Vào tới cấm địa, tảng
đá giữ cửa tự động mở ra, hai gã hắc y nhân oai phong lẫm liệt đứng ở
cửa, sắc mặt lạnh lùng nhìn Thiên Duật Dạ: “Cung chủ, lão tổ và lão Cung chủ đang ở vườn hoa sen chờ ngài."
Thiên Duật Dạ nâng mắt lên,
đi về phía vườn hoa sen…Hắn vừa mới tới cửa vườn hoa sen đã bị một mùi
thơm trong veo xông vào mũi, vẻ mặt Duật Dạ vui vẻ: “Bánh hoa sen?” Rất
nhanh, hắn nhún chân một chút, bước lên hồ sen mênh mông bát ngát, bay
về hướng trung tâm của hồ sen. Chỉ trong chốc lát, Duật Dạ chân không
dính nước hạ xuống vững vàng trên đảo nhỏ giữa hồ sen. Xa xa đã nhìn
thấy phía trước trong đình nghỉ mát có hai vị lão nhân mặc áo trắng đang đánh cờ, trên võng cách đó không xa có một vị áo trắng đang nghỉ ngơi.
Duật Dạ nhướn mi mắt, nhanh chóng tiêu sái đi tới.
“Tiểu tử thối, ngươi còn biết trở về? Như thế nào rồi? Thiếu nữ xinh đẹp của ngươi đâu rồi, không mang về theo?” Mở miệng nói là một vị tóc trắng xóa, giọng
nói rõ ràng, khuông mặt nghiêm nghị.
Duật Dạ mí mắt cũng không
nâng, đi thẳng tới chiếc võng phía sau họ, vừa đi vừa kêu: “Mẫu thân,
bánh hoa sen người làm đâu? Nhanh lấy ra đi, Dạ nhi chết đói rồi!”
Phu nhân đang thoải mái nghỉ ngơi, tuổi chừng ba mươi lại vẫn xinh đẹp,
nàng miễn cưỡng nâng mí mắt, than thở nói: “Vũ nhi đâu, sao không đến
đây?”
Thiên Duật Dạ nghe mẫu thân nói vậy, than nhẹ một tiếng:
“Làm sao có thể dễ dàng như vậy? Nàng năm nay cùng lắm chỉ là đứa bé
mười tuổi, mặc dù con giúp nàng khôi phục trí nhớ, sợ là cũng không thể
rời đại lục này đi được. Mẫu thân chờ một chút đi, trước mắt cũng không
phải thời cơ.”
Vị phu nhân duyên dáng vừa nghe hắn nói, hơi nhíu mày: “Ôi…Đã sắp qua một ngàn năm, đáng thương, các con đúng là uyên
ương số khổ.” Dứt lời, nàng đau lòng vuốt vuốt tóc Thiên Duật Dạ, chỉ
chỉ bàn đá trong đình: “Đều ở đó, tiểu tử ngươi, cái mũi cũng thật
tinh!”
Thiên Duật Dạ đang định nói cái gì, trong đình bỗng vọng ra
giọng tức giận mắng chửi: “Giỏi cho tên tiểu tử thúi, ngươi coi hai
người chúng ta là tàng hình sao? Trong mắt của ngươi trừ nương và bánh
hoa sen thì chẳng thèm nhìn tới hai chúng ta sao?”
Thiên Duật
Dạ bất đắc dĩ bĩu môi, chớp chớp đôi mắt phượng về phía phu nhân xinh
đẹp: “Nương, con đi trước.” “Đi đi, gia gia và cha con quả thật tìm con
có việc.” Vị phu nhân duyên dáng mỉm cười, phất phất tay về phía Thiên
Duật Dạ. Duật Dạ lắc mình một cái nhảy lên đình, đặt mông ngồi trên ghế, cầm lấy bánh hoa sen bỏ vào miệng, lại bị một chiếc quạt đánh thẳng vào mu bàn tay: “Tiểu hài nhi, lông còn chưa mọc hết đâu, đã dám giương oai trước mặt gia gia?”
“Gia gia, sao người càng ngày càng nói bậy
thế? Cái gì mà lông còn chưa mọc hết? Tôn nhi đã hai mươi tuổi rồi!”
Duật Dạ nhếch khóe miệng, vuốt vuốt mu bàn tay của mình, gia gia đã già
rồi, vẫn còn sức mạnh như vậy.
“Hai mươi? Còn một năm nữa ngươi
mới được hai mươi. Được rồi, không nói tới mấy thứ râu ria nữa, ta hỏi
ngươi, nha đầu kia đâu, sao không theo ngươi trở về?” Thiên lão nhân gia ngoài miệng mắng hắn, tay lại đưa tới một ly trà ấm, vẻ mặt chờ mong.
Mà bên cạnh còn có vị Cung chủ tiền nhiệm Thiên Huân không bao giờ để lộ vẻ mặt vui mừng, cũng tò mò nhìn về phía Thiên Duật Dạ, chờ đợi câu trả lời của hắn.
Duật Dạ không coi ai ra gì, sau khi khi ăn một
miếng bánh hoa sen, nhấp một ngụm trà, mới tức giận than thở: “Tại sao
mọi người so với con còn gấp hơn vậy? Kiếp này Vũ nhi mới được mười
tuổi, mười tuổi được chưa? Mọi người cảm thấy cho dù con khôi phục trí
nhớ cho nàng, nàng có thể rời khỏi đại lục này sao?”
“Vậy ngươi
còn chờ tới khi nào? Đợi nàng gả cho người khác sao? Hay là chờ tới lúc
nàng đèn dầu sắp cạn?” Thiên Mạc lập tức đáng một cái về phía Thiên Duật Dạ, bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.