Sáng sớm hôm sau, nàng mơ màng tỉnh giấc, nhìn xung quanh rồi kí ức ngày hôm qua bỗng ùa về.Khuôn mặt bỗng ửng đỏ lên, quay sang bên cạnh thì.. khuôn mặt yêu nghiệt của Bạch Vân Phong đang ngủ say khiến cho nàng có chút mềm lòng..
Mộ Dung Nguyệt ơi là Mộ Dung Nguyệt, ngươi thật là đáng trách, sao lại có thể làm như thế với một tiểu hài tử chứ..
Đang suy nghĩ bâng quơ thì bỗng có bàn tay đặt trên eo kéo nàng sát lại gần:
- Tiểu nương tử..! - giọng nói đáng yêu kia khiến nàng mềm lòng.
- Phong nhi... làm sao thế?! - nàng nhỏ nhẹ đưa tay lên mặt hắn.
- Hôm qua, nương tử làm đau ta, xem trên tay và lưng đều có dấu này! - ngay lập tức hắn liền tố cáo.
- A... do... do!
- Nhưng mà ta cũng có lỗi, nương tử, hôm qua nàng có chảy máu, hiện tại bây giờ có đau không?
Mộ Dung Nguyệt nhìn khuôn mặt lo lắng của hắn, tâm can có chút đau lòng, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng:
- Phong nhi.. xin lỗi!
- Nương tử sao lại xin lỗi, ta chính là không thích a.. bây giờ ta giúp nàng tắm rửa! - Bạch Vân Phong liền ngồi dậy.
- Không.. không cần a! - nàng có hút xấu hổ.
Bạch Vân Phong liền lấy áo bào khoác lên người nàng, sau liền nhanh chóng phi thân nhanh như chớp tới phòng tắm. Đặt nàng nhẹ nhành vào bồn tắm trải đầy cánh hoa hồng, Bạch Vân Phong liền nói dịu dàng:
- Nương tử cứ ở đây, ta sẽ cho nha hoàn mang y phục đến giúp nàng thay đồ!
Mộ Dung Nguyệt gật đầu, nàng ngại phải đối diện với Bạch Vân Phong.. nàng cư nhiên lại làm mất đi sự trong trắng của hắn, thật đáng xấu hổ mà.
Nửa canh giờ sau, Mộ Dung Nguyệt mặc thanh y đi ra đại sảnh, Bạch Vân Phong thấy nàng liền bổ nhào tới hỏi:
- Nương tử, nàng không sao chứ, ta đã cho người dọn thức ăn lên, nàng lại đây!
Nhìn thức ăn trên bàn toàn là những món nàng thích khiến cho lòng Mộ Dung Nguyệt có chút ấm áp, nàng quay sang nhìn Bạch Vân Phong mà nói nhẹ:
- Tướng công, chàng thật tốt a!
- Đối với nương tử là điều nên làm! Hôm nay ta không có luyện võ, cùng nàng đi dạo bên ngoài nhé!
- Cũng được!
Mộ Dung Nguyệt gật đầu cười nhẹ, nam tử này... sao nàng lại cảm thấy có chút đau lòng thế này..
Dùng bữa xong xuôi, Mộ Dung Nguyệt cùng Bạch Vân Phong liền thay y phục cải trang vi hành xuống phố.
Đây là lần đầu tiên nàng dạo phố khi đến nơi này, Mộ Dung Nguyệt nhìn xung quanh quan sát, những món đồ ở đây được làm thật tinh tế làm sao... Đang trên đường đi dạo thì:
- Cứu.. cứu! - bỗng một tiếng hét vang lên.
- Có chuyện gì vậy?! - nàng nhíu mày lại quay sang hỏi tên cận vệ.
- Thưa vương phi, người của phái Độc Liên đang muốn dẫn một cô nương đi!
Bạch Vân Phong nhíu mày nhẹ, hắn cũng nghe qua rằng Độc Liên phái ỷ mình có sức mạnh uy hϊếp dân nữ muốn nàng phục vụ bản thân.. không ngờ nay lại được diện kiến cảnh đó.
Mộ Dung Nguyệt nghe xong lửa giận liền nổi lên, nàng không phải nhiều chuyện nhưng chuyện nàng cũng thật quá đáng đó mà...
- Đi theo ta, ngươi sẽ có sơn hào hải vị để ăn! - tên môn đồ Độc Liên phái kéo tay nàng.
- Sơn hào hải vị ở Độc Liên phái ngon như vậy sao? Bổn cung cũng muốn thử, chi bằng ngươi đưa ta theo với! - Mộ Dung Nguyệt liền bước tới.
- Tiểu thư.. làm ơn cứu tôi! - dân nữ kia liền núp sau lưng nàng.
- Đây là chuyện của ta, không cần ngươi xen vào! - tên môn đồ kia liền lớn tiếng.
- Thuật Dư, đệ lại đem môn phái ra doạ dân lành sao? - Cao Kiếm liền răn đe.
- Không phải chuyện của ngươi, đừng gọi tên của ta như là ta với ngươi thân thiết lắm! - hắn liền khinh bỉ Cao Kiếm.
- Ta không cần biết ngươi ra sao, ngươi nên nhớ đây là đâu, địa vị của ngươi là ở chỗ nào! - Mộ Dung Nguyệt liền liếc nhìn hắn.
- Ngươi cho rằng bọn ta sợ triều đình, thái tử đối với chúng ta cũng phải nể vài phần! - Thuật Dư liền cười to.
- Vậy sao, vậy hôm nay bổn cung muốn xem coi ngươi đem dân nữ này đi làm sao!
Mộ Dung Nguyệt liền khoanh tay lại đối mắt với hắn, Thuật Dư liền bị bộ dạng của nàng chọc tức, liền dùng hành động mạnh bạo. Hắn đưa tay kéo tay dân nữ thì " Chát " một cái tát tay của Mộ Dung Nguyệt giáng vào mặt khiến toàn bộ người ở đây cũng bất ngờ:
- Trước mặt ta mà cũng dám lộng hành sao, ngươi cho rằng đây là lãnh địa của Độc Liên sao!
Thuật Dư thẹn quá hoá giận liền không nói gì hướng nàng giơ tay định trả đòn thì ngay lập tức bị Bạch Vân Phong đạp mạnh vào l*иg ngực hắn, chàng liền ôm lấy Nguyệt nhi vào lòng, đôi mắt lạnh lùng cảnh cáo:
- Ngươi quả là to gan! Dám vô lễ với vương phi của ta!
- Ngọc vương, ngươi muốn trở mặt! - Thuật Dư liền tức giận.
- Từ trước đến nay ta vẫn chưa bao giờ để mắt đến Độc Liên phái thì cớ gì ta phải trở mặt hay nể mặt các ngươi! - Bạch Vân Phong lạnh lùng đáp lại.
- Vậy thì đừng trách!
Thuật Dư liền tung chiêu, lúc này Cao Kiếm liền nhanh tay đỡ lấy tay hắn:
- Quay về đi
- Phản đồ, ta sẽ hay sư phụ giáo huấn ngươi!
Thuật Dư liền ra đòn tấn công vào từng chỗ hiểm của Cao Kiếm, hắn không có chút lưu tình mà nhẹ đòn ra tay. Mà Cao Kiếm thì lại không tấn công chỉ đối với hắn là phòng thủ khiến cho Mộ Dung Nguyệt cũng phải nổi giận:
- Cao Kiếm, ta không muốn thấy cảnh ngươi trốn tránh, tấn công hắn cho ta!
- Nương tử, bớt giận!
Bạch Vân Phong lấy tay vuốt nhẹ lưng nàng để dỗ dành, đối với cách hành động của Cao Kiếm, hắn không có ý kiến gì, dù sao cũng là đồng môn với nhau hắn không ra tay có lẽ vẫn là tốt hơn.
Trận đấu đang diến ra quyết liệt, Bạch Vân Phong nhân cơ hội mọi người không chú ý, tay trong áo bào liền cử động. Ngay lúc này, một viên đá bay thẳng đến chân của Thuật Dư đang giao đấu, đá đập ngay chân hắn khiến hắn đau đớn ngã xuống sân:
- Ai da... có chuyện gì mà đông vui quá vậy?! - tưd sau đám đông, Lăng Kỳ đi ra.
- Ô, đây chẳng phải là môn đồ của Độc Liên phái sao, là ai nhỉ? - Lăng Kỳ phây phẩy cây quạt trong tay thật tiêu soái.
- Là Thuật Dư, thưa Lăng thiếu! - môn đồ theo sau nói với hắn.
- À.. là tên súc sinh chuyên gia đi ức hϊếp con nhà lành sao? Hôm nay bị người ta đánh cho ra vậy rồi à!
- Lăng Kỳ, ngươi cút đi!
- Súc sinh đúng là súc sinh, nói chuyện đúng là chói tai! - Lăng Kỳ đạp lên lưng hắn rồi ngang nhiên ngồi xuống.
- Ngọc vương, Ngọc vương phi... ngưỡng mộ danh tín đã lâu nay được diện kiến! - Lăng Kỳ hướng hai người nở nụ cười.
- Lăng thiếu chủ khách khí, ngài đã trượng nghĩa vậy thì việc ở đây giao cho ngài, chúng ta có việc đi trước! - Mộ Dung Nguyệt cười nhẹ.
Nàng thật thông minh rất biết cách đẩy tội cho người khác một cách khéo léo, nữ nhân được cứu liền chạy theo quỳ lạy dưới chân hai người:
- Ân nhân, làm ơn nhận tôi một lạy, xin hãy cho tôi theo hầu hạ làm trâu ngựa!
- Nhà ta có đủ người hầu, ngươi không cần báo ơn! - nàng nhíu mày lại.
- Xin tiểu thư, tôi không còn đường để quay lại, nếu tôi ở đó hắn nhất định sẽ làm hại gia đình tôi! - nàng ta khóc lóc.
- Nương tử, nàng ta cũng thật tội! - Bạch Vân Phong nói nhẹ.
- Được rồi, ngươi theo ta đi!
Mộ Dung Nguyệt thở dài, nàng không hề biết rằng quyết định của ngày hôm nay đã cứu vớt mạng nàng của tương lai sau này.