Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vương Gia Quá Khí Phách, Vương Phi Muốn Vùng Lên

Chương 104: Thế giới hai người

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thiên Duật Dạ lắc đầu: “Nếu như ca ca nàng có thể tìm được thì cũng không cần tìm nàng mười kiếp để báo thù rồi.”

“Cái gì? Tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ lúc ấy hồn phách của nàng ấy

bị đánh tan?” Vũ Nhạc nghĩ tới khả năng này, quay đầu nhìn về phía bốn

người Nạp Lan Diễm, khóe miệng Hoa Lưu Băng gợi lên nụ cười dịu dàng

nhìn Vũ Nhạc: “Cũng không phải, lúc đó nàng ấy chỉ đơn thuần là đã chết, nhưng lại không có cách nào điều tra ra. Tình huống này chắc hẳn là có

người cố ý che giấu thân phận của nàng ấy, cũng giống như chúng ta giấu

diếm thân phận của nàng. Còn nữa, thực lực của người này cũng không thể

khinh thường.”

“Cái gì? Còn có loại tình huống này? Vậy, các huynh nói xem, nàng có khả năng giống ta mang theo trí nhớ kiếp trước tới thế giới này?” Vũ Nhạc

nghĩ tới nữ nhân gặp trong khách điếm, trực giác nàng cho rằng đó chính

là Diệu Ngữ không sai, nếu như nàng vì cái gì đó mà trốn tránh không gặp mình, bây giờ cũng không thể biết được.

“Có phải nàng đã phát hiện cái gì không?” Nghe lời nói đầy hàm ý của Vũ Nhạc, Thiên Duật Dạ nhíu mày hỏi.

Vũ Nhạc thở dài một tiếng, lắc đầu: “Bây giờ còn chưa dám chắc chắn, khi ta tới Thánh Đức đã ở trong khách sạn Hỏa Đô thành gặp một người rất

giống Diệu Ngữ. Nàng cũng không khác tuổi ta lắm, quan trọng nhất là mặc dù nàng không nhận ta, nhưng mùi hương quen thuộc trên người nàng cùng

với ánh mắt không lừa được người đều đã bán đứng tất cả. Có điều cực kỳ

đáng tiếc, ta cũng không biết nàng là ai.”

“Lại còn có chuyện như vậy? Nếu quả thực là như nàng nói thì nàng cũng

đừng lo lắng, đã có người cố ý mang nàng ấy đi, tất nhiên sẽ có hành

động. Nếu vậy, bọn họ không phải nhằm vào Yêu, mà đó là nhằm vào nàng,

cho nên sớm muộn gì cũng có ngày gặp lại.” Nạp Lan Diễm nghe nàng nói

vậy, đầu óc nhanh chóng suy luận, rất nhanh đã rõ ràng ý đồ của đối

phương.

“Không sai, Nạp Lan nói không sau, việc hiện giờ chúng ta phải làm, là

yên lặng chờ đợi. Bây giờ, ca ca của nàng dám mạo hiểm tiến đến, đơn

giản là muốn phát tiết hận ý nghìn năm qua. Nếu chẳng thế thì đã không

dốc sức đồng thời chặn lại bốn người chúng ta, bị thương nặng như vậy

chắc sắp tới sẽ không có hành động gì. Hiện giờ việc nàng phải làm, vẫn

nên tu luyện tu luyện tiếp tục tu luyện. Con đường tương lai chúng ta

phải đi còn rất dài.” Thiên Duật Dạ nhìn Vũ Nhạc, khuôn mặt anh tuấn bất phàm có hơi chút phiền muộn.

“Ta hiểu rõ, các ngươi không cần lo lắng.” Vũ Nhạc gật đầu. Tuy rằng hôm nay bọn họ chỉ đơn giản trình bày khúc mắc từ ngàn năm trước, nhưng

nàng lại biết được không ít chuyện về Yêu Vũ Mị, cũng không tính là

không thu hoạch được gì.

“Gia?” Lúc này, ngoài cửa vang lên giọng nói trầm ổn của Tiêu Đồ, Thiên Duật Dạ nhướn mi ngẩng đầu lên: “Chuyện gì?”

“Nhóm người Ly Vẫn đã trở lại, đồng thời, cũng dẫn theo người của Vương phi.” Tiêu Đồ nhẹ nhàng giải thích.

“Thật ư? Cung Tuyết các nàng đã trở lại? Thật tốt quá.” Vũ Nhạc vừa nghe nói, kích động đứng lên, vừa định đi ra ngoài lại bị Thiên Duật Dạ giữ

chặt lại: “Trời vừa sáng, nàng vẫn nên ngủ một giấc thật tốt, lúc ăn cơm trưa gặp lại cũng không muộn.”

“Nhưng mà…” Vũ Nhạc có chút do dự, giọng nói bất đắc dĩ của Thiên Duật

Dạ vang lên lần thứ hai: “Bọn họ bôn ba cả quãng đường, cũng nên nghỉ

ngơi rồi.”

“Ừm, cũng là chàng nghĩ chu đáo, vậy thì cứ làm như vậy đi!” Vũ Nhạc bất đắc dĩ gật đầu, nhìn sắc trời, quả thật là sắp sáng, xem ra đám người

Cung Tuyết đã mã bất đỉnh đề (ngựa không dừng vó) chạy tới mới tốn thời

gian ngắn như vậy.

“Nói với các nàng, nghỉ ngơi trước, khi ăn cơm trưa tới thư phòng tìm

ta.” Nhìn thấy tiểu nữ nhân không do dự nữa, Thiên Duật Dạ mở miệng phân phó, Tiêu Đồ nghe vậy, cung kính lĩnh mệnh rời đi.

Nạp Lan Diễm bất lịch sự ngáp một cái: “Cái tên tiểu tử thối Yêu kia,

không biết chọn thời gian, bận rộn cả một đêm, ta cũng mệt mỏi. Các

ngươi tiếp tục đi, chúng ta cũng nên đi nghỉ ngơi rồi.” Dứt lời hắn đứng lên, kéo theo Qủy, Hoa Lưu Băng đi ra ngoài cửa. Hai người vô cùng

thông minh, thuận theo hắn muốn đi ra. Lúc này Vũ Nhạc lại nghiêm túc

nhìn ba người bọn họ, nói: “Cái kia, cảm ơn các huynh, nếu không có các

huynh, rất có khả năng ta không còn cơ hội gặp lại các huynh rồi.”

Ba người cứng đờ người, Qủy cũng không quay đầu lại, nói: “Nhất định

phải như vậy sao?” Tiếp đó, cũng không nghe Vũ Nhạc trả lời, lập tức rời đi.

Hoa Lưu Băng thở dài một tiếng: “Bảo vệ nàng, là trách nhiệm của chúng ta.” Sau đó, cũng cô đơn rời khỏi.

Nạp Lan Diễm tự tiếu phi tiếu nói: “Gặp phải nàng, chẳng khác nào dính

phải độc dược, không có giải dược chúng ta vẫn liều mạng gánh vác. Thời

gian có lẽ có thể làm mọi thứ nhạt dần đai, cho chúng ta một ít cơ hội

đi, sau ngày, sợ là thật sự không có cơ hội nữa.” Hắn ý vị thâm trường

liếc nhìn Vũ Nhạc, cất bước rời đi.

Thiên Duật Dạ và Vũ Nhạc nghe những lời này xong, trong lòng chấn động,

nhất là Vũ Nhạc, giữa trán đã mang theo vẻ lo lắng u sầu: “Bọn họ, nhất

định phải như vậy sao?”

Thiên Duật Dạ nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, đăm chiêu nhìn về hướng các

huynh đệ nhà mình rời đi, khó khăn nói: “Chúng ta hạnh phúc mà bọn họ

lại phải chịu thống khổ, trong lòng ta cũng thấy khổ sở. Hiện tại việc

duy nhất ta có thể làm, chính là để cho chính bọn họ tự hóa giải tình

cảm quấn quít si mê ngàn năm. Tình yêu vốn ích kỷ, trái tim nàng chỉ có

một, nó không phải tình bạn cũng không phải tình thân. Chúng ta không

thể bởi vì tự trách mà khinh thường bọn hắn, hiểu không?”

Vũ Nhạc nghe hắn nói vậy, ôm chặt lấy Thiên Duật Dạ, ra sức gật đầu:

“Trước đêm nay, ta vẫn cho rằng mình chỉ đơn giản ỷ lại vào chàng, dù

sao chàng là nam nhân duy nhất ta gặp khi tới thế giới này. Tuy số lần

chàng xuất hiện bên cạnh ta không nhiều, nhưng trong lúc bất tri bất

giác (không nhận ra) đã trở thành thói quen. Nhất là đám người Cung

Tuyết, Tiểu Giới đã sớm nhận định chàng là gia của bọn họ. Có lẽ từ đó

trở đi, chàng đã tạo cho ta cảm giác kiên đinh trước nay chưa từng có.

Cho tới khi một chưởng kia của ca ca hạ xuống, thời khắc ta nhắm mắt lại chờ chết, trong lòng cũng chỉ nghĩ tới chàng. Thời khắc ngã vào trong

lòng chàng, trái tim của ta lập tức hạ xuống đất, thực ra, ta không hiểu đây là vì nguyên nhân gì, có lẽ là do ta yêu chàng, không phải oanh

oanh liệt liệt, chỉ đơn giản là yêu thương.”

Nghe xong Vũ Nhạc nói rõ một hồi như vậy, trái tim vẫn lơ lửng của Thiên Duật Dạ rốt cuộc hạ xuống, hắn xoa nhẹ mái tóc đen bóng như tơ lụa của

Vũ Nhạc, giọng nói mềm mại: “Nha đầu ngốc, có những lời này của chàng,

ta dù chết ngay cũng đáng. Trước đây ta còn lo lắng cảm tình của nàng

với ta, hiện tại, không chỉ có trái tim của nàng hạ xuống đất, ngay cả

trái tim ta cũng hạ theo. Nàng nói không sai, tình yêu của chúng ta

không cần oanh oanh liệt liệt, chỉ cần đơn giản ngây ngô như vậy cũng

được rồi, nàng thấy sao?”

Vũ Nhạc nghe hắn nói như vậy, đỏ mặt ngượng ngùng cúi đầu vào trong lòng hắn. Động tác đáng yêu như tiểu nữ nhân của nàng lập tức khiến trong

lòng Thiên Duật Dạ cực kỳ vui mừng. Trong tiếng kinh hô của Vũ Nhạc, một cái ôm tiêu sái khiến nàng lập tức níu chặt vạt áo trước của hắn:

“Chàng, chàng muốn làm gì?”

Nhìn ánh mắt ngập tràn đề phòng của nàng, Thiên Duật Dạ vốn không có tâm tư gì, mà lúc này đột nhiên có ý đùa giỡn nàng, lập tức nhíu mày thâm

sâu nhìn nàng: “Nàng nói xem, bảo bối?”

Nghe được cái từ bảo bối này, Vũ Nhạc cảm giác mình nổi da gà run lên,

lúc nào cũng có khả năng rơi xuống, không có cảm giác buồn ngủ, ngay cả

giọng nói phát ra cũng hơi run run nhìn về phía hắn: “Không, không được, ta, chúng ta còn chưa, còn chưa thành thân đâu, chàng, chàng có cần gấp như vậy không?” Cho dù là người hiện đại thế kỷ hai mươi mốt, nhưng

trong tiềm thức, nàng luôn luôn cho rằng, lần đầu tiên của nữ nhân, vẫn

nên ở trong đêm tân hôn mới là tốt đẹp nhất.”

“Gấp? Bảo bối, ta đưa nàng đi ngủ mà, nàng nghĩ tới chỗ nào rồi hả?”

Nhìn bộ dáng tiểu nữ nhân nhà mình lắp bắp đỏ mặt, trong lòng Thiên Duật Dạ dâng lên một chút thỏa mãn, được nương tử như vậy, còn cầu gì hơn

nữa?

“Cái, cái gì? Ngủ, đi ngủ?” Vũ Nhạc nhìn chiếc giường đằng sau, oanh một tiếng khuôn mặt trở nên đỏ rực, nàng hờn dỗi cắn răng đấm hắn một

quyền, tức giận nói: “Nam nhân đáng chết, chàng trêu đùa ta?”

Thiên Duật Dạ ai oán nhìn tiểu nữ nhân nhà mình: “Trêu đùa nàng? Nàng cũng biết tướng công nhà nàng nhịn vất vả thế nào?”

“Chàng, kia, cái kia, chàng vẫn nên đặt ta xuống đã!” Vũ Nhạc đỏ mặt,

đành phải nói sang chuyện khác, nam nhân đã nói rõ ràng như vậy, làm sao nàng còn không rõ sở dĩ hắn làm như vậy, còn không phải là vì mình? Sự

săn sóc của hắn đã làm cho nàng động lòng, nhưng bọn họ còn chưa thành

thân, có một số việc, trong tiềm thức của nàng vẫn không cách nào làm

được.

Thiên Duật Dạ nhìn ánh mắt trốn tránh của nàng, than nhẹ trong lòng,

đành phải nhẹ nhàng đặt nàng trên giường. Vũ Nhạc vừa mới yên tâm, nam

nhân lại đột nhiên giơ tay duỗi trước ngực nàng, Vũ Nhạc giật mình, phản xạ có điều kiện ôm chặt trước ngực mình, đỏ mặt ấp úng nói: “Chàng,

không phải chàng nói?”

Nam nhân bất đắc dĩ trợn mắt nhìn: “Ta khiến nàng không tin tưởng như vậy? Chẳng lẽ nàng muốn mặc y phục đi ngủ sao?”

Vũ Nhạc nhìn yêu thương trong mắt hắn, đỏ mặt ngồi dậy: “Ta, tự ta có thể làm được.”

Nam nhân bất mãn chu miệng lên: “Trước kia, y phục của nàng đều là do ta thay nàng mặc. Hiện tại, tuy rằng nàng không phải là nàng, nhưng mà, ta vẫn muốn dốc sức vì nàng. Nương tử, cho phu quân một cơ hội đi?”

Xem ra, hắn phân biệt nàng với nàng ấy rất rõ ràng, không biết vì sao,

nghe những lời này của hắn, Vũ Nhạc cảm giác cực kỳ an tâm, tối thiểu

hắn cũng không coi nàng là Yêu Vũ Mị, chỉ dựa vào điều này, nàng cũng đã cực kỳ thỏa mãn. Nam nhân tôn trọng ngươi, đó là hạnh phúc của ngươi.

Đã có người nguyện ý cống hiến sức lực, cớ sao không nhận chứ? Nghĩ tới

đây, nàng cũng không do dự nữa, nhưng vẫn nhịn không được trêu chọc nói: “A, đây là do chàng tự nói nhé, ta cũng không ép chàng làm nha hoàn của ta, một lúc nữa nếu chàng không nhịn được cũng không được làm sói xám

lớn.”

Thiên Duật Dạ nở nụ cười: “Nàng yên tâm, tuy rằng nam nhân của nàng

đứng trước mặt nàng không được bình tĩnh, nhưng nghĩ tới nắm đấm vô địch của nàng, chẳng lẽ hỏa khí còn không tắt lửa sao?” Dứt lời, khi Vũ Nhạc còn khanh khách cười, ngón tay thon dài của nam nhân đã di chuyển thoải mái trước người nàng. Chỉ chốc lát sau đã cởi bỏ y phục rườm rà, ngay

cả tự Vũ Nhạc cũng không làm được như vậy, phải biết rằng những thứ y

phục này nàng đã theo nha hoàn học từ lâu, nhưng nhìn động tác của hắn,

không hề giống lần đầu tiên làm việc này, mới biết lời nói vừa rồi của

hắn đều là sự thật.

Nhưng mà, khi Vũ Nhạc vừa mới nằm xuống đã cảm giác có tiếng xoạt xoạt,

nghiêng đầu sang bên cạnh vừa khéo nhìn thấy nam nhân đã mặc áσ ɭóŧ đứng trước mặt mình, mà còn không chút khách khí xoay người lên giường, dùng một tay kéo Vũ Nhạc vẫn đang giật mình vào trong lòng mình, nam nhân vỗ vỗ đầu nàng nói: “Ngủ đi!”

Vũ Nhạc kinh ngạc vừa định mở miệng, bên tai đã truyền tới tiếng hít thở đều đều của nam nhân: “Tốc độ này, quá nhanh rồi!” Thôi, dù sao hắn đã

đáp ứng với mình, có gối ôm lớn như vậy, lại còn đông ấm hè mát, nói cho cùng mình vẫn kiếm được lời. Nghĩ rõ ràng điểm này, Vũ Nhạc không suy

nghĩ nữa, thay đổi tư thế thoải mái, an tâm nhắm mắt, không bao lâu đã

truyền ra tiếng hít thở nhẹ nhàng. Nhưng không hề nhìn thấy, sau khi

nàng ngủ say, thân thể hắn cứng ngắc, thế nào cũng không ngủ được, một

đêm dài dằng dặc hắn nên chịu đựng thế nào đây? Hazz, nếu tiện tay thì

cũng đành vậy, ngay cả cái chân cũng không nghe sai bảo, nữ nhân này quả nhiên là ma nữ, không nên dính vào mà!

Giờ Ngọ ngày hôm sau, Vũ Nhạc ngủ thẳng giấc bỗng nhiên tỉnh lại, từ từ

mở mắt, xoa đôi mắt còn nhập nhèm, từ từ ngồi dậy, lại trong nháy mắt

cứng đờ cả người, cảm giác vừa rồi là? Nguy rồi…

Nàng cuống quít cúi xuống, vừa định xốc chăn lên, lại quay đầu nhìn thấy Thiên Duật Dạ đang chăm chú nhìn mình: “Nàng làm sao vậy?”

Khuôn mặt trắng xanh của Vũ Nhạc lập tức đỏ ửng: “Chàng, chàng còn chưa đi?”

“Ta đi thế nào? Mỗ nữ nhân có tướng ngủ kém như vậy, nếu như ta vừa đi

lại rớt xuống giường thì làm sao bây giờ?” Nam nhân tươi cười nhìn bộ

dạng quẫn bách của nàng, đột nhiên cảm thấy cả đêm không ngủ, cũng đáng!

“Chàng đọc sách cả đêm?” Nhìn quyển sách trên tay nam nhân, khuôn mặt nữ nhân đỏ lên lần thứ hai, tướng ngủ của mình kém cũng không phải ngày

một ngày hai, thiệt thòi cho hắn không bỏ đi, lại vẫn lo lắng mình lăn

xuống giường, khụ khụ, có cần thiết đối tốt với nàng vậy không?

“Ừm, may mà đã sáng, nếu không, chẳng phải đã quấy rầy nàng ngủ?” Nam

nhân chỉ ra bên ngoài, tiếp tục nói: “Hiện tại thời tiết khá tốt, không

ngủ được thì đứng dậy đi!”

Vũ Nhạc bối rối gật đầu, khẩn trương đuổi người: “Biết rồi mà, chàng đi ra trước đi, ta sẽ ra sau.”

Thiên Duật Dạ hơi gật đầu, xốc chăn lên chuẩn bị xuống giường, nhưng

trong nháy mắt, cả người hắn cứng đờ, nhanh chóng quay đầu nhìn về phía

Vũ Nhạc, lo lắng hỏi: “Nàng làm sao vậy?”

Vũ Nhạc kỳ quá nhìn hắn: “Ta không sao mà?”

“Nếu nàng vẩn ổn thì tại sao lại chảy máu hả?” Nói xong, hắn chỉ vào vết máu đỏ trên áo ngủ, vẻ mặt căng thẳng.

Vũ Nhạc vừa mới đỏ mặt, bây giờ, nàng cảm giác cả người trên dưới đều đã nhuốm đỏ, nhất là nam nhân trước mặt lại tỏ vẻ căng thẳng, khiến nàng

càng hận không thể tìm một cái lỗ chui vào. Khi nam nhân không ngừng

truy hỏi, nàng vùi đầu vào hai đầu gối, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi

kêu: “Người ta, người ta là nguyệt sự tới thôi!”

Qủa nhiên, sau lời này, trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh, sau một

lúc lâu cũng vang lên tiếng cười nhẹ của nam nhân: “Lần đầu tiên?”

Vũ Nhạc quẫn bách tới độ không quẫn bách hơn gật đầu, nam nhân không nói gì, xoay người xuống giường, lấy một bộ y phục từ trong không gian mặc

lên, không nói gì đi ra ngoài. Vũ Nhạc nghe thấy tiếng đóng cửa, lúc này mới thở dài một hơi, từ từ thò đầu ra, xốc chăn lên, nhìn thấy vẻ máu

vô cùng thê thảm trên giường, nàng nhịn không được day day huyệt thái

dương: “Sao ta lại quên mất, ta đã mười sáu tuổi, nguyệt sự cũng nên tới rồi? Nhưng mà, dì cả cà, sao ngươi không quan tâm tới phu quân của ta

chứ, nói tới là tới sao? Còn bị chàng nhìn thấy đúng lúc, hu hu, đúng là xấu hổ chết mất!”

Ngay lúc Vũ Nhạc che mặt kêu rên, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Vũ Nhạc lập tức kéo chăn lên, kích động hô: “Ai đó?”

“Là ta.” Giọng nói ấm áp thanh nhã của nam nhân truyền tới, Vũ Nhạc vừa

buông lỏng cảm giác, lại đột nhiên nghĩ tới cái gì: “Chàng, sao chàng

lại trở lại?”

Thiên Duật Dạ không nói gì, bưng một cái chậu tới, để nhẹ nhàng ở trên

bàn, nhìn nàng nói dịu dàng: “Đứng lên đi, đừng ngồi, nàng đã có cái

kia, không thể tắm rửa, trước tiên dùng nước nóng rửa sạch sẽ, ở đây có

đồ nàng cần, ta ở bên ngoài chờ nàng.” Dứt lời, hắn nhìn nàng một cái

thật sâu, xoay người rời đi.

Lúc này, Vũ Nhạc vừa xoay người xuống giường đã nhìn thấy trên bàn có

một chậu nước ấm với một tấm bao bố (dùng như BVS á) bằng vải dài và

hẹp, và một bộ áσ ɭóŧ mới. Khi đó, một dòng nước ấm áp hiện lên trong

tâm trí nàng, nam nhân này, thật sự là tinh tế cẩn thận, nữ nhân có thể

được hắn sủng đến mức này, thật sự là hạnh phúc, nàng còn có thể nói gì

chứ?

Sau khi rửa sạch sẽ, Vũ Nhạc nhìn miếng bao bố trước mắt, thứ đồ chơi

này dùng thế nào đây? Trời ạ, ai có thể nói cho nàng biết, thứ đồ chơi

này dùng như thế nào?

Ngay tại lúc nàng lo âu, tóc cũng sắp thành trắng, giọng nói trầm thấp

của nam nhân lại vang lên: “Đặt nó trên qυầи ɭóŧ là được. Trên qυầи ɭóŧ

có chỗ chuyên dùng cố định nó.”

Vũ Nhạc vừa nghe hắn nói, tay khẽ run rẩy, bao bố suýt chút nữa rơi

xuống chậu nước. Dường như cảm thấy Vũ Nhạc luống cuống tay chân, giọng

nói dịu dàng của nam nhân lại vang lên lần thứ hai: “Đừng có gấp, từ từ

làm, ta ở bên ngoài chờ nàng.”

Vũ Nhạc đột nhiên hoài nghi nam nhân này có phải con giun trong bụng

nàng không, tại sao chuyện gì cũng biết vậy? Nhưng trong lòng nàng có

thể nhìn thấu nam nhân này yêu thương nàng chừng nào, đời này có thể có

được tình cảm chân thành dành cho mình như vậy, nàng còn cầu cái gì?

Sau khi lăn quan lăn lại, cuối cùng nàng cũng dọn dẹp xong tất cả, vừa

định mở cửa ra ngoài lại nhìn thấy đống hỗn độn trên giường. Nàng ngừng

chân lại, nhanh chóng đi tới phía trước cửa sổ, đồng loạt kéo ga trải

giường và đệm chăn xuống, vừa định kéo chăn thì đã bị bàn tay to lớn của nam nhân kéo lại: “Việc này, giao cho ma ma quản sự làm là được, sao

phải tự mình làm?”

“Nhưng, thứ này rất bẩn, sao ta có thể?” Vũ Nhạc đỏ mặt, thẹn thùng nắm chặt ga trải giường, không muốn bỏ xuống.

“Nữ nhân nào không có ngày này, yên tâm, nơi này đều là những ma ma có

kinh nghiệm, các bà ấy đều hiểu rõ, đi, tất cả mọi người đang chờ đó!”

Nghe hắn nói vậy, Vũ Nhạc đành phải tử bỏ, hai người vừa mới đi ra cửa, đã nhìn thấy hai nữ nhân trung niên đứng ở hai bên trái phải, vừa nhìn

thấy Vũ Nhạc và Thiên Duật Dạ, họ khẩn trương hành lễ: “Thỉnh an gia,

thỉnh an phu nhân!” “Đều đứng lên đi!” “Tạ gia, tạ phụ nhân.” “Các ngươi nhanh đi vào đi!” “Vâng, gia, nô tỳ cáo lui.” Hai ma ma khom người lui

ra, nhưng tiếng nói của hai người lại vang lên sau lưng: “Phu nhân thật

sự hạnh phúc, có thể tìm được nam nhân cẩn thận như gia, không ngờ còn

giúp nàng tìm băng vệ sinh, bưng nước nóng, hazz, phu quân tôi sao lại

không hoàn hảo như vậy!” “Ngươi đó, đã là bà lão rồi, còn muốn cái này,

tỉnh lại đi!”

Nghe tiếng nói phía sau, Vũ nhạc ngừng chân, không tin nổi nhìn về phía Thiên Duật Dạ, hắn…
« Chương TrướcChương Tiếp »