Hai canh giờ sau,
một người một ngựa mệt mỏi đứng yên một chỗ. Vũ Nhạc nhíu chặt hàng lông mày, bất mãn nhìn lên quà cầu nhỏ trên không trung, “Chẳng lẽ chúng ta
rơi vào trận pháp rồi? Nếu không thì tại sao hai canh giờ rồi vẫn còn
lượn quanh chỗ này? Không được, không đi nữa, còn chưa tới học viện
chúng ta đã chết nóng, Phi nhi, qua dưới tán cây kia…” Thiểm Phi đạp đạp chân, rất nghe lời tiến tới phía bóng cây, hôm nay, thật sự quá nóng.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, Vũ Nhạc đứng dậy tìm nước, lúc này nàng mới phát hiện không có nước. Nàng liếʍ liếʍ môi khô, nhíu mày quan sát tình hình xung quanh: Bọn họ vừa mới ra khỏi quan đạo đã đi tới chỗ này, về phần
đi vào bằng cách nào thì đúng là nàng không chú ý. Nếu nàng đoán không
sai thì nơi này rất có thể là ảo ảnh trong truyền thuyết, một loại trận
pháp cao siêu, nếu không tìm thấy mắt trận thì bọn họ có thể chết đói ở
đây. Bốn phía là núi cao hơn so với mực nước biển hơn bốn ngàn mét, vị
trí của nàng là khe núi trong bình nguyên. Cây cỏ ở nơi này nhìn rất
tươi tốt, mặc dù không có nước. Thiểm Phi đang bập bập miệng nhấm nháp
cỏ non.
Vũ Nhạc đi lại xung quanh, phát hiện cấu tạo và tính chất đất đai ở nơi này rất tơi xốp, ẩm ướt, đây chẳng phải cho thấy nước
ngầm rất nhiều hay sao? Nghĩ tới khả năng này, nàng đặc biệt hưng phấn
chạy tới bên cạnh Thiểm Phi, vỗ vỗ đầu nó: “Được rồi, trước hết đừng ăn
nữa, chút nữa có thời gian sẽ cho ngươi ăn cỏ sau. Bây giờ ngươi đi đến
gốc cây đằng kia, đào một cái hố!”
“Đào hố?” Đầu ngựa của Thiểm
Phi ngẩng lên, không hiểu ý định của chủ nhân mình, Vũ Nhạc khinh bỉ
liếc nhìn nó: “Bảo ngươi đào thì đào đi, nói cho ngươi cũng không hiểu.”
Thiểm Phi phì phì ra, ai oán trừng mắt rõ lâu nhìn Vũ Nhạc rồi mới chậm chạp
đi sang trái phía trước. Vì nó vừa mới được ăn không ít đồ ăn ngon nên
tràn đầy sức lực. Mười lăm phút sau, nó nhìn dòng suối nhỏ không ngừng
chảy nước ra, mắt trợn tròn như chuông đồng, không tưởng tượng được nhìn sang Vũ Nhạc đang đứng tựa vào gốc cây: “Làm sao người biết nơi này có
nước?”
Vũ Nhạc cong môi: “Đoán!”
Thiểm Phi phì phì: “Miệng của người không nói thật!”
Nó vừa định cúi đầu uống nước, đột nhiên dừng lại, nhìn về phía Vũ Nhạc, lắc lắc móng trước: “Người uống trước đi?”
Vũ Nhạc cảm thấy ấm áp, mỉm cười: “Chúng ta cùng nhau uống, bây giờ nước
còn chưa sạch lắm, trước tiên chúng ta hãy đi dạo một vòng đã.”
Thiểm Phi nghe nàng nói, giơ giơ đầu ngựa ra, Vũ Nhạc nắm lấy dây cương, mắt
nheo nheo lại nhìn xung quanh. Một lúc lâu sau, một người một ngựa không đánh mà lui. Thiểm Phi giận dữ mệt nhoài lập tức ngã xuống đất, thở hổn hển, Vũ Nhạc thì dựa vào gốc cây. Hồ nước nhỏ đã đầy, nàng từ từ uống
nước, nhìn thấy bộ dáng nản chí của Thiểm Phi, không nhịn được an ủi:
“Phi nhi đừng lo lắng, chúng ta kiên nhẫn một chút, đến tối xem xét lại, chắc chắn có biện pháp.”
Thiểm Phi bất đắc dĩ lắc lắc cái đầu, một người một ngựa cứ như vậy chăm chú nhìn về phía trước, chờ đợi màn đêm buông xuống…
Sở dĩ chọn thời điểm buổi tối vì nàng đã quan sát cẩn thận, cũng không
thấy bất cứ chỗ nào quỷ quái. Về phẩn ảo cảnh thì sách trong Linh Giới
cũng có ghi lại, còn cách phá giải cần dựa vào cảm giác, không nhìn thấy mắt trận thì tất cả chỉ là lí luận suông. Cũng may bây giờ đã là buổi
chiều, mấy canh giờ nữa sẽ tối, bọn họ bị vây trong ảo cảnh nên không
cần lo có sinh vật nào tới gần. Nơi này ngay cả nước cũng phải tìm,
huống chi là người hay động vật?