối nhiều dược liệu, may là thời gian trước đã chuẩn bị xong.

Sáng sớm ngày thứ hai, Hàn Nguyệt Nguyệt đem Mạnh Dịch Vân dẫn tới dược phòng, đây là gian phòng nàng chuyên dùng để chế thuốc cùng trị liệu. “Vương gia, thuốc này cần mỗi ngày ngâm tắm bốn canh giờ, nửa tháng sau là độc được giải”, Hàn Nguyệt Nguyệt cho người ta chuẩn bị một cái thùng gỗ lớn, phía dưới đốt than, như vậy mới có thể giữ nước ấm.

Trước tiên đem mấy vị thuốc thả vào trong nước ngâm, ở giữa còn thêm những dược liệu khác. Ngâm thuốc tắm hẳn là phải cởϊ qυầи áo, Hàn Nguyệt Nguyệt là một người người hiện đại cũng không phải sợ cái gì, chẳng qua là cô nương thời này thì dù sao cũng nên chú ý, hơn nữa chính mình còn chưa lấy chồng, cho nên không thể làm gì khác hơn là chuẩn bị tới một cái nắp nửa, như vậy có thể đậy ở một nửa, còn một bên thêm dược liệu.

“Hết thảy làm phiền Hàn cô nương”, Mạnh Dịch Vân đi tới rèm phía sau cởϊ qυầи áo, đi vào trong thùng thuốc. “Hàn cô nương, có thể tiến vào rồi”, Hàn Nguyệt Nguyệt nghe thấy thanh âm mới đi vào, sương khói nước nóng lan tỏa ở trong phòng. Hàn Nguyệt Nguyệt chỉ thấy Mạnh Dịch Vân ngồi ở bên trong thùng, lộ ra cái đầu, bả vai trở xuống đều ngâm trong nước, cầm lấy nắp nửa một bên kia đậy lên.

“Vương gia, nước này có quá nóng hay không?” Hàn Nguyệt Nguyệt thấy sương khói lớn như vậy, có chút lo lắng nước nóng làm lột da người. “Không nóng lắm, còn có thể chịu được”, Mạnh Dịch Vân ngẩng đầu nói với Hàn Nguyệt Nguyệt, hắn cái gì cũng đã nhận thức qua, lần này nước nóng hẳn là chịu được.

Hàn Nguyệt Nguyệt không tin, đưa tay nhúng vào trong nước. Trời ạ, Như Ngọc đốt nước sao nóng như vậy, đây có phải là luộc heo đâu.

“Nước này quá nóng, để ta thêm nước vào”, Hàn Nguyệt Nguyệt đem thêm nước đi đến đổ vào bên trong thùng, còn gọi Như Ngọc đốt lửa ít một chút, chỉ cho nước ấm chút ít.



Hàn Nguyệt Nguyệt sợ Mạnh Dịch Vân nhàm chán, trò chuyện một câu, “Vương gia lần này sao đơn độc đến đây? Mỗi lần không phải đều có người theo ở phía sau sao?” Hàn Nguyệt Nguyệt cảm thấy kỳ lạ.

“Bổn vương cũng không phải là tiểu hài tử, đâu cần ngày ngày có người theo ở phía sau. Đúng lúc cần bọn họ làm ít chuyện, Bổn vương cũng được nhàn nhã một thời gian ngắn”, Mạnh Dịch Vân đưa đầu tựa vào bên thùng gỗ.

“Bình thường Vương gia cũng nhàn nhã mà”, Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi ở một bên, dùng vại gốm giã thuốc.

“Để cho Hàn cô nương chê cười, mỗi ngày đối mặt với nhiều sự tình quả thật làm cho ta thấy mệt mỏi”, người khỏe trở lại cũng sẽ có một ngày mệt thêm, Mạnh Dịch Vân nhắm mắt dưỡng thần, hưởng thụ thời khắc thanh tĩnh này.



“Vương gia gọi ta Nguyệt Nguyệt là được rồi, luôn gọi Hàn cô nương, Hàn cô nương, Nguyệt Nguyệt thật cảm thấy không được tự nhiên, mỗi lần đều cô nương này cô nương nọ, có phiền người hay không”.

“Được, Bổn vương sau này gọi ngươi là Nguyệt Nguyệt. Nhưng sao ngươi lại gọi ta là Vương gia, công bằng một chút, ngươi nên gọi ta Mạnh đại ca được không?”, Mạnh Dịch Vân trong lòng có chút khác thường, ba năm trước đây hắn đã cảm thấy Hàn Nguyệt Nguyệt thú vị, bây giờ cũng giống như thế.

“Như vậy sao được, người đường đường là Vương gia Vương triều Đại Khánh”, Hàn Nguyệt Nguyệt cũng không thể làm được, quan hệ với người trên cao, cũng không thể quá rõ ràng như vậy được.

“Vương gia thì thế nào, cũng không phải là cũng tìm muội chữa bệnh à, muội gọi ta là Vương gia chẳng phải là lộ ra vẻ xa lạ sao”, Mạnh Dịch Vân không phải là đối với người nào cũng nhiều lời như thế.

Hàn Nguyệt Nguyệt đem thuốc giã xong đổ vào trong thùng, “Cũng được, Mạnh đại ca, nước có đủ ấm không?” Hàn Nguyệt Nguyệt khẽ cười một tiếng, có đại ca là Vương gia, nàng sau này có chỗ dựa vững chắc rồi.

Mạnh Dịch Vân mở mắt, vừa lúc nhìn thấy bộ dạng cười cười của Hàn Nguyệt Nguyệt, “Không tồi”.

2367l

Mỗi sáng sớm giúp Mạnh Dịch Vân ngâm thuốc tắm, mỗi lần bốn canh giờ, Hàn Nguyệt Nguyệt phát hiện Mạnh Dịch Vân cũng không phải nghiêm túc như ngoài mặt vậy, có khi rất là hài hước.

“Tốt lắm, có thể đứng dậy rồi”, Hàn Nguyệt Nguyệt dành không gian cho Mạnh Dịch Vân mặc quần áo, chính mình đi ra ngoài cầm cái sọt để đựng thuốc vụn. “A ~ “, Mạnh Dịch Vân thấy thân thể Hàn Nguyệt Nguyệt ngã về phía sau, lập tức đưa tay chuẩn bị đỡ Hàn Nguyệt Nguyệt. Hàn Nguyệt Nguyệt lúc khẩn cấp liền phản xạ bằng cách quơ loạn hai tay trong không trung vừa lúc đυ.ng phải tay Mạnh Dịch Vân phía sau, kéo một phát. Xoẹt ~ phịch một tiếng, Hàn Nguyệt Nguyệt ngã xuống đất, tiếng phịch đương nhiên chính là thanh âm Hàn Nguyệt Nguyệt chạm mặt đất, còn tiếng xoẹt kia chính là tiếng ống tay áo Mạnh Dịch Vân bị xé.

Vốn là vừa mới ngâm thuốc tắm xong, trên người chỉ mặc áσ ɭóŧ, qυầи ɭóŧ, ống tay áo bị Hàn Nguyệt Nguyệt xé đi một nửa đoạn.

“Nguyệt Nguyệt, không có sao chứ”, Mạnh Dịch Vân thấy Hàn Nguyệt Nguyệt té nằm trên đất, vội vàng đi qua đỡ dậy hỏi. “A ~, đừng động, thắt lưng của ta…”, Hàn Nguyệt Nguyệt thống khổ gương mặt nhíu lại. Má ơi, làm sao xui xẻo như vậy.

Mạnh Dịch Vân thấy Hàn Nguyệt Nguyệt vẻ mặt thống khổ, ngồi chồm hổm ở một bên cũng không dám động Hàn Nguyệt Nguyệt. “Đỡ ta đứng lên”, Hàn Nguyệt Nguyệt cảm giác mình có thể thở rồi, mới hướng Mạnh Dịch Vân nói đến.

Mạnh Dịch Vân cẩn thận đem Hàn Nguyệt Nguyệt đỡ dậy, “Bị thương ở chỗ nào?”. Hàn Nguyệt Nguyệt lắc đầu, không nói lời nào. “Có thể đi không?”, Mạnh Dịch Vân lại hỏi đến, trên mặt đất tất cả đều là nước, đi ra sớm một chút để ngừa để lại bị trượt nữa.

Hàn Nguyệt Nguyệt thử cất bước, nhưng là bên hông giãn ra làm cho nàng không khỏi ôi một tiếng. Mạnh Dịch Vân thấy thế, trực tiếp đưa tay ôm lấy Hàn Nguyệt Nguyệt đưa ra khỏi dược phòng. Hàn Nguyệt Nguyệt đột nhiên bị hành động của Mạnh Dịch Vân làm giật mình, đưa tay đẩy Mạnh Dịch Vân, “Nguyệt Nguyệt có thể tự mình đi, huynh thả ta xuống”. “Đừng động, vết thương sẽ nghiêm trọng hơn”, Mạnh Dịch Vân không để ý tới lời Hàn Nguyệt Nguyệt nói, ôm Hàn Nguyệt Nguyệt hướng Tiền viện đi tới.

”Gian phòng muội ở đâu?”, Mạnh Dịch Vân đi tới một nửa đột nhiên nghĩ đến, chính mình không biết gian phòng Hàn Nguyệt Nguyệt đi như thế nào. Hàn Nguyệt Nguyệt sợ chính mình té, hai tay vòng quanh cổ Mạnh Dịch Vân, hy vọng có thể đổi vị trí thoải mái hơn, giảm bớt đau đớn bên hông.

“Đi thẳng”, cứ như vậy, Hàn Nguyệt Nguyệt chỉ huy Mạnh Dịch Vân, thoáng cái quẹo trái, thoáng cái quẹo phải. Không thể trách Hàn Nguyệt Nguyệt, dược phòng vốn là xây tại tận cùng bên trong Hậu viện, chính mình lại ở tại Tiền viện, dĩ nhiên hơi xa một chút.

Như Ngọc ở trong phòng Hàn Nguyệt Nguyệt đi ra ngoài, nhìn thấy Mạnh Dịch Vân mặc áσ ɭóŧ ôm Hàn Nguyệt Nguyệt, hơn nữa tay áo không thấy nửa ống tay áo đâu, lộ ra cánh tay, trời đang lạnh, thân thể dù tốt mấy cũng không nên như vậy mà đi, vội vàng chạy tới, “Tiểu thư? Làm sao vậy?”. Hàn Nguyệt Nguyệt nghe được thanh âm Như Ngọc, quay đầu, “Không có chuyện gì, bị té mà thôi”. Mạnh Dịch Vân mặt nhăn nhó, “Gian phòng ở đâu?”, “A? À, đi theo nô tỳ”, Như Ngọc đột nhiên nghe thanh âm Mạnh Dịch Vân liền giật mình, kịp phản ứng vội vàng đưa Mạnh Dịch Vân hướng gian phòng Hàn Nguyệt Nguyệt đi.

Mạnh Dịch Vân đem Hàn Nguyệt Nguyệt để ở trên giường, xoay người phân phó Như Ngọc: “Nhanh lên giúp nàng thay quần áo”, nơi mặt đất dược phòng tất cả đều là nước, nằm trên mặt đất, y phục hẳn là ướt đẫm.

“Cảm ơn Mạnh đại ca, huynh mau trở về phòng thay quần áo, đừng để gặp lạnh”. Không khỏi bị chấn động, Hàn Nguyệt Nguyệt nằm ở trên giường, mới thở dốc một hơi, trên đường đi, nàng ngượng không dám kêu.

“Được, ta đây đi về trước”, Mạnh Dịch Vân ra khỏi gian phòng Hàn Nguyệt Nguyệt, vừa lúc Như Họa Như Tuyết luyện võ trở về thấy, cũng không dám tin, ánh mắt dò xét.



“Như Họa, ánh mắt ta có nhìn nhầm không, thế nào ta lại thấy Vân Vương gia xiêm y không ngay ngắn từ trong phòng tiểu thư đi ra ngoài?”. Nhìn lên trời, “Trời còn chưa có tối a”, Như Tuyết một bên trợn tròn mắt, một bên lay lay Như Họa bên cạnh. “Ta cũng nhìn thấy”, trời ạ, hai người không thể tin được, trong lòng nói thầm, vụиɠ ŧяộʍ thì cũng có thể đợi đến tối mà, lúc “dạ hắc phong cao” (ban đêm gió lớn) a, sao ban ngày lại làm thế được, Vương gia thật lớn mật. Lại nhìn xuống ống tay áo Mạnh Dịch Vân một chút, tiểu thư cũng quá là bạo lực, đem túm ống tay áo Vương gia đến không còn một mảnh. (hoho, 2 nha đầu này nghĩ cái gì thế :”>)

“Như Họa Như Tuyết, đi mang chậu nước nóng tới”, Như Ngọc vừa ra tới cửa, liền thấy hai người đứng ở cửa phòng liền mở miệng kêu. “À, được”, Như Họa Như Tuyết thấy nghe được lời Như Ngọc nói, lập tức thu hồi suy nghĩ, chạy đi múc nước.

“Như Ngọc, từ từ thôi ~ a ~ đau chết mất”, Như Ngọc đảm nhiệm việc thay quần áo cho Hàn Nguyệt Nguyệt, nàng rất sợ đυ.ng phải eo Hàn Nguyệt Nguyệt. “Tiểu thư, chuyện gì xảy ra a, làm sao bị ngã nghiêm trọng như thế?”, Hàn Nguyệt Nguyệt nằm xong, mới chậm rãi nói “Thùng nước ở dược phòng đổ ra trên mặt đất nên trơn, không cẩn thận liền bị té, không có chuyện gì, ngươi đi đem bình thuốc giảm đau của ta lấy ra, lấy thêm lọ thuốc nước, giúp ta xoa bóp, hai ngày nữa hẳn là đỡ thôi”.

Như Ngọc đem nước nóng mà Như Họa Như Tuyết mang tới giúp Hàn Nguyệt Nguyệt lau toàn thân thể, vừa nhẹ nhàng bôi thuốc nước.

Hàn Nguyệt Nguyệt trong lòng buồn bực a, làm sao như vậy không cẩn thận, té cái thắt lưng đã thành ra như vậy, lại đem ống tay áo người ta giật rách một nửa, thật là mắc cỡ chết người.

chinese_girl10

“Tiểu thư, ăn một chút gì rồi ngủ tiếp”, Như Ngọc thấy Hàn Nguyệt Nguyệt một bộ dạng mệt mỏi, nhắc nhở đến. Hàn Nguyệt Nguyệt lưng đau, nằm ở trên giường động cũng không dám động, phân phó Như Ngọc ở một bên hầu hạ.

Ngày thứ hai tỉnh lại, có thể là thuốc đã phát huy tác dụng, không có đau như ngày hôm qua, Hàn Nguyệt Nguyệt từ từ bò dậy. “Tiểu thư, thắt lưng người còn chưa lành mà, thức dậy làm gì, mau nằm xuống”, Như Ngọc vào cửa liền thấy Hàn Nguyệt Nguyệt vịn đứng bên giường. “Không có chuyện gì, khá hơn rồi, nằm không thể động đậy khổ muốn chết, đứng lên hoạt động một chút”. Y thuật nàng thiên hạ đệ nhất, thuốc nước bào chế dĩ nhiên so với bình thường tốt hơn nhiều, nghỉ ngơi một đêm là có thể xuống đất đi một chút, nhưng là động tác biên độ không thể quá lớn, đυ.ng vào phía sau vẫn có chút đau, nhưng tổng thể vẫn tốt hơn.

Như Ngọc thả chậu nước trong tay ra, vội vàng đi qua vịn Hàn Nguyệt Nguyệt, “Hay là nằm đi, để cho vết thương đỡ nghiêm trọng thêm”, Như Ngọc ở một bên lo lắng nói. “Không có chuyện gì, dầu sao y thuật ta cũng coi như là nhất nha, một chút vết thương nhỏ này không là gì cả, hoạt động hạ gân cốt sẽ tốt hơn”. Như Ngọc phải đỡ Hàn Nguyệt Nguyệt đi lại vài vòng ở trong phòng, Hàn Nguyệt Nguyệt mới chịu lên giường dựa vào chỗ êm. Hàn Nguyệt Nguyệt ăn xong bữa ăn sáng, cầm chén đưa cho Như Ngọc bên cạnh.

Cầm khăn lông Như Ngọc mang qua lau miệng, “Đỡ ta đi dược phòng, việc Vương gia tắm thuốc không thể gián đoạn”. Như Ngọc lo lắng thắt lưng Hàn Nguyệt Nguyệt bị thương, “Tiểu thư thắt lưng của người…”. “Không có chuyện gì, lấy thêm mấy cái đệm qua đó, ta liền ở bên ngoài tựa vào giường, ta nói ngươi làm đi”. Nghe được lời Hàn Nguyệt Nguyệt nói, Như Ngọc cũng không dám phản bác.

Như Ngọc cùng Hàn Nguyệt Nguyệt đến dược phòng, không gặp Mạnh Dịch Vân ở đó. “Như Ngọc ngươi đi báo cho Vương gia tới đây”, Mạnh Dịch Vân hẳn cho là nàng hôm nay không thể tới đây, cho nên cũng không đến.

Mạnh Dịch Vân vừa vào dược phòng liền thấy Hàn Nguyệt Nguyệt tựa trên giường, “Nguyệt Nguyệt, muội thắt lưng bị thương, việc tắm thuốc dừng mấy ngày có sao đâu, đợi muội khỏe đã rồi hãy ngâm tiếp”. Hàn Nguyệt Nguyệt thấy Mạnh Dịch Vân đi vào, chuẩn bị đứng dậy, Mạnh Dịch Vân nhìn thấy, đi nhanh qua: “Nằm xuống”. Hàn Nguyệt Nguyệt ngẩng đầu cười cười với Mạnh Dịch Vân: “Không có chuyện gì, khá hơn nhiều rồi, tắm thuốc không thể gián đoạn, ta để cho Như Ngọc động thủ, ta chỉ động miệng mà thôi”.

“Nguyệt Nguyệt, tốt nhất nên nằm xuống đi!”, Mạnh Dịch Vân ngâm mình ở trong thùng gỗ hướng ra ngoài nói. Thanh âm Hàn Nguyệt Nguyệt không ngừng theo ngoài phòng truyền vào, Như Ngọc dựa theo thuyết pháp Hàn Nguyệt Nguyệt, từng bước từng bước làm theo.

Qua hai ngày, Hàn Nguyệt Nguyệt không cần Như Ngọc đỡ cũng có thể chậm rãi tiêu sái ngồi dậy. “Tiểu thư, ngày mốt chính là tết Nguyên Tiêu (rằm tháng giêng), bên trong trang chúng ta có nên chuẩn bị vài cái hoa đăng hay không a?”. Năm trước cũng là các nàng cùng ra ngoài xem hoa đăng, chẳng qua là năm nay Hàn Nguyệt Nguyệt bị thương, ngày mười lăm khẳng định là không đi được cho nên Như Ngọc nghĩ thả một ít đèn ở trong trang, Nguyên Tiêu không đi ra ngoài cũng có thể xem được. “Không cần, các ngươi đi dạo xong trở về mua cho ta một cái cũng được”, Hàn Nguyệt Nguyệt nằm ở trên giường, Như Ngọc tiến tới đem chăn đắp lên. “Tiểu thư một mình ở trong trang sẽ cô độc lắm a”. Hàn Nguyệt Nguyệt cười cười: “Lâu lắm mới có náo nhiệt một phen, các ngươi sao ngốc nghếch mà ở lại đây chứ, không có chuyện gì, ta thắt lưng cũng tốt lên nhiều rồi”. Thấy Hàn Nguyệt Nguyệt ngủ, Như Ngọc mới đem đèn thổi tắt, mở cửa trở về gian phòng của mình.

“Tiểu thư, bánh trôi đã nấu xong, ta cho ngươi bưng đến phòng người nhé”. Hàn Nguyệt Nguyệt lắc đầu: “Không cần, ta tới phòng khách cùng các ngươi ăn”, Hàn Nguyệt Nguyệt đến phòng khách ngồi xuống, bảy người ngồi vây quanh ở bên bàn. Hai ma ma phòng bếp và ba tiểu nha hoàn sai vặt không có ở đây, ngày lễ ngày tết Hàn Nguyệt Nguyệt đều cho các nàng về nhà đoàn viên cho nên tối nay chỉ có bảy nàng. “Tiểu Tinh, ngươi đi đem Vân Vương gia gọi tới cùng chúng ta ăn bánh trôi đi, vẫn là khách nhân, cũng không nên coi nhẹ người ta”, “Dạ tiểu thư”.

Vương gia thân phận cao quý, cũng không thể cùng nha hoàn của mình ngồi cùng bàn. Hàn Nguyệt Nguyệt liền phân phó các nàng đem thêm bàn tới, ấy nha hoàn của nàng ngồi ở một bàn, chính mình và Mạnh Dịch Vân ngồi một bàn.

Ăn xong bánh trôi, tiễn Vân Vương gia, Như Ngọc mới đem Hàn Nguyệt Nguyệt đỡ trở về phòng. “Đi nhanh đi, các nàng đang đợi ngươi đó”, Hàn Nguyệt Nguyệt tựa vào giường, thấy Như Ngọc còn đang đứng, vội vàng thúc dục. “Tiểu thư, ta đem điểm tâm để trên bàn, người đói thì ăn, ta còn có rót ấm trà, người khát thì đến uống”. Hàn Nguyệt Nguyệt nghe lời Như Ngọc nói, trợn mắt một cái: “Biết rồi, đi đi, ta cũng không phải là không động đậy được”. Như Ngọc thêm dầu ngọn đèn trên bàn, thêm chút ít than trong lò để ấm áp mới đi.

Thêm Bình Luận