Trở lại Nhạc gia
trang, tâm tình của Vũ Nhạc vẫn rất sa sút. Nhạc Mộ Dương, Nhạc Mộ Thần
thân thiết bước nhanh tới bên cạnh nàng, vẻ mặt quan tâm hỏi: “Vũ nhi,
muội không sao chứ?” Nghe ám vệ bẩm báo Vũ nhi ở trên đường lớn gặp phải Thương Lan Diễm, tim hai người đã muốn lên tới cổ họng. Bây giờ nhìn
thấy bộ dáng phờ phạc của Vũ Nhạc, Mộ Dương khẽ thở dài: “Được rồi muội
muội, cần gì để lời nói của người khác vào trong lòng chứ? Muội chính là muội, người khác không thể thay thế được, nhìn nửa năm nay, muội vì gia đình này mà mang tới tiếng nói tiếng cười, muội cứ như vậy, các ca ca
rất đau lòng.” Mộ Thần không giỏi nói chuyện, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn
của Vũ Mị nhăn lại, tim hắn cũng lạnh theo: “Không được, ta muốn tìm
Thương Lan Phong đánh một trận, dám khi dễ người quý phủ ta, quả thật là nực cười.”
Vừa mới định rời đi, hắn lại phát hiện ống tay áo bị
một đôi tay bé nhỏ kéo lại, “Ca ca? Đây là chuyện của muội và Thương Lan Diễm, huynh tham gia làm gì? Hơn nữa, muội của huynh lại vì người khác
mà chịu thiệt thòi sao? Huynh đừng quên, muội đã hạ xuân dược nàng ta,
nếu lúc này ca ca tới thì chẳng phải là dê vào miệng sói sao?”
#DDLQD#
“Chuyện gì vậy? Muội hạ xuân dược với nàng ta?” Hai tiếng rống to đồng thời
vang bên tai Vũ Nhạc, làm nàng chấn động hoa mắt ôm đầu, sau một hồi
nàng mới tức giận nhìn về phía hai huynh đệ Nhạc gia miệng há to, mắt mở lớn: “Sao vậy, sao lại nhìn muội như vậy?”
“Vũ Nhạc, muội thật
sự giỏi lắm, muội thật sự quá lớn mật. Đúng vậy nha, chúng ta sao lại lo lắng muội bị coi thường, lo lắng muội xảy ra chuyện gì chứ? Muội thật
có thế làm thế? Thương Lan Diễm dù có sai thật, nhưng nàng cũng mới mười ba tuổi thôi, ngươi lại hạ xuân dược với một nữ tử mười ba tuổi, như
vậy…Nàng ta làm thế nào giải độc đây?” Từ trước tới nay Mộ Dương tâm địa thiện lương, lần này nổi giận thật sự, dù muội muội hết sức đáng thương nhưng mà đạo lý trước mắt, hắn cảm thấy mình có chút bất lực.
Mộ Thần không khẩn trương giống Mộ Dương, hắn cúi đầu suy nghĩ một lát rồi nhìn về phía Vũ Nhạc đang khó chịu ra mặt: “Nhưng chính muội nghiên cứu ra độc đó?”
Vũ Nhạc tức giận trừng mắt, chân nhỏ hung hăng giẫm
trên chân Mộ Dương: “Dương ca ca, huynh ghê tởm ta nhất rồi phải không,
hừ, về sau đừng tới tìm ta!” Dứt lời, nàng tựa như một cơn gió chạy đi,
góc áo màu tím xẹt qua để lộ đường cong xinh đẹp.
Mộ Dương đau
quá vẫn kêu gào, Mộ Thần hả hê khoanh tay trước ngực, không có chút đồng tình, nhìn về phía hắn bĩu môi: “Ngươi cũng thật là, biết vì nữ nhân
kia suy nghĩ, lại không biết vì muội muội nhà mình. Muội ấy không biết
Thương Lan Diễm hay sao? Còn cần tới ngươi dạy? Thời gian nửa năm nay
muội ấy học môn gì là xuất sắc nhất? Luyện Đan Sư phụ thân mời tới nói
như thế nào về muội muội? Chẳng lẽ ngươi nhất thời kích động nên quên
mất? Đáng đời bị đạp chân, lần này thật tốt, tiểu nha đầu sẽ không thèm
để ý tới ngươi!” Dứt lời, khóe môi hắn nâng lên nụ cười đắc ý, bước chân hả hê đi vào trong nhà, để lại một Mộ Dương âm thầm đau thương: “Mẹ ơi, sao ta lại quên đi việc này chứ? Xong rồi xong rồi, muốn nha đầu kia
tha thứ, không có mười thẻ vàng sợ là không được nha, cái nha đầu chết
tiệt kia có thể không tham tiền như vậy được không?”
Mà đứng ở
cách mỗ nữ kia không xa, nhìn đến bên kia mỗ nam đang đếm tiền, nam tử
lộ ra ý cười đắc ý: “Hừ, đây chính là kết cục việc ngươi đắc tội muội
muội yêu quý, lần này, cho ngươi tức hộc máu đi, xem ngươi đau lòng thật đau lòng.”
“Lần sau không cho phép như vậy.” Giọng nói trầm thấp khàn khàn của Mộ Thần bất thình lình vang lên sau lưng Vũ Nhạc. Vũ Nhạc bị giật mình tâm can rối loạn, thật vất vả hoàn hồn, buồn bực không
thôi nhìn đã biết là đại ca xuất quỷ nhập thần: “Thần ca ca, người không thể tạo ra chút âm thanh được sao? Muội không có linh lực, không thể
nghe thấy động tác của huynh, cũng không cảm nhận được gì cả? Cứ như thế này, sớm hay muộn ta cũng bị tác phong của các huynh làm cho có bệnh
đường sinh dục, hừ!”
“A, muội còn cãi lý nữa?” Mộ Thần khẽ nhếch môi, một đôi mắt đen như mực hiện lên ý cười bất đắc dĩ.
“Không phải vậy sao? Huynh cũng không phải ngày đầu biết ta, hừ, không tán gẫu với huynh nữa, ta còn bài tập hôm nay chưa hoàn thành!” Nói xong nàng
nhanh như chớp chạy đi. Mộ Thần nhìn theo bóng lưng của nàng, đôi mắt
đen hiện lên vẻ sâu kín, Vũ nhi, hy vọng mấy ngày tới muội sẽ không bỏ
mặc việc tu luyện.