Ba ngày sau, Vũ Nhạc
không chào từ biệt một ai, giờ Dần đã cùng Mộc Ngư rời khỏi Nhạc gia
trang, tự mình đi tới học viện Thánh Đức thần bí.
Ngay từ lúc báo danh xin phúc đáp, Vũ Nhạc và Mộc Ngư đều nhận được một phong mật hàm,
ngay mặt ngoài của mật hàm có bốn chữ Khải(*): “Ra khỏi thành đốt đi” rõ ràng ngay trước mắt, làm cho các nàng dừng ngay động tác lại.
(*) Chữ Khải: Là một trong những cách viết chữ Hán cơ bản, bao gồm các cách sau: Triện, Khải, Lệ, Hành, Thảo, Giáp Cốt, Chung Đỉnh Văn.)
Tới lúc ra khỏi thành, hai người nhìn nhau, từ trong ngực lấy mật hàm ra,
tỉ mỉ đọc. Một lúc sau, Vũ Nhạc hít sâu một hơi, khẽ cong môi về phía
Mộc Ngư: “Xem ra, chúng ta không thể đi cùng đường!”
Mộc Ngư cười lên so với khóc còn khó coi hơn: “Tiểu thư, chúng ta nhất định phải làm như vậy sao?”
Vũ Nhạc cười cười nhìn nàng: “Đương nhiên, nhất định phải thế, đây là quy định, không thể vi phạm!”
“Nhưng tiểu thư người…” Vẻ mặt Mộc Ngư kích động định thuyết phục, lại bị lời
nói của Vũ Nhạc dứt khoát đánh gãy: “Không sao, ông trời không tuyệt
đường của người nào, nếu ngay cả việc đó ta còn không làm được, như vậy, học viện trong truyền thuyết hoàn toàn có lý do loại ta ra ngoài. Được
rồi, không cần nói gì cả, ta phải đi thôi, một tháng sau, hy vọng chúng
ta có thể đoàn tụ ở học viện Thánh Đức.” Mùng một tháng bảy là ngày khảo nghiệm nhập học Thánh Đức, hôm nay mới là cuối tháng năm, bọn họ còn
một tháng nữa.
“Tiểu thư…Vậy người đi đường phải cẩn thận nhé!” Mộc Ngư giấu đi vẻ lo lắng, bất đắc dĩ nhìn Vũ Nhạc.
“Ừ, muội cũng thật là, được rồi, đi thôi, chúng ta đã không có thời gian
lại còn lề mề, chậm chạp sẽ bị đào thải!” Vũ Nhạc vỗ vỗ bả vai Mộc Ngư.
Mộc Ngư cúi mắt, gật đầu thật mạnh, kéo cương ngựa, chạy về phía bên
trái rừng cây, không quay đầu lại. Nhìn bóng lưng dứt khoát rời đi, Vũ
Nhạc kín đáo thở dài: “Ôi…Bây giờ mới chính là lúc chúng ta thật sự
trưởng thành, tất cả đều bắt đầu từ con số không, Ngư nhi, nhất định
phải cố gắng nhé!”
Mỗi người nhận được mật hàm, chứng minh thân
phận đã được khẳng định. Dù sao, hai học viện này không giống với những
thế lực khác, cũng không phải ai muốn vào cũng có thể vào, trải qua
thông tin tình báo xác minh, mới có thể nhận được giấy thông hành – một
phong mật hàm.
Lấy được mật hàm, ngươi mới có thể đi qua bản đồ
tuyến đường của học viện, trên con đường này cũng sẽ có rất nhiều khảo
nghiệm, cho nên chỉ cho phép một người xuất hành, nếu có người cùng đi
hoặc người giúp đỡ thì tư cách sẽ bị tước đoạt ngay lập tức, đó cũng là
nguyên nhân vì sao Vũ Nhạc và Mộc Ngư cẩn thận như vậy. Thánh Đức và Bá
Quyền nghe nói không cách nhau không xa, nhưng không ai biết họ cụ thể ở vị trí nào, mà dù có biết, đương nhiên cũng không thể tiết lộ. Đó cũng
là một trong những nguyên nhân hai học viện được mọi người kính nể, có
thể làm cho các đệ tử kín miệng như bưng, tất nhiên là có phương pháp
quản lý riêng. Lánh đời mấy trăm năm mà không bị phát hiện, cũng không
phải là việc thế lực bình thường có thể làm được.
Lúc Vũ Nhạc mở
mật hàm, trong tích tắc đó, đột nhiên có một cảm giác đã lâu rồi không
xuất hiện, loại cảm giác khiến người ta phấn chấn, hào hứng với hành
trình kí©h thí©ɧ này. Thật lâu không được trải qua, nàng tin tưởng học
viện Thánh Đức, nhất định sẽ không làm cho nàng thất vọng! Cũng không
biết, bọn họ đã chuẩn bị bao nhiêu tiết mục để đợi nàng chứ? Đột nhiên
nàng cảm thấy tò mò, có lẽ, loại cuộc sống đầy kí©h thí©ɧ này, mới chính là cái nàng muốn, cũng vô cùng thích hợp với nàng!
Ngay lúc nàng còn đang tập trung suy nghĩ, con ngựa đột nhiên hí dài một tiếng, vó
trước của nó nhảy lên cao nửa trượng. Vũ Nhạc gắt gao túm lấy dây cương, ánh mắt sắc bén nhìn về phía trước: “Tốt lắm, nhanh như vậy đã tới
rồi?****Lão nương vừa mới ra khỏi thành thôi, được không? Nhanh như vậy
đã chơi đùa rồi? Chết tiệt, ai có thể nói cho ta biết, mấy thứ ở phía
trước kia là cái gì?”