Chương 66: Nam nhân thần bí

Đêm hè, vừa buồn chán vừa nóng nực, chịu giày vò một ngày, theo lý

thuyết mệt mỏi quá sẽ buồn ngủ. Vậy mà Vũ Nhạc một chút buồn ngủ cũng

không có, khi nhìn bọn họ ngủ say, nàng khẽ mỉm cười, đắp lại chăn cho

các nàng. Rồi xoay người đi ra phía ngoài, không thể không nói, không

khí ở cổ đại thật tốt, dù là mùa hè nóng bực, lại ở cạnh nơi chăn nuôi

nhưng vẫn không cảm thấy mùi lạ nào. Thỉnh thoảng có cơn gió thổi qua,

Vũ Nhạc không nhịn được nheo mắt lạt, nhìn cách đó không xa có hai cây

thẳng đứng, một ý tưởng hình thành trong đầu.

Không bao lâu, nàng làm xong một cái võng nhỏ, thoải mái nằm lên, hài

lòng ngắm sao… Chợt, có một bóng đen xuất hiện, đứng yên lặng ở cách đó

không xa, lẳng lặng nhìn nàng. Trong đêm tối, Vũ Nhạc không nhìn rõ bộ

dáng của hắn, nhưng nhìn thân hình cao lớn rắn rỏi, là một nam nhân,

trong trường nữ sinh sao lại có nam nhân? Nghĩ đến đây, lông mày Vũ nhạc nhướn lên, giật thót mình, nhìn bốn phía, không có ai phát hiện người

này, nàng nên làm gì đây?

Lúc này, không chỉ mình Vũ Nhạc tỉnh táo, ngay cả trong Linh Giới, Lạp Lạp và Tiểu Giới

cũng đã tỉnh lại. Cung Tuyết, Mia, Bối Khả kéo Quả Nhiễm vẫn đang ngủ

lảo đảo đi ra, nhìn thấy mấy người bên cạnh mình đều lập tức xông ra, Vũ Nhạc càng thêm khó hiểu, nhìn dáng vẻ kích động của các nàng, tự hỏi

người này là ai? “Các ngươi... không sao chứ?”

Trong gió nhẹ vạt áo trường sam của nam nhân quét lên không trung một

đường cong hoàn mỹ. Tiểu hồ ly, Lạp Lạp, Cung Tuyết hình như hiểu ra

điều gì, lập tức kéo Quả Nhiễm lui về trong phòng. Trước tình thế biến

hóa quỷ dị như vậy khiến Vũ Nhạc càng không tin nổi, những người này ở

đây làm gì? Hình như rất e ngại nam nhân trước mắt, hắn... là ai?

Con ngươinhư nước tò mò nhìn hắn, mà con ngươi màu đen của hắn cũng chăm chú nhìn nàng. Hai người không nói gì, lúc sau, hắn thở dài một cái:

“Vũ nhi, nàng có thể nhớ ra ta là ai không?” Mặc dù không ôm hy vọng,

nhưng hắn vẫn không nhịn được hỏi câu này.

“Thật xin lỗi, chúng ta... Có biết nhau không?” Vũ Nhạc càng thêm khó

hiểu nhìn hắn, kỳ quái, nàng biết hắn sao? Sao nàng không có cảm giác

gì? Chẳng lẽ là trước đây mất trí nhớ?

Khuôn mặt trước mắt, mặc dù mi hoặc kém hơn so với trí nhớ trước kia,

nhưng vẫn vô cùng tao nhã, tuy có vẻ non nớt nhưng chỉ cần linh hồn là

nàng, hắn đều yêu. Cho dù đợi thêm vài năm, hoặc thêm một đời thì có sao chứ?

Nghĩ đến đây, hắn thoải mái cười: “Không sao, nếu quên, vậy làm quen lại lần nữa, ta là Thiên Duật Dạ, rất hân hạnh được biết nàng!” Nói cong,

hắn vươn tay ra, Vũ Nhạc giật mình, bị người này da mặt dày làm cho mơ

mơ màng màng, mắt to vụt sáng trừng mắt nhìn hắn, rốt cuộc... Không nhịn được đả kích hắn: “Cái đó... Ta không biết người, nơi này là trường của nữ nhân, hình như ngươi không nên xuất hiện ở nơi này chứ?” Chỉ có da^ʍ

tặc mới có thể nửa đêm xuất hiện ở trường nữ sinh ngươi như thế này,

không phải rất kỳ quái sao?

Thiên Duật Dạ nhìn thaáy trong mắt Vũ Nhạc có chút nghi ngờ, đột nhiên

không biết trả lời thế nào, không phải hắn đã làm kinh động đến nàng đấy chứ? Sau một lúc lâu, hắn mới bất đắc dĩ nhìn nàng, “Ta tới là để giải

trừ phong ấn cho Quả Nhiễm!”

“Giải trừ phong ấn? Ngươi là ai?” Vừa nghe tới giải trừ phong ấn, ánh

mắt Vũ Nhạc lóe lên, đi tới trước vài bước, tới lúc này nàng mới nhìn rõ khuôn mặt nam nhân trước mắt. Thân mặc cẩm bào màu đen tôn lên khi khí

phách cường hãn, tóc dài tùy ý buông thả, khuôn mặt tinh tế tuấn dật,

đôi mắt đen như bầu trời đêm, thâm thúy như biển. Mà lúc này, con ngươi

sâu thẳm của hắn đang thâm tình nhìn nàng, trong mắt có rất nhiều cảm

xúc nàng không hiểu được, chẳng lẽ, bọn họ thật sự quen biết nhau?

“Ta là Thiên Duật Dạ, có thể giải trừ phong ấn của Quả Nhiễm, đồng thời

có thể hỗ trợ nàng khôi phục linh lực.” Giọng nói trầm thấp của nam nhân hạ xuống, mang theo cưng chiều sủng nịnh, nồng cháy nhìn nàng.

Vũ Nhạc không được tự nhiên, nhíu mày, “Ta vẫn không nhận ra ngươi.”

“Nhưng ta biết các nàng.” Duật Da không tức giận, vẫn cười cười nhìn

nàng, nữ nhân này, hình như kiếp này tính tình càng lúc càng giống nàng.

“Ngươi... Chẳng lẽ mấy người Cung Tuyết cũng do ngươi giải trừ phong

ấn?” Đang lúc Vũ Nhạc thấy vô lực, đột nhiên nghĩ tới vừa rồi Cung Tuyết khẩn trương kéo Quả Nhiễm chạy ra, thì ra nam nhân này thật sự tới để

giải trừ phong ấn của các nàng?

“Không sai.” Khóe môi nam tử cong lên, vẻ mặt cưng chiều nhìn Vũ Nhạc.

Vũ Nhạc không được tự nhiên vuốt vuốt cánh tay nổi da gà, vội vàng xoay người nhìn về phía Cung Tuyết: “Các ngươi tới đây đi.”

Ở trong gian phòng, Cung Tuyết vừa nghe nàng nói, vội vàng kéo Quả Nhiễm vừa bị gõ tỉnh ra bên ngoài. Qủa Nhiễm vừa bất mãn chu miệng lên, liền

bị Bối Khả mặt mày hung dữ chặn lại: “Câm miệng, đừng nói chuyện.”

Mặt Quả Nhiễm không hiểu chuyện gì cộng thêm buồn bã khổ sở, không biết

làm cách nào, đành để mặc cho các nàng lôi ra ngoài. Sau khi ba người

Cung Tuyết nhìn thấy Thiên Duật Dạ thì cung kính hành lễ, “Tham kiến

Thiên thiếu gia.”

“Ừ, đứng lên đi.” Nam tử không nhúc nhích người, chỉ thản nhiên gật đầu. Nam Cung Tuyết hiểu ý, đẩy Quả Nhiễm tới trước mặt hắn, nói: “Thiên

thiếu gia, nàng chính là Quả Nhiễm, Quả Nhiễm, mau tới chào thiếu gia."

Quả Nhiễm còn đang khó chịu, vừa nhìn thấy Thiên Duật Dạ thì kinh ngạc

tới mức hít thở không thông: “Đẹp quá, mỹ nam à, trời ơi, đúng là mỹ

nam!” Khụ khụ, đừng trách ta không có tiền đồ, Quả Nhiễm ta không có sở

thích khác, chỉ thich nhìn mỹ nam, mà một mỹ nam tuyệt mĩ như thế đứng

trước mặt mình, có thể không kích động sao?

“Quả Nhiễm, ngươi câm miệng, có muốn giả trừ phong ấn hay không?” Cung

Tuyết thật sự không nhìn nổi bộ dáng của nàng, đập thật mạnh vào đầu

nàng, bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Qủa Nhiễm đột nhiên bị đánh tỉnh, ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi, lúc này

mới không nhìn Thiên Duật Dạ, cung kính hành lễ: “Tham kiến Thiên thiếu

gia, cảm tạ ngài có thể vì ta giải trừ phong ấn.”

Đối với tính tình của Qủa Nhiễm, Thiên Duật Dạ không nhịn được nhếch cao lông mày, trải qua chín kiếp luân hồi mà nha đầu này vẫn như thế, không khác xưa là bao: “Không phải vì ngươi, chỉ khi các ngươi khôi phục linh lực, mới có thể hợp lực giúp nàng ấy giải trừ phong ấn. Trên đời này,

chỉ có các ngươi mới có thể giúp nàng.” Đây là sự thật, nếu như hắn có

thể giải trừ, cũng sẽ không chuyển nhiều bước ngoặt như vậy.

Nghe hắn nói vậy, khóe miệng Qủa Nhiễm giật giật: “Mỹ nam, có thể đừng

nói thẳng như vậy được không?” Nhưng mắt nàng không mù, cũng nhìn ra

được Cung Tuyết kính sợ nam nhân này, do vậy nàng cũng không dám nói

lung tung.

“Ngươi đến phía bên kia đi!” Thiên Duật Dạ chỉ vào sân cỏ cách đó không

xa, tự mình tới trước. Qủa Nhiễm theo sát hắn. Nhìn bóng lưng của bọn

họ, Vũ Nhạc nhíu mày nhìn về phía Cung Tuyết: “Hắn rốt cuộc là ai? Tại

sao các ngươi người nào cũng vừa kính vừa sợ hắn? Còn có Tiểu Giới và

Lạp Lạp, hai người bọn chúng cũng chạy ra ngoài, nam nhân này, làm cho

ta không thể không tò mò.”

Mia nghe đến đó, không nhịn được bật cười: “Tiểu thư, người không cần

gấp gáp, người sẽ rất nhanh biết hắn đối với người không có ác ý!”

“Đúng vậy đó tiểu thư, kiên nhẫn một chút.” Cung Tuyết hiếm khi nở nụ

cười, thật hy vọng kiếp này, tiểu thư và hắn, ngàn vạn lần đừng để vuột

mất lần nữa! Về phần hắn là ai, người có tư cách nói ra nhất, chính là

hắn!

“Cái gì mà bí hiểm vậy?” Vũ Nhạc nhìn dáng vẻ thần bí của hai người,

trong lòng giống như có con mèo nhỏ cào cào, nàng nhướn mắt lên, chú ý

vào hai người đang đứng trên sân cỏ kia: Thiên Duật Dạ ngồi cách Qủa

Nhiễm một mét, đầu ngón tay bay lượn đằng sau lưng nàng, rất nhanh, sau

lưng Qủa Nhiễm giống như kỳ tích hiện lên rất nhiều đường nét giống như

một tấm bản đồ, mỗi đường nét đều lóng lánh ánh sáng màu vàng. Thiên

Duật Dạ lấy từ trong người một cái bình, đổ chất lỏng bên trong vào lòng bàn tay, bàn tay hắn âm thầm dùng lực, trực tiếp đẩy chất lỏng bao trùm sau lưng Qủa Nhiễm. Sau khi hắn âm thầm vận cong, những đường sáng màu

vàng từ từ biến mất. Sau nửa cảnh giờ, hắn mới thu tay lại, nhìn sang

một lần nữa, sau lưng Qủa Nhiễm đã không thấy gì nữa.

Thiên Duật Dạ điềm nhiên đứng lên, nhìn Vũ Nhạc, khóe môi hơi nhếch lên: “Phong ấn của nàng ấy đã được giải trừ, có điều, hiện tại đang dung nạp trí nhớ, hãy cho nàng một chút thời gian.”

Vũ Nhạc gật đầu, nhìn sang thấy trên trán Qủa Nhiễm không ngừng đổ mồ

hôi, sau lưng cũng thấm ướt áo. Nghĩ đến sau khi giải trừ phong ấn, sức

mạnh khổng lồ quá mức, cần không ít tâm lực thu nhận lại, không cẩn thận sẽ bị tẩu hỏa nhập ma.

Hai canh giờ sau, khóe môi Thiên Duật Dạ cong lên: “Được rồi.”

Vũ Nhạc vừa nghe hắn nói, vẻ mặt hưng phấn, chạy đến bên người Qủa

Nhiễm, nhìn nàng chậm rãi mở mắt, ân cần hỏi: “Ngươi không sao chứ?”

Qủa Nhiễm nhìn Vũ Nhạc, nhất thời không xác định được, hỏi: “Người… Chẳng lẽ người là?”

“Qủa Nhiễm, đất rất lạnh, mau đứng lên đi!” Giọng nói vui vẻ của Mia

vang lên bên tai, Qủa Nhiễm nghiêng đầu sang, nhìn thấy ba người Cung

Tuyết không ngừng nháy mắt ra hiệu, mới cong khóe môi, từ từ đứng lên.

Nàng vừa mới xoay người, nhìn thấy nam tử áo đen đang đứng cách đó không xa, thân thể bỗng cứng đờ, Mia mau miệng nói: “Nhìn đi, thân thể cũng

tê cứng rồi, bên kia có tảng đá, ngươi ngồi xuống trước đã.”

Bốn người Cung Tuyết rời đi rất nhanh. Vũ Nhạc nhìn thấy các nàng khẩn

trương rời đi như vậy, vừa định mở miệng hỏi, lại nhìn thấy bóng dáng

đứng cách đó không xa thì đột nhiên hiểu ra cái gì. Sau khi nghĩ ngợi

một hồi, vẻ mặt nàng chắc chắn nhìn hắn: “Chúng ta…Có quen nhau từ

trước?”

Dung nhan tuyệt mĩ của Thiên Duật Dạ lộ ra chút tươi cười dịu dàng:

“Đúng vậy.” Kiếp trước hay kiếp này, nàng đều là của ta, vĩnh viễn trốn

không thoát!

“Các nàng…Ngươi cũng biết?” Vũ Nhạc nhìn đám Cung Tuyết cách đó không xa, càng lúc càng không hiểu.

“Các nàng là thuộc hạ của nàng, đương nhiên cũng biết ta, nhất là sau

khi giải trừ phong ấn, trí nhớ của các nàng đã được khôi phục, nên cái

gì cũng nhớ lại.”

Thiên Duật Dạ mỉm môi mỏng, cong lên một đường con hoàn mỹ, ánh mắt nhìn về Vũ Nhạc tràn đầy trìu mến. Từ lần từ biệt trước, đã mấy trăm năm

không được nhìn thấy nàng. Hôm nay, nhất định phải xem cho đủ!