Gia Linh dần dần khuất bóng khỏi anh, cô đảo mắt nhìn xung quanh tìm kiếm người nam nhân đó. Chỉ vừa gặp đây hắn đi đâu được chứ? Cô khó chịu nhăn mặt nhìn xung quanh hồi lâu, vừa xoay lưng chán nản định rời đi thì bị Minh Hạo làm cho giật thót mình, ngã nhào ra sau cũng may là có cánh tay rắn chắc của anh đỡ lấy. Từ khi nào hắn lại đứng sau lưng cô thế kia, Gia Linh trừng to mắt nhìn hắn, đẹp quá rồi! Gương mặt anh tuấn tiêu soái toát lên khí thế phi phàm của một vị tướng. Hắn nhanh chóng đỡ cô dậy, Gia Linh cũng vì vậy mà lấy lại được tinh thần lắc đầu qua lại phủ nhận cảm giác vừa rồi của bản thân. Sau đó liền nhìn anh nở nụ cười thân thiện, chưa kịp mở miệng nói lời nào thì anh đã ngắt ngang:
- Tham kiến Vương Phi!
Nhìn vẻ mặt hắn rất nghiêm túc, Gia Linh biết là hắn đang giận dỗi vì lần trước cô nói những lời đau lòng như vậy với hắn. Cô bày ra bộ mặt khó xử cắn chặt môi, nở nụ cười gượng gạo với anh:
- Anh trai nè! Thật ra anh đừng hiểu lầm, sự việc lần trước là ta sai, không nên nói những lời đó với anh! Cho ta xin lỗi đi có được không?
Dù cách xưng hô của cô có chút lạ thường, nhưng Minh Hạo cũng chẳng quan tâm anh chỉ biết cô vừa xin lỗi anh, vị tướng vĩ đại như anh đây cũng không thể đi trách móc nữ nhân, đặc biệt là người anh hết mực yêu thương. Minh Hạo liền nở nụ cười vui vẻ, đột nhiên nắm lấy bã vai cô, Gia Linh giật mình trừng to mắt nhìn anh bất động không biết nên phản ứng thế nào mới phải:
- Anh... làm gì vậy?
Gương mặt nổi đầy gân xanh như đang muốn nổ tung ra, con ngươi nhìn kĩ có thể thấy tia máu đang hằn lên. Gia Linh bất giác run người vì điệu bộ tức giận như muốn ăn tươi nuốt sống cô của hắn. Thảm rồi, lần này thảm thật rồi! Cô làm sao ăn nói với anh được đây? Nên lại năn nỉ hay co chân bỏ chạy? Còn đang đăm chiêu suy nghĩ thì cô bị cánh tay anh nắm chặt kéo vào lòng ngực rắn chắc, là mùi hương quen thuộc này khiến cô trở nên dễ chịu hơn, nhưng cũng thấy sợ hơn.
- Nữ nhân của Bổn Vương! Ai dám động vào?
Theo như tài năng suy đoán xuất thần của cô, thì tiếp sau đây sẽ là màng tranh đấu giành nữ nhân của hai người đàn ông. Cô ngoan ngoãn đứng bất động để Mặc Nhiễm ôm vào lòng, nếu bây giờ cô mà chống cự thì người chết đầu tiên chắc chắn là cô!
- Gia Linh từ trước vốn là của tại hạ! Người cô ấy yêu cũng là tại hạ!
Nghe tới đây, gương mặt của anh lại đen như đít nồi, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Minh Hạo. Thấy bầu không khí ngày càng căng thẳng, cô nhanh chóng lên tiếng ngăn chặn lại không để họ tiếp tục tranh cãi, nếu không cô sẽ bị họ doạ đến chết mất.
- Ây da! Hai người bình tĩnh tí đi nào. Vương Gia à, ta và anh ấy chỉ là lâu ngày gặp lại nói chút chuyện thôi. Không như chàng nghĩ đâu!
Mặc Nhiễm đảo mắt nhìn xuống cô gái nhỏ nhắn trước mặt mình, anh đưa tay đặt lên tấm lưng mềm mịn của cô ánh mắt khép hờ vẻ bí hiểm:
- Nàng mau nói cho bổn vương biết! Giữa ta và Minh Hạo tướng quân đây nàng sẽ chọn ai?
Ánh mắt Minh Hạo càng trừng lớn hơn, nhìn cô chằm chằm ánh mắt chất chứa đầy hy vọng. Gia Linh vẻ mặt khó xử tránh né ánh mắt mê hoặc đó của anh. Cô biết làm tổn thương đến Minh Hạo là không tốt, nhưng dù sao cô cũng không vĩ đại đến nỗi hy sinh thân mình vì tình yêu quá khứ của người khác. Cô nhìn Minh Hạo ánh mắt tội lỗi như đang muốn xin lỗi anh.
- Đương nhiên là chọn chàng rồi!
Cô nhỏ giọng nói, ánh mắt có chút buồn bực nhìn xuống mặt đất. Hai tay cô đan vào nhau, chúng đã đổ mồ hôi hết cả rồi. Minh Hạo nghe xong đôi con ngươi bất động nhìn cô chằm chằm, sau đó không nói gì lại xoay người rời đi. Niềm hy vọng cuối cùng của anh cũng bị cô dập tắt, Gia Linh ngẩng mặt nhìn theo bóng lưng anh ta cảm thấy bản thân thật có lỗi. Vốn định xin lỗi anh nhưng ai ngờ lại gây thêm nghiệp chứ?
Nhưng dù có cho cô quyết định lại thì có lẽ cô vẫn chọn câu trả lời là Mắc Nhiễm, vì cô là thương tướng công của mình, lại thêm đang ăn nhờ ở đậu nhà anh nên không thể tuỳ tiện chọc giận anh được.
Đang trầm tư suy nghĩ bổng nhiên anh lại cất giọng nói âm trầm khàn đặc lên khiến cô giật thót tim.
- Nàng có muốn sám hối bây giờ có lẽ vẫn còn kịp đấy!