Chương 5
Lần trước cùng Đình Phong gặp gỡ là đầu mùa xuân, giờ đã sắp sang thu.
Sau khi rời đi, Đình Phong đã đạt được điều hắn mong muốn mà Mục Triển vẫn còn đang bị dày vò.
Hắn sớm biết tiểu tử giảo hoạt này chủ động đề nghị thay hắn đến Xương Châu là có mục đích khác. Ngay từ đầu hắn còn nghĩ chuyện mình gặp nạn có liên quan đến Đình Phong, nghĩ Đình Phong là đồng lõa với kẻ sau trướng kia dụ hắn rời khỏi kinh thành để hạ độc thủ.
Giờ hắn mới hiểu được đáp án – những gì Đình Phong làm đều chỉ vì biểu muội của hắn.
Quả thực Hoa Đình Phong không nuốt lời, giúp hắn từ hôn, nhà dì hắn cũng không trách hắn. Có điều chi tiết quá trình thì khiến hắn vô cùng bất ngờ.
Hắn thật sự hy vọng có được sự tươi cười như Đình Phong lúc này, nếu được vậy hắn chẳng ngại đánh đổi vị trí Vương gia này.
Vẫn là tửu lâu này, vẫn là bình rượu mơ đó nhưng cảm xúc của hắn giờ đã hoàn toàn khác biệt.
- Vương gia, lần trước ám sát người ở Trọng Châu là những kẻ nào? Hoa Đình Phong quan tâm hỏi thăm.
- Đã sai Thiết Ưng đi thăm dò. Mục Triển trả lời đầy bất an.
- Thiết hộ vệ là một người rất có năng lực, sai hắn điều tra, Vương gia còn cần gì lo lắng?
- Ta đâu có nói mình lo lắng? Buông chén rượu, Mục Triển kinh ngạc nói.
- Vương gia đã ngồi cùng Đình Phong một canh giờ mà chưa nói được lấy mười câu, có thể thấy người có tâm sự nặng nề, chẳng lẽ không phải là đang lo Thiết Ưng không điều tra được gì?
- Ta vốn không nghĩ đến điều này. Hắn bất đắc dĩ lắc đầu: – nếu ta để ý đến điều này thì còn tốt.
- Vương gia, trên đời này còn có chuyện gì quan trọng hơn bản thân.
- Ngươi nói xem? Mục Triển cười chua xót: – Đình Phong, ngươi có người trong lòng, đừng nói là không biết chuyện này?
- Chẳng lẽ… Hoa Đình Phong tỉnh ngộ: – Vương gia buồn rầu vì tân vương phi.
- Ha ha… hắn chỉ cười mà không đáp.
- Vương gia nếu có gì buồn phiền không bằng cứ nói ra cho Đình Phong nghe xem, Đình Phong dù bất tài nhưng mấy ngày nay cũng hiểu biết thêm không ít tâm tư của nữ nhân.
- Đình Phong, không lừa ngươi, đây không chỉ là sự buồn phiền của ta mà cũng có một nửa sẽ thành sự buồn phiền của ngươi và Kiều Nhị đó.
- Hả? Hoa Đình Phong khó hiểu: – xin vương gia chỉ giáo?
- Chuyện ngươi và Kiều Nhị thành thân, trong kinh có ai biết chưa?
- Lần này Kiều Nhị vào kinh để bẩm báo việc này với Thái hậu và Hoàng thượng.
- Các ngươi tiền trảm hậu tấu, Thái Hậu cùng Hoàng Thượng sẽ tha thứ sao?
- Chuyện đó… Hoa Đình Phong không để ý cười nói: – Dù sao vương gia đã lấy tân vương phi, Thái hậu và Hoàng thượng sẽ không thể không thấu tình đạt lý như vậy chứ.
Mục Triển khó xử nói:
- Vấn đề ở chỗ… ta còn chưa “lấy” Tô Âm…
- Cái gì?! Hoa Đình Phong sửng sốt: – Vương gia, đã lâu như vậy, hai người sao còn chưa… là vì Thái Hậu cùng Hoàng Thượng phản đối sao?
- Không. Vì chính nàng không muốn.
- Tô cô nương không muốn?
Hoa Đình Phong như nghe được chuyện lạ trong thiên hạ:
- Dựa vào thân thế, tài mạo, chân tình của vương gia sao vương phi còn không muốn
- Nàng nói nàng sớm đã có ý trung nhân… Hắn khẽ thở dài một hơi.
- Ý trung nhân? Là kẻ nào mà lợi hại vậy?
- Là con trai của trưởng trấn Vĩnh An
- Cái gì?
Hoa Đình Phong phá lên cười:
- Vương gia, Tô cô nương đang đùa sao?
- Bọn họ nếu là thanh mai trúc mã, có chút tình cảm cũng không kì lạ … Chính ngươi cũng cảm thấy có chuyện lạ đúng không>
Mục Triển cảm thấy chuyện có chút không thỏa đáng.
- ừm. Vương gia thấy manh mối gì?
- Loại chuyện này chỉ có thể dựa vào trực giác bản thân. Nhưng ngươi cũng biết đó, đôi khi trực giác lại là sai.
Mấy ngày nay, những sự suy đoán đã tra tấn, hành hạ hắn bất an.
- Phái người đến chỗ nàng hỏi thăm thì sẽ biết được thôi.
- Đã hỏi thăm rồi, con trai trưởng trấn kia quả thực đã đến nhà nàng cầu thân.
- Vậy… Đình Phong nhíu mi một lát rồi nói: – Hay là để Kiều Nhị thăm dò xem sao
- Kiều Nhị? Mục Triển ngạc nhiên.
- Các nàng đều là nữ tử, nữ tử có vẻ sẽ dễ hiểu thấu tâm sự nhau hơn.
- Vậy sao?
Mục Triển như nhìn thấy ánh sáng trong đêm đen, hắn vui mừng:
- Thật tốt quá.
- Nhưng chỉ dựa vào Kiều Nhị là không đủ, vương gia cũng phải diễn một trò kịch mới có thể bức Tô cô nương nói thật được.
Hoa Đình Phong giảo hoạt nháy mắt.
- Diễn kịch?
Mục Triển bừng tỉnh, cảm kích nói:
- Đình Phong, ngươi nhờ ta đến Trọng Châu thay ngươi từ hôn, ta không thể giúp gì được nay lại làm phiền ngươi…
- Vương gia sao lại nói những lời này? Lúc ấy người bị trọng thương, không thể đến Vương phủ, sao ta có thể trách người? Huống chi người nếu kết thành lương duyên với Tô cô nương, Thái hậu và Hoàng thượng, cũng sẽ ân chuẩn việc hôn nhân của Kiều Nhị, như vậy là nhất cử lưỡng tiện, mọi người cùng vui đương nhiên Đình Phong phải hết sức rồi.
- Bất luận là như thế nào bổn vương cũng xin đa tạ.
Mục Triển giơ chén rượu ra kính. Hắn cảm thấy một chén rượu này thơm hương hơn mười chén rượu khi trước.
Cuối cùng nàng cũng gặp vị hôn thê của hắn.
Lam Kiều Nhị, biểu muội của hắn giống như một đóa hoa mới nở, đẹp lóa mắt, là nữ tử xinh đẹp nhất mà nàng từng gặp.
Nàng cảm thấy tự xấu hổ trước hào quang của đối phương.
Nàng quả thực không thể so sánh được với đối phương, không chỉ là bề ngoài mà còn nhiều thứ khác nữa.
Nghe nói từ nhỏ Lam Kiều Nhị đã rất được trưởng bối trong cung yêu thích, Hoàng thượng tự mình dạy nàng làm thơ, Hoàng hậu suýt thì nhận nàng làm nghĩa nữ, Thái hậu phong nàng làm Yến quốc phu nhân, còn chủ trương cho nàng đính hôn cùng Mục Triển.
Nàng thông minh, huệ chất lan tâm, đánh đàn có thể khiến chim chóc ngừng ca hát, thêu mẫu đơn thì đến hoa cũng xấu hổ, nàng còn có thể cưỡi ngựa bắn tên, có thể nói là nữ tử hoàn mỹ nhất.
So với nàng, Tô Di tự nhận giống như ánh nến so với mặt trời mặt trăng.
- Tỷ chính là Tô Âm sao?
Lam Kiều Nhị thấy nàng thì không tỏ ra chút xa cách mà còn nắm chặt tay nàng cười khanh khách như với chị em ruột:
- Muội ở Xương Châu đã nghe nói về tỷ, cảm thấy tên của tỷ thật hay, chẳng như muội, tục khí muốn chết.
Nói xong thì tự cười lên ha hả
- Yến quốc phu nhân quá khen.
Tô Di cúi đầu thật thấp, trong lòng có phần yêu thích nữ tử hào sảng này
- Đừng gọi muội là Yến quốc phu nhân, như thể muội là lão thái bà vậy.
Lam Kiều Nhị lắc đầu:
- Từ nhỏ muội đã không thích phong hào này, đáng tiếc vì hôn nhân với biểu ca nên không thể phong muội là công chúa hay quân chúa, chỉ đành nhận cái phong hào già nua này. Tỷ gọi muội là Kiều Nhị là được, muội gọi tỷ là A Âm tỷ tỷ
- Điều này sao ta dám nhận… Tô Di từ chối
- Sao lại không dám nhận? Từ nay chúng ta chúng là tỷ muội… hì hì, chờ muội và biểu ca thành thân rồi…
- Thành thân? Tô Di run lên
- Tuy rằng muội và biểu ca có hôn ước trước nhưng tỷ vào vương phủ sớm hơn muội cho nên muội đã nghĩ rồi, tương lai chúng ta không phân biệt lớn nhỏ, cùng ngồi cùng ăn được không?
- Yến quốc phu nhân. Người hiểu lầm rồi, ta không thể lấy Nam kính vương gia… Tô Di vội vàng nói.
- Vì sao? Tỷ không thích biểu ca sao? Lam Kiều Nhị tròn mắt hỏi nàng
- Dân nữ… đã có người trong lòng. Nàng chột dạ chớp mắt.
- À! Người may mắn đó là ai vậy? So với biểu ca ta thế nào?
- Ý trung nhân của dân nữ đương nhiên không thể so với Vương gia nhưng dân nữ cùng chàng là thanh mai trúc mã, tình cảm thâm hậu.
- Vậy sao? Lam Kiều Nhị lung liếng đôi mắt: – Hắn họ gì, tên gì, trông thế nào?
- Hắn….
Không xong, lấy con trai trưởng trấn làm bình phong nhưng nàng lại không biết đối phương tên họ là gì, giờ bảo nàng đáp lời thế nào?
- Tên tuổi chàng thấp kém, Yến quốc phu nhân cần gì để ý.
- Thật ra chuyện của tỷ và hắn muội cũng có biết. Biểu ca ta với tỷ có một mối tình thắm thiết, sớm đã sai người đến Trọng Châu hỏi thăm, hắn là con trai trưởng trấn, họ Trương tên Cường đúng không?
- Đúng. Tô Di vội vàng gật đầu.
Lam Kiều Nhị bỗng nhiên cười thần bí, nàng không nói tiếp đề tài này mà đột nhiên vỗ tay:
- Đúng rồi, A Âm tỷ tỷ, chúng ta đi dạo phố đi!”
- Đi dạo phố? Tô Di ngẩn ra.
- Đúng vậy, muội muốn làm sợi dây treo ngọc bồi nhưng vẫn chưa tìm thấy sợi tơ thích hợp. Các cửa hàng tơ lụa trong kinh thành hẳn là sẽ có thứ phù hợp.
Lam Kiều Nhị lấy một khối ngọc bội tinh xảo đẹp đẽ ra nói:
- Tỷ xem, đây là tín vật đính hôn của muội và biểu ca, hắn có đưa tín vật gì cho tỷ không?
- Không. Không có. Thần sắc của Tô Di ảm đạm rất nhiều.
- Thì ra biểu ca nhỏ mọn như vậy. Lam Kiều Nhị nhún nhún vai: – Nhưng nếu A Âm tỷ không muốn gả cho hắn thì có tín vật hay không cũng vậy cả. Đi một chút đi, cùng muội đến cửa hàng tơ lụa, muội cần tham khảo ý kiến của tỷ.
Không thể từ chối, nàng cứ như thế bị đại tiểu thư này tha đi dạo phố.
Đến kinh thành lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên nàng tự do tự tại đi dạo phố, có thể xem xét toàn cảnh kinh thành.
Tuy rằng nàng thích vùng nông thôn yên tĩnh như Trọng Châu nhưng những vùng hoa lệ, náo nhiệt này cũng rất hấp dẫn nàng. Có thể sống giữa phố xá sầm uất như vậy nốt quãng đời còn lại, cho dù cả đời sống một mình cũng sẽ không cảm thấy cô độc đi? Nàng vừa ngắm nhìn những tòa nhà lớn vừa nghĩ như vậy.
Xe ngựa lộc cộc, rất nhanh các nàng đã đến Lệ ti phường nổi tiếng.
Lam Kiều Nhị không hổ là thiên kim đại tiểu thư, một bước vào cửa hàng đã ra lệnh chưởng quầy treo biển “tạm đóng cửa”, cửa hàng chỉ còn lại hai người bọn họ lựa chọn.
Tô Di cẩn thận nhìn những cây vải rực rỡ trước mắt, không tự chủ được cũng muốn giúp Lam Kiều Nhị chọn ra màu lụa thích hợp nhất để làm dây đeo ngọc bội cho Mục Triển.
Hắn đối xử với mình tốt như vậy, nếu không thể yêu hắn thì chỉ có thể báo đáp chân tình của hắn như vậy mà thôi..
- Dùng màu xanh lục được không? Cây vải này rất đẹp. Lam Kiều Nhị kích động chỉ.
- Ngọc bội vốn là màu lục, giờ lại dùng màu lục kết hợp sẽ không nối bật. Nàng lắc đầu.
- Vậy dùng màu đỏ đi, màu đỏ tạo cảm giác không khí vui mừng!
- Tuy rằng là màu vui vẻ nhưng lại rất tục. Nàng lại lắc đầu.
- Vàng nhạt thì sao? Màu vàng phối với xanh lá rất hợp
- Nhưng nhiều người làm như vậy rồi, cho dù đẹp cũng không độc đáo.
Nàng lại lắc đầu.
- Ai da. A Âm tỷ tỷ. Lam Kiều Nhị cười đầy ý vị: – Theo cách chọn này của tỷ thì chẳng có màu nào trên đời hợp với ngọc bội của biểu ca rồi.
- Muốn chọn thì đương nhiên nên chọn cái gì độc nhất vô nhị.
Nàng không ngẩng đầu, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào khay tơ lụa.
- Nói là tỷ đi cùng muội sao tỷ còn nghiêm túc hơn muội vậy.
Bỗng nhiên, Lam Kiều Nhị lại nhẹ nhàng nói.
- Cái gì? Nàng không nghe rõ.
- À, muội nói là nếu ở Lệ ti phường không có cái gì hợp thì chúng ta sang nhà khác tìm xem. Lam Kiều Nhị vội chữa lời.
- Lệ ti phường không phải là cửa hàng tơ lụa nổi tiếng kinh thành sao? Noài ở đây ra thì còn có chỗ nào nữa?
- Muội còn biết một chỗ nhưng chỗ đó hơi hẻo lánh.
Ánh mắt Lam Kiều Nhị chớp động.
- Chỗ nào?
- Là một cửa hàng nhỏ vô danh nhưng có rất nhiều người thích. Nhưng đến đó không thể ngồi xe ngựa được.
- Vì sao?
- Vì cửa hàng đó ở trong ngõ nhỏ, xe ngựa không vào được.
- Thế chúng ta đi bộ vào. Tô Di nói.
- Được, chúng ta đi bộ vào.
Vẻ mặt Lam Kiều Nhị hiện lên nét cười bí ẩn, giống như một âm mưu lớn đã được thực hiện.
Đây là nơi nào? Vì sao bốn phía tối đen?
Tô Di chợt tỉnh dậy, kinh ngạc mở to hai mắt, lúc đứng lên cảm thấy sau gáy đau đau.
Một lát sau, nàng mới nhớ tới vì sao mình ở đây
Nàng nhớ lại ngõ nhỏ xe ngựa không vào nổi đó, nhớ lại một khắc trước khi mình té xỉu, dường như có vật gì nặng đập vào gáy nàng khiến nàng bị hôn mê.
- Ai da
Trong lúc hoảng sợ bỗng nhiên nàng nghe được bên tai có người ở rêи ɾỉ.
Kiều Nhị?
Hai mắt nàng dần thích ứng với bóng tối. Loáng thoáng nhìn thấy một thân thể nho nhỏ mềm mại nằm bên cạnh mình trên đệm cỏ.
- Đây là đâu? Lam Kiều Nhị cố gắng ngồi dậy, nàng nhìn xung quanh: – sao chúng ta lại ở đây?
- Có lẽ có người bắt chúng ta đến đây. Tô Di trấn tĩnh trả lời.
- Bắt cóc?
Lam Kiều Nhị sửng sốt, theo sau cười to:
- Đúng là thời buổi rối loạn, trước thì biểu ca ở Trọng Châu gặp thích khách, nay hai chúng ta lại bất ngờ bị bắt cóc.
- Hẳn bọn cướp muốn nhắm vào Yến quốc phu nhân người mà đến.
Nàng tự hỏi một nữ tử nông thông bình thường như nàng sẽ không có bản lĩnh khiến người khác phải lao sư động chúng như vậy
- Cũng không hẳn, có lẽ là nhằm vào hai chúng ta. Lam Kiều Nhị lắc đầu.
- Hai chúng ta?
- Đúng thế, tỷ nghĩ xem chúng ta có điểm chung gì?
- Dân nữ cùng Yến quốc phu nhân sao lại có điểm chung?
- Ha ha, đồ ngốc, chúng ta đều là vị hôn thê của biểu ca mà. Nói cách khác, bọn cướp là nhằm vào biểu ca.
- Ngài nói là… Tô Di thoáng hiểu ra: – Bắt chúng ta là muốn gây bất lợi cho Nam kính vương gia sao?
- Đây hình như là gian phòng kín. Lam Kiều Nhị đứng lên đi thăm dò một vòng: – cửa sổ cũng bị khóa chặt rồi.
- Nếu chúng ta hô lớn liệu có người nghe thấy không? Tô Di cũng đứng dậy, cẩn thận quan sát bốn phía.
- Chắc là không đâu.
Đạp một cước vào đệm cỏ:
- Lũ cướp này cũng quá keo kiệt đi. Ngay cả giường cũng không cho, dám để chúng ta ngủ trên đất.
Lời này khiến Tô Di muốn cười.
- Muội đói quá. Nàng thở dài một hơi: – Không biết bọn họ có mặc kệ bỏ đói chúng ta không nữa? a. Hình như muội nghe thấy ở xa có tiếng rao đậu hoa (chả biết)… Hay là vì muội đói bụng mà nghe nhầm nhỉ
- Nếu thực sự đối phương muốn đem chúng ta làm con tin uy hϊếp Vương gia thì sẽ không để chúng ta đói chết đâu. Tô Di bình tĩnh trả lời.
Vừa mới dứt lời thì có tiếng bước chân từ xa truyền tới. Tiếng bước chân dừng ở ngoài cửa, sau đó tiếng dây xích mở khóa lạch cạch, cửa chợt mở, một ánh sáng từ bên ngoài xuyên vào, đâm vào mắt nàng.
- Ai!? Lam Kiều Nhị nắm chặt tay Tô Di, cao giọng quát hỏi.
- Hai vị đừng sợ hãi.
Người mới tới mặc quần áo đen, dùng khăn đen che mặt, chậm rãi bước vào: – Tiểu nhân bái kiến yến quốc phu nhân, bái kiến Nam kính vương phi.
Cho dù gặp nạn, Lam Kiều Nhị vẫn giữ được uy nghiêm:
- Ngươi là ai? Đây là đâu? Các ngươi bắt chúng ta có mục đích gì?
- Xin hai vị bình tĩnh, đây là ý của chủ nhân nhà ta, không phải là ý của tiểu nhân, xin Yến quốc phu nhân đừng giận. Người nọ khom người nói.
- Vậy chủ nhân các ngươi muốn gì?
- Chủ nhân nhà ta muốn mời hai vị ở lại đây mấy ngày.
- Bớt nói nhảm đi. Lam Kiểu Nhị hừ nhẹ: – Muốn cái gì thì nói thẳng ra đi.
- Yến quốc phu nhân quả là trí tuệ hơn người. Vậy tiểu nhân cũng không cần khách sáo. Thật ra, chủ nhân nhà ta muốn xin một tín vật bên người của hai vị.
- Tín vật? Tín vậtgì? Nàng nhíu mi.
- Chính là tín vật định tình của Nam kính vương gia cho hai vị.
- Dùng cái này để nói cho biểu ca biết chúng ta đang ở trong tay các người sao?
- Đúng vậy, nếu không sao Nam kính vương gia có thể tin được hai vị đang làm khách trong phủ?
- Được rồi. Lam Kiều Nhị lấy trong lòng ra chiếc ngọc bội kia: – Đây là tín vật định thân của ta và biểu ca, là Hoàng thượng ban cho, ngươi giao nó cho biểu ca, biểu ca sẽ tin tưởng các ngươi.
- Đa tạ Yến quốc phu nhân thành toàn!
Hắc y nhân nhìn về phía Tô Di: – cũng xin Tân vương phi lấy ra vật làm chứng đi.
- Ta không có tín vật gì cả.
Tô Di lắc đầu nhưng lại nhân lúc hắc y nhân đón lấy ngọc bội mà giành lại ngọc bội Hoàng thượng ban cho.
- A Âm tỷ tỷ, tỷ làm gì vậy. Lam Kiều Nhị kinh ngạc.
- Thứ này không thể cho hắn. Tô Di trấn tĩnh đáp
- Tân vương phi cần gì keo kiệt như vậy? Thứ này chỉ mượn tạm thôi, sau này sẽ trả cho hai vị, bây giờ nếu không có chứng cứ, Nam kính vương gia chắc chắn sẽ không tìm thấy tung tích của hai vị mà nóng lòng như lửa đốt. Chẳng lẽ tân vương phi muốn hắn lo lắng? Hắc y nhân châm chọc.
- Ngọc bội Hoàng thượng ban không thể tùy tiện đem cho người khác được.
Tô Di thản nhiên nói:
- Nếu các ngươi thực sự cần tín vật thì xin cứ thả Yến quốc phu nhân ra, để nàng tự mình trở về báo tin. Bản thân nàng chính là tín vật tốt nhất…
- Chuyện này… Hắc y nhân ngẩn người: – tiểu nhân không dám tự tung tự tác.
- Chủ nhân các ngươi nghĩ Yến quốc phu nhân làm khách chỗ các ngươi sẽ hữu dụng sao?
- Lời này của tân vương phi là có ý gì?
- Năm đó Vương gia và Yến quốc phu nhân đính thân chẳng qua là thuận theo hoàng mệnh, thật ra chẳng có tình yêu nam nữ gì với nàng cả.
Tô Di cố ý ngẩng cao đầu ra vẻ kiêu ngạo:
- Thật ra trong lòng hắn chỉ yêu mình ta, có thể làm con tin uy hϊếp hắn cũng chỉ có mình ta. Cho nên, các ngươi bắt Yến quốc phu nhân đến là vô dụng mà thôi. Không bằng thả nàng ra, để nàng trở về truyền tin.
- Tỷ nói cái gì? Nhất thời, Lam Kiều Nhị nổi cơn: – A Âm tỷ tỷ, tỷ quá tự phụ rồi. Tỷ dựa vào cái gì mà nói biểu ca không có tình cảm với ta.
- Xem ra hai vị có một số điều bất đồng cần phải bàn bạc lại.
Hắc y nhân thờ ơ nhìn hai nàng tranh chấp:
- Vậy tiểu nhân xin tạm cáo lui, chờ hai vị thương lượng thỏa đáng thì lại gọi tiểu nhân đến.
Cửa mở ra rồi lại khóa vào, người lui ra.
- Tỷ nói rõ ra xem. Sao lại nói biểu ca không thích ta? Lam Kiều Nhị tức giận hỏi.
- Nếu hắn yêu ngươi thì đã sớm đến Xương Châu lấy ngươi, cần gì phải đến Trọng Châu lấy ta vào phủ trước. Tô Di tỏ vẻ lạnh lùng: – Người ta nói vào cửa trước ba ngày cũng là lớn hơn. Chẳng lẽ hắn không biết ngươi vào cửa chậm hơn ta như vậy thì chỉ có thể làm thϊếp sao?
- Ngươi chỉ là một nha đầu quê mùa, ta là Yến quốc phu nhân, cho dù 2,3 năm sau ta mới vào Vương phủ thì ta cũng vẫn là chính thất, ngươi vĩnh viễn chỉ đáng làm tiểu thϊếp mà thôi. Hừ, trước ta đã không thèm so đo với ngươi, khoan dung cho ngươi cùng ăn cùng ngồi, ngươi lại được một tấc lại muốn tiến thêm một thước mà vũ nhục ta?
- Bằng vào thân phận tôn quý của Yến quốc phu nhân mà nguyện ý cùng Tô Âm cùng ngồi cùng ăn thì có thể thấy được ngươi đã sớm hiểu sự sủng ái của Nam Kính vương gia cho ta rồi nên mới phải lấy lui làm tiến để thuận lợi gả vào Vương phủ đi? Nếu không, chỉ cần ta tỏ vẻ bất mãn trước mặt Vương gia thì hôn sự của các ngươi sẽ thất bại, đến lúc đó, cái gì ngươi cũng không có.
- Ngay cả ý chỉ của Thái hậu và Hoàng thượng ngươi cũng không coi ra gì sao?
- Chỉ cần Vương gia không muốn, Thái Hậu cùng Hoàng Thượng chung quy cũng sẽ không bức bách hắn. Cho dù hắn vâng theo hiếu đạo, miễn cưỡng cưới ngươi vào cửa, ta cũng có bản lĩnh làm cho hắn không bước vào phòng ngươi, cho ngươi cả đời làm quả phụ.
Nói ra những lời tuyệt tình này quả khiến nàng vạn phần khó xử.
- Ngươi…
Lam Kiều Nhị trợn tròn mắt hạnh tựa như tức giận đến không thể nói nên lời, giống như bị định thân pháp mà trợn tròn mắt đứng đó nhìn Tô Di, Không ngờ, qua sau một lúc lâu, nàng bỗng nhiên chuyển qua vẻ mặt vui vẻ, cười ha hả.
- Cuối cùng tỷ cũng lòi đuôi. Nàng chỉ vào Tô Di, cười ngật ngưỡng.
Tô Di lui về phía sau vài bước, kinh ngạc khó hiểu.
- Cuối cùng tỷ cũng chịu thừa nhận là yêu biểu ca.
Lam Kiều Nhị như vừa khải hoàn trở về vui vẻ nói:
- Không uổng công muội phải diễn trò này
- Cái gì? Tô Di nhu bị vây trong đám sương mù.
- Tỷ vẻ ngoài đối xử với biểu ca lạnh như băng nhưng trong lòng lại rất yêu hắn đúng không? Con trai của trưởng trấn với tỷ thực ra chẳng có quan hệ gì đúng không?
- Tỷ không hiểu muội đang nói cái gì… Tô Di quay mặt đi
- Nếu hắn thực sự là thanh mai trúc mã với tỷ thì không thể nào tên hắn là gì tỷ cũng không biết được.
- Ai nói tỷ không biết?
- Vừa nãy muội gọi hắn là Trương Cường tỷ cũng không hể phản đối. Haha, quên nói, cái tên đó là muội tự nghĩ ra.
- Cái gì?! Tô Di kinh hãi, không ngờ mình lơ đãng mà lại thành thất thế.
- Nếu tỷ không thương biểu ca thì không thể nào tận tâm hết sức thay hắn chọn sợi tơ treo ngọc bội. Nếu tỷ không thương biểu ca thì cũng không thể nào hao hết tâm tư suy nghĩ cho hắn không gặp nguy hiểm được.
- Tỷ không có… Tô Di chớp mắt muốn cãi.
- Ha ha, đừng tưởng muội không biết. Vừa nãy tỷ muốn muội làm tín vật là không muốn biểu ca mạo hiểm tới cứu tỷ. Tỷ nói với bọn cướp kia là biểu ca không thương muội để bọn chúng nhanh chóng thả muội ra, cho muội khỏi bị liên lụy. Về phần những lời khi nãy tỷ nói là muốn chọc giận muội để sau đó muội về không nói lại cho biểu ca, để biểu ca không biết tỷ rơi vào tay bọn thổ phỉ. Nhưng tỷ lại tính sai một chuyện, Lam Kiều Nhị ta sao lại là loại người ti bỉ vô sỉ, vì tranh giành tình cảm mà hại mạng người khác sao?
- Yến quốc phu nhân… tim nàng run lên, không nói được gì.
- Tỷ cũng nhìn nhầm một chuyện. Lam Kiều Nhị cười trong vắt như sương sớm. – Nếu biểu ca không thương muội, sao muội lại cứ quấn quýt lấy hắn?
Nàng hoàn toàn cứng đờ.
- Muội đã có người khác trong lòng, hơn nữa một tháng trước cũng đã định xong hôn sự với chàng rồi. lần này vào kinh là để bẩm báo việc này cho Thái hậu và Hoàng thượng, đồng thời giải trừ hôn ước với biểu ca.
- Thế… những chuyện trước đó là thế nào?
- Biểu ca vì không hiểu lòng tỷ mà vô cùng buồn bã. Một ngày hắn không thể thành thân với tỷ thì muội cũng không tiện bẩm báo Thái hậu và hoàng thượng chuyện ta đã gả cho người khác được. Cho nên để cả nhà cùng vui, ta diễn trò này.
- Đây chỉ là gì?
Từ mua lụa đến bắt cóc đều là gì?
- Đúng, muội chỉ cần gõ cửa, người bên ngoài sẽ thả chúng ta ra, căn bản chẳng có cướp bóc gì cả. Lam Kiều Nhị nhún nhún vai: – Những gì chúng ta làm đều là vì muốn thấy suy nghĩ của tỷ.
Tô Di chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, suýt nữa té ngã xuống đệm cỏ.
Xong rồi… những gì trước đó nàng suy tình đều chẳng cần công đã tự phá. Từ nay về sau, nàng phải đối mặt với hắn thế nào đây?
- Ha ha. Đại công cáo thánh! Muội muốn về báo cáo kết quả cho biểu ca. Tẩu tẩu tốt, tỷ đi cùng muội hay chờ biểu ca đến đón tỷ về?
Lam Kiều Nhị cười lảnh lót như chuông bạc, vươn tay kéo mạnh cánh cửa.
- Hai vị đã thương lượng xong rồi sao? Hắc y nhân lại xuất hiện, cúi đầu hỏi.
- ừm, Đã có kết quả. Mau đưa ta đi gặp biểu ca.
Lam Kiều Nhị hào hứng bước ra cửa, quay đầu thấy Tô Di vẫn ngây ngốc đứng đó thì nàng vội vẫy tay:
- Tẩu tẩu, mau đi thôi. Hay tẩu tẩu thực sự muốn biểu ca đến đón tẩu về.
- Yến quốc phu nhân nghĩ nhầm rồi chăng? Hắc y nhân đột nhiên ngăn Tô Di lại: – Trong hai người, chỉ có một người được đi.
- Này này này. Diễn đã xong rồi, ngươi còn lằng nhằng cái gì? Nghiện à?
Lam Kiều Nhị mỉm cười, vỗ vỗ vai hắc y nhân:
- Mau mời vương gia đến đi.
- Nam kính vương gia đương nhiên chúng ta sẽ mời, nhưng trước khi hắn đến, phải có một trong hai người ở lại.
- Ngươi đang nói gì thế? Lam Kiều Nhị kinh ngạc.
- Yến quốc phu nhân nghe không hiểu sao?
- Ngươi…
Nàng nhìn ra phía ngoài, phát hiện cảnh sắc này khác xa so với tưởng tượng, nụ cười tắt lịm:
- Này. Đây không phải là Nam kính vương phủ. Ngươi không phải là thị vệ của Nam kính vương gia?
- Phu nhân đúng là khôi hài. Hắc y nhân hoàn toàn không để ý đến câu hỏi của nàng: – Nếu phu nhân còn không chịu đi thì tiểu nhân đành mượn tạm ngọc bội trên người phu nhân vậy.
Lam Kiều Nhị ngạc nhiên, quay đầu nhìn Tô Di. Hai người đều cùng có chung một câu hỏi: – diễn trò.. chẳng lẽ ngẫu nhiên lại thành thật?