- Tất cả mọi người chạy theo!
Tất cả bọn họ đều cùng nhau chạy về phía trước đường lêи đỉиɦ núi, thật không ngờ chỉ làm cho một cái cây xung quanh bị chảy dịch độc mà các cây xung quanh nó từ 10 mét cũng bắt đầu có biểu hiện như vật, mặt đất từ từ bị ăn mòn, một số quân lính phía sau không cẩn bị nó dính vào người, làm cho thủng da thịt kêu lên đau đớn. Gia Linh vừa chạy vừa nhăn mặt, thứ này chẳng khác gì là axit cả! Thật đáng sợ.
Chạy được một đoạn khá xa thì cũng thoát khỏi đám cây dị thường kia, Gia Linh dừng chân thở hỗn hển mồ hôi trên người cũng chảy ướt đẫm. Bây giờ đến cả cái cây cô cũng không dám dựa vào, chỉ có thể nương tựa vào người Mặc Nhiễm. Anh cũng không nói gì để yên cho cô dựa dẫm, gương mặt lạnh lùng của hai tên nam nhân đảo qua mọi vật xung quanh, đảm bảo an toàn mới dám thả lỏng.
- Xem ra cái nơi này không thể tùy tiện, phải đặc biệt cẩn trọng!
Minh Hạo im lặng nảy giờ cũng lên tiếng nhắc nhở, mới đây thôi mà đã gần chiều tối. Ai cũng đã thấm mệt, Gia Linh ngồi xổm xuống mặt đất thở dài ôm cái bụng nhỏ đáng thương đang kêu ùng ục, từ sáng đến giờ cái gì cô cũng chưa ăn mà đã phải vận động hao tốn nhiều thể lực như vậy rồi. Thấy trời gần sụp tối, Mặc Nhiễm lên tiếng lạnh lùng căn dặn bọn thuật hạ:
TruyenHD- Mau đi những cành cây khô về đây, trời đã trở lạnh phải sưởi ấm!
Đám thuật hạ nhanh chóng tuân theo, cử ra vài người đi cành cây khô. Một đám còn lại thì bày dọn thức ăn ra ngoài, những lúc như vậy Gia Linh mới cả thấy cái chết và sự sống không hề xa nhau, chỉ cần sơ suất một chút liền mất mạng. Cũng may là có Mặc Nhiễm bên cạnh nếu không từ nảy đến giờ ngay cả thở cô cũng không dám. Minh Hạo ngồi ở một góc, lưng tựa vào thân cây cổ thụ to lớn mà anh đã cẩn thận xem xét nó có dịch độc hay không, gương mặt anh hiện lên sự cô đơn và đau lòng có chút mệt mõi nhưng đã cẩn thận giấu đi. Người ngoài nhìn vào cũng chỉ có thể thấy đó là bộ mặt lạnh lùng khó gần.
Được một lúc ngọn lửa cuối cùng cũng cháy lên, hơi ấm lan tỏa khắp nơi bao phủ lấy Gia Linh. Đúng là đêm đến trong rừng là nơi đáng sợ nhất, một cảnh tối đen như mực, vẫn là Mặc Nhiễm tốt với cô nhất từ lúc trời sụp tối đến giờ chua một khoảnh khắc nào anh buông lỏng tay mình khỏi người cô. Luôn thận trọng quan sát xung quanh, đảm bảo an toàn nhất định cho cô. Lúc này Gia Linh mới nghĩ đến, nếu như cô lấy được Lục Châu Bảo rồi thì có phải cô nên trở về với thế giới mình thuộc về. Đến cả việc có trở về mang theo Mặc Nhiễm được hay không cô cũng chưa biết. Gia Linh khẽ thở dài, lúc này cô mới phát hiện ra Tiểu Yêu đang bám chặt vào bắp chân cô không rời. Hèn gì cô cứ cảm thấy nặng nề, Gia Linh đưa tay khều nhẹ vào đầu nó, khiến Tiểu Yêu đang ngủ ngon giấc cũng đành thức dậy.
- Ưʍ.. chuyện gì!
Gia Linh trừng mắt nói nhỏ với nó:
- Con gấu chết tiệt, ngủ đủ chưa hả?
Dù cô đã điều chỉnh âm lượng cực nhỏ nhưng vẫn không qua nổi Mặc Nhiễm, anh nghe thấy giọng cô liền cúi mặt xuống nhìn, bất chợt anh lên tiếng làm Gia Linh giật thót cả người:
- Nàng làm gì vậy? Con gấu trúc này là sao?
Gia Linh lúc này đơ người ra chẳng biết nên trả lời anh thế nào, cô từ từ ngước mặt lên nở nụ cười máy móc với anh:
- Nó là.. thú nuôi của ta thôi!
- Sao ta lại chưa bao giờ nghe nàng nhắc đến thế?
Gia Linh chớp chớp mắt, đôi môi anh đào mấp máy không biết nên nói thế nào cho phải. Trầm mặc hồi lâu cô quyết định không nói gì thêm, gối đầu lên vai anh hàng mi khẽ nhắm lại cất giọng điềm đạm hiếm thấy.
- Để ta suy nghĩ một chút, sau đó sẽ kể cho chàng nghe.
Mặc Nhiễm im lặng trầm mặt, đưa ta vuốt nhẹ đều đều lên đầu cô. Nếu nữ nhân đã không muốn nói thì anh cũng chẳng có lý do gì để gặng hỏi nàng làm gì, chỉ cần nàng không lừa gạt hắn, ngoan ngoãn trọn đời trọn kiếp bên cạnh hắn hưởng thụ cuộc sống yên bình là đủ rồi. Nhưng lúc này đây, từ tận đáy lòng Gia Linh rối bời, cô chẳng hiểu được nếu bản thân đi tìm được Lục Châu Bảo thì sẽ trở về với thế giới của chính mình? Cô cam tâm sao, cô thật sự muốn rời xa anh trở về với gia đình của mình, gặp lại những người mình yêu thương. Dù cô ở lại thời đại này không lâu lắm nhưng đối với cô tất cả đều là những thứ khó quên, khắc sâu vào tâm can cô đặc biệt là người nam nhân này. Từ lần đầu tiên gặp được anh thì không phải là chuyện gì đó tốt đẹp nhưng cuộc sống sau này của cô cũng nhờ có anh mà trở nên dễ dàng hơn, thú vị hơn, hiểu được thế nào là tình yêu thật sự.
Màn đêm cuối cùng cũng đã hiện lên rõ mồn một, xung quanh đều là một màu đen tối như mực. Tiếng gió thổi rì rào qua những tán cây tạo nên âm thanh vừa ma mị vừa yên bình. Mọi người ai cũng đã tự tựa vào gốc cây hay tảng đá với hình thù kì lạ kia mà chợp mắt nghỉ ngơi sau một ngày dài đầy biến cố. Không biết sau màn đêm này sẽ có chuyện gì sắp xảy đến với bọn họ. Gia Linh không muốn nghỉ ngợi thêm bất cứ điều gì nữa, chỉ cần còn có thể ở bên cạnh anh cô nhất định sẽ trân trọng, kinh nghiệm xương máu mà cô rút ra được từ bộ truyện tiểu thuyết "Nụ hôn của sói" là câu nói:
- Chỉ cần có thể nhìn thêm một lần, anh sẽ nhìn em thêm một lần. Chỉ cần còn hôn được một lần thì sẽ hôn thêm một lần.
Gia Linh bất giác mỉm cười, đưa tay ôm chặt lấy Mặc Nhiễm, cả hai thân thể cùng ôm nhau mà chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng trên cao chiếu xuống thân thể hai người một ánh sáng màu bạc, nó không mang vẻ âm u lạnh lẽo mà là một cái ấm ấp lạ thường. Đang giữa đêm khuya, Tiểu Yêu tinh vốn đã ngủ say bên cạnh Gia Linh đột nhiên tỉnh giấc, gương mặt nó nhăn lại trông có vẻ đang rất đau đớn. Bàn tay nho nhỏ mập mạp đưa lên ôm ngực, cơn đau buốc đáng ghét này lại tái phát lan tỏa khắp người Tiểu Yêu. Nó muốn lê đôi chân bước đến gọi Gia Linh nhưng lại không đủ sức lực, đúng úc đó bỗng nhiên hình ảnh một ông lão với bộ râu trắng dài đến ngực, tay ông còn cầm theo một cây gậy gỗ bóng lưỡng. Cơ thể người đó đang lơ lửng trên không trung, trông thấy Tiểu Yêu liền cất giọng trầm khàn đặc trưng của người già:
- Tiểu Yêu! Chúng ta đi.
Nói dứt câu, Tiểu Yêu cùng với ông ta đột nhiên biến mất. Đó là Lão Y Sư, sư phụ của Gia Linh lúc trước đột nhiên xuất hiện mang Tiểu Yêu rời đi. Gia Linh đang ngủ nhưng đôi mày khẽ nhíu lai, trong lòng có cảm giác gì đó rất lạ nhưng cô vẫn không thức giấc cứ như vậy mà chìm lại vào giấc ngủ.