Con ngươi sắc bén của
Vũ Nhạc lạnh lùng đảo qua phía đàn sư tử đang dần tới gần nàng, một hai
ba bốn năm sáu bảy…Khá lắm, những mười tám con, mà còn đều là sư tử
trưởng thành, Thánh Đức này đang diễn trò gì đây? Chẳng lẽ không sợ xảy
ra tai nạn sẽ chết người sao? Nàng không có linh lực, làm cách nào có
thể chống lại mười tám con sư tử? Bây giờ nàng nên làm cái gì?
Gào! Bọn sư tử bất thình lình rống lên, suýt nữa phá rách màng nhĩ Vũ Nhạc.
Nàng lắc lắc đầu hơi choáng váng, nắm chặt thanh kiếm trong tay, ánh mắt gắt gao nhìn phía trước, năm mươi mét, bốn mươi mét, ba mươi mét… Ngay
tại lúc đàn sư tử chuẩn bị tấn công, trong đầu Vũ Nhạc chợt lóe lên một ý tưởng, hình như…bản mật hàm cũng không nói là không thể dùng trợ giúp
từ bên ngoài nhỉ? Tuy rằng đã nói rõ không thể xin giúp đỡ từ người khác hoặc Linh thú, nhưng cũng không có quy định khác, phải không? Nếu là
như vậy, hi hi, nàng còn do dự cái gì chứ?
Vừa nghĩ ý niệm, hai
viên nhỏ màu đen giống như nắm đấm của đứa trẻ xuất hiện giữa lòng bàn
tay Vũ Nhạc. Bị nàng khinh thường, đàn Linh thú bất mãn phát ra tiếng
gào thét, giống như đang cười nhạo mỗ nữ không biết tự lượng sức, ở thời điểm quyết định còn có tâm trạng chơi đùa?
Nhìn bộ dạng đàn Linh thú vênh váo tự đắc, Vũ Nhạc càng cảm thấy khó chịu hơn. Nàng lui về
phía sau ba bước, lắc lắc đầu, kéo dãn cánh tay, sau khi làm mấy động
tác làm nóng người, nhìn về phía đàn Linh thú cười châm chọc: “Đến đây
đi, các con, cho các ngươi nếm thử viên bộc phá sơ cấp mà bổn cô nương
mới chế tạo ra, chỉ mong có thể đem tới cho các ngươi một bữa tiệc nghe
nhìn hoàn mỹ…” Dứt lời, hai viên tròn màu đen bay theo đường vòng cung,
rơi một mạch vào giữa đàn sư tử. Ngay tại lúc đàn sư tử đang tò mò ngẩng đầu đánh giá, viên màu đen đột nhiên bùng phát một luồng ánh sáng chói
mắt, rồi ngay sau đó với sức mạnh kinh người, đánh bay sáu con sư tử
đứng ngay xung quanh viên cầu màu đen. Những con sư tử khác hoặc ngã
hoặc nằm, hoặc nằm úp sấp, vẻ mặt chúng hoảng sợ nhìn đám thú kia máu me đầm đìa, huyết nhục mơ hồ, chuyện gì vừa mới xảy ra?
Tiếng động
kinh người bên này làm cho đám Linh xà đang bò trên người Thiểm Phi rơi
hết xuống, đám rắn theo sau đều dựng đứng người lên, vẻ mặt chúng chấn
động nhìn về phía phát ra âm thanh, thật khéo, vừa đúng lúc nhìn thấy
cảnh đám Linh thú bị oanh tạc trong nháy mắt. Ngay lập tức, không cần Vũ nhi ra tay, từng con rắn nhỏ vô cùng hoảng sợ chuồn mất, không tới năm
phút sau, phía trên giàn ngang, rắn đều biến mất, một con cũng không
còn.
“Sao rồi? Các ngươi còn muốn thử lần nữa không?” Vũ Nhạc
cười khoan thai, lười biếng quay đầu lại, nhìn về phía mười hai con sư
tử vẫn còn quỳ rạp bất động dưới đất, trong đôi mắt xinh đẹp lóe lên một chút lãnh ý.
Đáng thương thay cho đàn Linh thú, còn chưa kịp ra
sân đã bị nổ chết, đánh bay, nổ thương, một chữ “thảm” nào có thể hình
dung? Nụ cười kia của nàng làm cho sau lưng đàn Linh thú đã khảo hạch
qua vô số học viên bốc lên mồ hôi lạnh. Chỉ một thoáng sau, chúng hoảng
hốt chạy đi, ngay cả một bóng lưng cũng không lưu lại cho Vũ Nhạc.
Linh Tiểu Giới và Đồ Lạp Lạp bay lơ lửng giữa không trung, cả hai khó chịu
ấn ấn lỗ tai nhỏ của mình, một màn vừa nãy thực sự rất sảng khoái. Đã
bao lâu rồi bọn họ không nghe thấy loại tiếng động quen thuộc này? Không hổ là chủ tử mà bọn họ tuyệt đối thần phục, trong thời gian ngắn có thể nghĩ ra biện pháp đơn giản như vậy, quả thật là thiên tài!
Hai
người vừa định bay về phía nàng, lại bị một giọng nói vội vàng thu hút
ánh mắt: “Phi nhi, Phi nhi ngươi sao thế?” Vũ Nhạc lập tức chạy về phía
Thiểm Phi, nhìn bộ dạng nó vô lực ngã nhào trên đất, nàng hơi tức giận
trừng mắt liếc nó: “Vừa nãy ngươi muốn làm gì vậy? Định tự sát sao? Tự
nhiên lại đứng yên không nhúc nhích chân để cho bọn chúng cắn ngươi?
Những thứ ruồi bọ đáng chết, lần sau đừng để ta nhìn thấy bọn chúng, bộ
dạng ghê tởm thì thôi đi, lại còn xông ra hù dọa người, còn phóng nọc
độc xung quanh, quá vô lương rồi… Này, ngươi sao vậy?”
Mỗ ngựa
miệng run rẩy, mệt mỏi đảo đảo đôi mắt trắng dã: “Làm ơn đi, người nghĩ
rằng ta đồng ý đứng bất động ở chỗ đó sao? Là do ta nhìn thấy đám rắn
rết kia chân đã nhũn ra, làm sao dám đá chúng nó? Chẳng lẽ người không
nhìn thấy ta vẫn nhắm mắt? Dù sao người cũng nói sẽ chữa trị thật tốt
cho ta, chẳng bằng cứ đứng yên…”