“Này, rốt cuộc
ngươi bị sao thế? Có thể nói ra được không?” Vũ Nhạc quay trái quay phải nhìn qua rồi nhìn lại, cũng không phát hiện ra miệng vết thương, hơi
kinh ngạc, chẳng lẽ chúng không cắn được?
Thiểm Phi há miệng, lại phát hiện ra không thể nói lên được, chỉ có thể giật giật chân sau của
mình, hình như đang ám chỉ điều gì. Vũ Nhạc lật đằng sau xem, vẫn như cũ không phát hiện điều gì khác thường. Đồ Lạp Lạp đứng ở một bên không
nhìn nổi nữa, lập tức dừng trên phần eo của Thiểm Phi, giơ cánh tay
trắng trẻo mập mạp ra, chỉ chỉ vào cái mông của mỗ Phi, nói: “Ở chỗ này
nè, nó không nói ra được, ta chỉ thay!”
“Gì cơ? Ngươi bị cắn vào
mông? Ta phải nói là con rắn kia cũng thật biết chọn chỗ…” Miệng Vũ Nhạc than thở, vẻ mặt khinh bỉ nhìn Thiểm Phi trừng mắt thật sâu, sau đó
bước tới phía sau mỗ ngựa, cẩn thận xem xét, rồi lấy dược liệu trừ bên
trong Linh Giới ra, quăng cho nó một viên đan dược: “Ăn đi, ăn vào sẽ
không hôn mê.”
Sau nửa canh giờ, Thiểm Phi đã không có gì đáng
ngại, Vũ Nhạc nhanh chóng nhảy lên lưng ngựa: “Đi thôi, đường phía trước còn rất dài, cửa thứ nhất đã đáng sợ như vậy rồi, phần sau thật đáng để ta có chút mong đợi!” Thiểm Phi nghe lệnh chạy như điên. Tiểu Giới và
Đồ Lạp Lạp vẫn lơ lửng trên không trung như cũ, phiêu lãng bay về phía
trước…
Sau khi bọn họ rời đi, trên quan đạo trống không đột nhiên hiện ra hai dáng người, mà không, cụ thể phải nói là hai mỹ nhân mới
đúng. Chỉ thấy hai nàng một vị áo xanh nước biển, một vị quần lụa hồng
nhạt, một diêm dúa, một thanh đạm, nhưng lại hài hòa lạ kỳ. Nếu có người ở đây, chắc hẳn sẽ làm trước mắt người ta sáng ngời, không thể khác, vì bộ dáng hai người quá mức tươi tắn, xinh đẹp, làm cho không người nào
có thể dời mắt…
“Muội thấy thế nào?” Thiếu nữ áo lam lười biếng
vén vén mái tóc đen dài trong tay, đôi mắt nhìn chăm chú về phía Vũ Nhạc biến mất, bên khóe môi ngầm chứa ý vị mà người khác nhìn không thấu tựa tiếu phi tiếu(*)
(*) Tựa tiếu phi tiếu: nhìn như có như không.
“Không tệ, nha đầu kia thật tuyệt vời, ta rất thích. Dù rằng bây giờ không có
linh lực nhưng cũng không thể nói thành tựu sau này của nàng, sẽ kém hơn so với những đứa trẻ có linh lực kia. Một người cá tính như vậy, ta rất yêu thích!” Hồng y nữ tử khen ngợi không hề keo kiệt, vừa nói vừa ngồi
xuống xem xét nơi vừa bị phá hủy, miệng còn lẩm bẩm: “Chậc chậc, không
nghĩ rằng hai viên cầu nhỏ lại có uy lực lớn như vậy, chỉ đáng thương
cho sáu con Linh thú đầu đàn kia, còn chưa được phát huy uy lực thực
chiến đã phải vẫy tay nói lời tạm biệt.”
“Muội không cảm thấy
trên người nàng ta có một mùi hương đặc biệt sao?” Đôi mắt nữ tử áo lam
đẹp như nước mùa thu, tâm tư sâu kín.
“Mùi hương đặc biệt? À…Tỷ
không nói thì ta quên mất, vừa rồi hình như nàng còn nói chuyện với
không khí, chẳng lẽ nàng nhìn thấy cái gì mà chúng ta không thể nhìn
được?” Hồng y nữ tử nghe vậy, vuốt cằm, tự hỏi điều gì.
“Mặc kệ
nàng ta nhìn thấy cái gì, ít ra đứa nhỏ này không đơn giản, chỉ mong
khảo hạch kế tiếp, nàng ấy đều có thể vượt qua. Lão đại lần này ngoại lệ muốn chiếu cố người này, chỉ mong nàng không để cho chúng ta thất
vọng…” Nói tới đây, nữ tử áo lam cười cười có chút châm chọc làm cho
hồng y nữ tử đứng bên cạnh đau lòng: “Lê Mạn, tỷ không sao chứ?”
Khuôn mặt tinh xảo của Lê Mạn hiện lên nét tươi cười gượng ép: “Điệp Nhã, ta
không sao, chúng ta đi thôi, nếu cửa ải này nàng ta không có sao thì
chúng ta không còn việc gì nữa.” Dứt lời, thân hình lóe lên, bay về
hướng Vũ Nhạc vừa biến mất.
Điệp Nhã chớp chớp mắt, bất đắc dĩ
lắc đầu, sau khi thở dài một hơi lập tức đuổi theo. Thiếu nữ kia chỉ dựa vào chừng đó thì còn chưa đủ, còn lâu nữa mới đủ, Lê Mạn, người cần gì
phải tự làm khổ mình chứ?