Chương 3
Vĩnh An trấn chưa từng náo nhiệt như vậy bao giờ
Sáng sớm, nhà nhà đều bị tiếng chiêng trống động trời đánh thức, dân chúng mơ màng tỉnh dậy đẩy cửa nhìn ra, chỉ thấy một đội quan binh diễu hành trên con phố dài.
- Chuyện gì vậy?
- Triều đình ban lệnh gì sao?
- Hay là có người phạm vào vương pháp bị bắt?
Mọi người không hiểu gì nên chỉ đoán gì đoán non, trong lòng hoảng loạn.
Rất nhanh đã có tin tức truyền ra, quả thực là có chuyện lớn, nhưng lại là chuyện vui. Huyện thái gia đích thân tới Tô gia, còn có cả bà mối, muốn thay một vị công tử quyền cao chức trọng bàn chuyện hôn sự.
Tô tiên sinh ở trấn trên có một đôi nữ nhi song sinh như hoa như ngọc, phóng tầm nhìn khắp trấn Vĩnh An cũng chỉ có nữ nhi nhà hắn mới có được mối nhân duyên này.
Nhưng mọi người vẫn cảm thấy khó tin, dù nữ nhi nhà hắn xinh đẹp thì cũng chưa đến mức danh tiếng truyền đến kinh thành, thậm chí còn cả Huyện thái gia cũng phải hạ mình làm mai mối chứ?
Chuyện này mọi người trong trấn không nghĩ ra, ngay cả người Tô gia cũng không hiểu ra làm sao.
Lúc này, trong phòng khách Tô gia, vợ chồng họ Tô mơ hồ nhìn khách quý đến cửa.
- Mau đứng lên! Mau đứng lên!
Huyện thái gia tươi cười, tự tay nâng hai vợ chồng Tô thị đang định quỳ xuống:
- Đến hôm sau hai vị đã thành hoàng thân quốc thích, nên quỳ lạy là bản quan mới đúng
- Hoàng thân quốc thích? Vợ chồng Tô thị khó hiểu hỏi lại.
- Lần này bản quan đến đây là thay Nam kính vương gia cầu hôn lệnh thiên kim?
- Vương … gì??
- ấy ấy. Chẳng lẽ hai vị chưa bao giờ nghe nói đến đương kim Nam kính vương gia sao?
Huyện thái gia tặc lưỡi:
- Đó là cháu của Hoàng thượng, là cháu nội của Thái hậu.
- A!
Vợ chồng Tô thị trợn mắt há hốc mồm, liên tục xua tay:
- Huyện thái gia, có phải ngài nhầm không? Tiểu nữ có đức gì mà lọt vào mắt xanh của Nam kính vương gia?
- Nam kính vương gia lúc này đang ở phủ nha chúng ta đó, chỉ chờ ta đến xin ý của hai người và lệnh thiên kim thì lập tức tới đón, bản quan sao dám làm sai?
- Nhưng… tiểu nữ chưa bao giờ gặp Nam kính vương mà.
Cho dù là tiếng tốt đồn xa thì cũng chẳng truyền đến kinh thành chứ? Huống chi kinh thành thiếu gì mỹ nhân, Nam kính vương gia phải ngàn dặm xa xôi tới cầu hôn một nữ tử quê mùa?
- Hì hì, hai lão nhân gia có điều không biết, lệnh thiên kim có quen biết Nam kính vương gia từ ba tháng trước.
- Ba tháng trước?
- Đúng rồi, xin hỏi khuê danh của lệnh thiên kim có một chữ “Âm”?
- Huyện thái gia, người đang nói tiểu nữ sao?
Đang nói chuyện, bỗng trong phòng có một mỹ nhân mặc áo đỏ cười khanh khách bước ra.
- Vị này là cô nương Tô Âm? Huyện thái gia liên tục khom lưng: – hạ quan có lễ.
- Tiểu nữ lỗ mãng, nghe thấy Huyện thái gia nhắc tới thì tự đi ra.
Tô Âm đáp lễ:
- Phụ mẫu ta vừa rồi nói đúng đó, tiểu nữ tử chưa từng gặp Nam kính Vương gia.
- Tô Âm cô nương, không phải ngươi không có phúc mà là ngươi không hiểu mà thôi.
- Xin đại nhân chỉ giáo?
- Xin hỏi cô nương, ba tháng trước có phải cô nương từng cứu một công tử áo trắng?
- Công tử áo trắng?
Tô Âm giật mình ngây ngốc, sau đó chợt hiểu, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi, đáp qua loa:
- À, đúng… có chuyện đó.
- Công tử đó có nói cho cô nương biết mình họ gì không?
- Hắn… hắn ta hình như nói, hắn họ … Mục! Đúng, họ Mục!
Chuyện đã lâu như vậy, nàng cũng sắp quên mất.
- Chẳng lẽ cô nương không biết họ Mục là họ hoàng thất?
- Ngươi nói…
Tô Âm kinh hãi, lảo đảo lui ra phía sau ba bước:
- Vị Mục công tử đó là… Nam kính Vương gia?
- Sau khi hồi kinh, Nam kính vương gia ngày đêm tưởng nhớ cô nương, thương thế vừa khỏi người đã vội trở về Trọng Châu, muốn đón cô nương vào kinh đó.
- Chuyện này…
Nàng như trong mộng, nhìn cha mẹ rồi lắp bắp hỏi:
- Hắn đón ta vào kinh làm… là gì?
- Tô Âm cô nương, cô hỏi câu này thật ngốc.
Huyện thái gia không khỏi bật cười
- Đương nhiên là làm Nam kính vương phi rồi
- Không phải chỉ là một tiểu thϊếp chứ? Tô mẫu chen ngang.
Tô Âm là một nha đầu nông thôn vào vương phủ, có thể làm một tiểu thϊếp cũng đã là phúc phận cực lớn rồi.
- Nam kính vương gia nếu muốn nạp tiểu thϊếp thì cẩn gì để bản quan tự mình làm mai, cần gì phải để cho ai cũng biết, còn đem theo cả một đội dón dâu từ kinh thành đến.
- Thật sao?
Tô Âm hoàn toàn ngây dại, ngập ngừng
- Hắn thật sự… muốn lấy ta làm Nam kính Vương phi?
- Hạ quan dù chức quan không lớn nhưng tốt xấu gì cũng là người đứng đầu mọt huyện, chẳng lẽ còn nói điêu, nói dối?
- Nói vậy là… ta sẽ làm Vương phi ?
Nàng chậm rãi ngồi xuống, khóe miệng lộ ra tia cười.
Bỗng nhiên, trong phòng truyền đến tiếng “loảng xoảng” tựa như có người lỡ tay đánh vỡ đồ.
Nhưng mà tiếng này bị sự ồn ào náo nhiệt bên ngoài bao phủ, ai cũng không nghe thấy.
Đêm trăng. Khe núi vốn chẳng ai đến có hai thiếu nữ.
Hai thiếu nữ gương mặt giống nhau, quần áo khác nhau, một đỏ một trắng.
Nữ tử mặc đồ đỏ cười ngọt ngào, nữ tử mặc áo trắng lại nhíu mày
- Tỷ, tỷ đêm hôm khuya khoắt hẹn muội ra đây, có chuyện gì sao? Thiếu nữ áo đỏ hỏi
- Muội không có gì muốn nói với tỷ?
Tô Di nhìn vẻ mặt ngây thơ của muội muội, hy vọng những gì mình nghĩ chỉ là hiểu lầm.
- Tỷ, rõ ràng là tỷ hẹn muội đến, sao lại hỏi muội có chuyện gì
Tô Âm ngáp một cái:
- Nếu không có chuyện gì, muội mệt rồi, muốn về ngủ.
- Lúc Huyện thái gia đến nhà chúng ta, tỷ ở trong phòng, những gì hắn nói tỷ đều nghe được.
Tô Di giữ chặt muội muội:
- Muội hẳn biết tỷ hỏi cái gì.
- Muội sao biết được? Tô Âm nhún vai
- Hắn… hắn sao lại cầu hôn muội? Cuối cùng nàng cũng hỏi ra vấn đề đó.
- Tỷ nói ai?
- Rõ ràng muội biết… ta nói… người ta đã cứu!
- À. Thì ra tỷ nhắc đến hắn.
Tô Âm mỉm cười:
- Thật ra rất đơn giản, lúc tỷ về nhà gặp Trương ma ma, hắn vừa lúc tỉnh lại, thấy muội thì hỏi tên muội, muội nói cho hắn biết. (trơ tráo thế k biết)
- Muội giả mạo tỷ? Tô Di thấy thật khó tin.
- Không, phải nói là hắn nhận sai người. (Tên truyện đấy ạ)
- Muội…
Nàng nhìn nhầm rồi sao? Vì sao nàng bỗng phát hiện dưới gương mặt tươi cười như hoa của muội muội lại ẩn dấu một vẻ mặt dữ tợn? Đó thật sự là tiểu muội ngây thơ đã cùng nàng lớn lên sao?
- Tỷ, chuyện đã đến nước này, cũng đành đâm lao phải theo lao.
Tô Âm đắc ý:
- Tỷ trời sinh tính tình chất phác, không giỏi ăn nói, đương nhiên không thể làm Vương phi được. Vẫn nên để muội thay tỷ vào kinh đi.
- Muội cố ý giả mạo tỷ…
Vừa rồi nàng còn có chút hy vọng rằng hắn tự nhận sai người, nhưng những lời đó của muội muội như sét đánh, đánh tan ảo tưởng còn sót lại của nàng.
- Tỷ, tỷ cũng đâu có thiệt, muội cũng tặng lễ vật cho tỷ rồi là gì?
Tô Âm càng cười đắc ý.
- Lễ vật? Nàng khó hiểu.
- Đúng vậy, công tử trưởng trấn là lễ vật muội tặng tỷ.
- Cái gì?
Trong chớp mắt nàng đã hiểu:
- Người hẹn hò trong miếu hoang cùng công tử trưởng trấn… là muội?!
- Đúng thế, nhờ tiểu muội đây dùng thủ đoạn, nắm chặt được tim hắn cho nên hắn mới mặc kệ cha mẹ phản đối, nhờ Trương ma ma đến nhà chúng ta làm mối. Tiện đây nói cho tỷ một tiếng, lúc ta và hắn hẹn hò, ta dùng tên của tỷ tỷ.
- Vì sao? Vì sao muội lại phải làm như vậy?!
Nàng luôn hiểu rõ muội muội này, tự hỏi mình không làm gì có lỗi với nàng, sao nàng lại bỏ mặc tình thân mà làm bẩn thanh danh của mình?
- Như vậy không tốt sao?
Tô Âm ngẩng đầu, ngạo nghễ nhìn nàng:
- Muội thay tỷ tìm được một lang quân như ý, chẳng lẽ không phải là chuyện tốt?
- Nếu muội không muốn lấy công tử trưởng trấn thì sao còn hẹn hò với hắn? Đợi hắn nhắc tới chuyện kết hôn lại đổ chuyện này lên người ta… muội, hôm nay muội phải nói cho rõ, thế là vì cái gì?
Tô Di tức giận đến cả người run lên.
- Tỷ đúng là đồ ngốc! Ai nói hẹn hò với một nam tử thì nhất định phải gả cho hắn? Muội chỉ là nhất thời nổi hứng chơi đùa với tên con trai của lão trưởng trấn ngu xuẩn đó thôi vốn không định cả đời ở bên hắn. Giờ có Nam kính vương gia, đương nhiên càng không lấy hắn.
- Tỷ và công tử trưởng trấn hoàn toàn không biết nhau, người hắn thích là muội, muội lại đẩy ta lấy hắn, còn nói đó là chuyện tốt?
Tô Di cảm thấy tim gan bị xé rách.
- Tỷ không muốn gả cho hắn? Ha ha, chẳng lẽ tỷ tỷ động tình với Nam kính vương gia? Tô Âm nhíu mày.
- Tỷ… Nàng yên lặng, cắn môi dưới, không biết trả lời như thế nào.
- Thích hắn thì trước kia nên dùng chút thủ đoạn mà giữ hắn, ít nhất nên cho hắn biết tên tỷ là gì. Nay hắn đã coi ta thành ý trung nhân, tỷ tỷ có hối hận thì cũng được cái gì? Tô Âm hừ nhẹ.
Đúng vậy, đều do nàng thẹn thùng, không hiểu cách lấy lòng nam nhân. Lúc trước nếu không rời hắn, không để Tô Âm gặp hắn thì cũng chẳng có kết cục này…
Được rồi, cơ hội nếu không đến, nàng cũng đành chấp nhận. Nhưng chính nàng cũng không rõ, mình đã làm sai điều gì để mà thân muội muội là đối xử với mình như vậy? Hôm nay, nàng phải hỏi cho rõ.
- A Âm, tỷ tỷ có chỗ nào có lỗi với muội mà muội muốn hại tỷ như vậy?
Nàng ngẩng lên nhìn khuôn mặt giống mình như đúc kia.
- Tỷ thật sự muốn biết?
Tô Âm ngưng cười, hung hăng nhìn nàng:
- Nguyên nhân rất đơn giản… tự tỷ nhìn đi
Móng tay nhuộm hoa bóng nước (loại hoa màu đỏ dùng để nhuộm móng tay, ai xem FO thì biết à) giơ lên chỉ vào mặt nàng.
- Mặt tỷ? Tô Di ngạc nhiên.
- Đúng, ta không thích trên đời có người giống hệt ta cho dù là thân tỷ tỷ.
Tô Âm gằn từng tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói ra ngọn nguồn:
- Ta muốn là mỹ nhân độc nhất vô nhị trên đời (bệnh không thể tả)
- Nhưng đó là do cha sinh mẹ đẻ, sao phải do tỷ quyết định
- Sao không phải do tỷ quyết định? Nếu lúc trước tỷ không đầu thai vào cùng ta thì chúng ta sẽ giống nhau sao? Nếu trước đây tỷ sinh bệnh mà chết hoặc lên núi hái thuốc bị ngã bị hủy dung thì chúng ta có thể giống nhau sao? (hơ, hết nói mà)
- Ta cao quý thông minh như vậy, ngươi ngu ngốc như thế, dựa vào cái gì mà giống ta như đúc? Dựa vào cái gì đi trên đường cái, ai cũng nhầm ta thành ngươi, ngươi thành ta? Ta chịu đủ rồi, ta hận không thể chém chết ngươi. Tô Âm điên cuồng kêu to.
- Ngươi… Tô Di lắc đầu, nước mắt rơi xuống.
Từ nhỏ đến lớn nàng luôn cảm thấy may mắn khi ông trời cho nàng một muội muội đáng yêu, cảm thấy trên đời có một người giống mình như đúc, tựa như mình có thể sống lâu hơn người khác vậy.
Từ nhỏ, nàng cùng một người khác tay trong tay, tựa như sẽ vĩnh viễn tương thân tương ái như vậy đến hết đời, cả đời không sợ sẽ cô độc.
Nhưng nàng không thể tưởng được, người đó lại hận nàng như vậy, hận nàng đến độ muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
Sự tuyệt vọng trong lòng giờ hóa thành sự thê lương. Được rồi, muốn hận nàng thì cứ hận đi nhưng vận mệnh của nàng sẽ không thể để người khác bố trí được
- Được. Tỷ hiểu.
Tô Di thở dài, xoay người nói ra quyết định trong lòng:
- Chờ đến khi Nam kính vương đến đón dâu, ta sẽ nói lại mọi chuyện cho hắn.
- Nói lại mọi chuyện?
Tô Âm vội ngăn nàng lại:
- Ngươi sẽ nói gì? Nói ta là giả mạo? Ngươi nghĩ hắn sẽ tin ngươi?
- Cho dù hắn không tin, ta cũng sẽ nói.
- Hắn sẽ coi ngươi là đồ điên!
- Ta sẽ nói những chuyện khi chúng ta ở chung, hắn tự nhiên sẽ tin.
- Ta sẽ nói cho hắn rằng mọi thứ đó đều là ta nói cho ngươi.
Tô Di hung hăng trừng mắt nhìn nàng.
- Vậy để tự hắn phán quyết đi.
Tô Di khẽ cười:
- Hắn thân là Nam kính vương, chắc phải có năng lực phân biệt đúng sai chứ.
- Ngươi đứng lại cho ta!
Tô Âm tức giận dậm chân:
- Ngươi cho là mình làm được chuyện đó sao? Ta có tín vật hắn đưa?
- Tín vật? Nàng ngoái đầu lại: – tín vật gì?
- Sao ta phải nói cho ngươi? Tô Âm đắc ý: – cái này khiến ngươi sợ hãi chưa?
- Thì ra… ngay từ đầu ngươi đã có ý định giả mạo ta.
Lúc đối phương đưa tín vật, muội muội thông minh này hẳn là biết ý tứ của hắn chứ. Nhưng nàng không nói rõ thân phận mình, có thể thấy, ngay từ đầu nàng đã có ý xấu.
- Ha ha. Trước ta cũng không nghĩ hắn lại có thân phận lớn như vậy, ta cũng không ngờ hắn lại quay lại cầu hôn. Ta nhận tín vật kia chỉ là thấy nó có chút giá trị, muốn đổi chút tiền thuốc men thay ngươi thôi.
- Ngươi bán nó? Trái tim nàng căng thẳng.
- Lúc đầu đổi được mấy lạng bạc, nhưng chiều nay đã chuộc về, ha ha, vẫn may là tiệm cầm đồ còn giữ.
- Ngươi….
Nàng đã biết chính muội tử mình vô sỉ, lại không ngờ được nàng có thể vô sỉ đến mức này.
- Tỷ không có tín vật, Nam kính vương sẽ không tin tỷ. Muội khuyên tỷ ngày mai vẫn nên ngoan ngoãn ở trong phòng, đừng đi ra ngoài làm chuyện xấu hổ.
- Cho dù ta xấu hổ thì cũng sẽ nói rõ chân tướng cho hắn.
Nếu A Âm tâm địa thuần lương vì đâm lao mà phải theo lao nên lấy hắn thì nàng có lẽ sẽ giữ bí mật… Nhưng biết được muội muội mình là kẻ tráo trở như vậy thì sao nàng có thể để cho hắn lấy muội muội?
Cho dù không phải vì mình, cũng là suy nghĩ vì hắn.
Hắn là người vô tội, hẳn là nên kết duyên với nữ tử tốt đẹp, thuần khiết nhất thế gian, sao lại phải chịu sự lừa gạt đó.
- Tỷ đứng lại! Tỷ đứng lại!
Tô Âm thấy nàng chạy đi thì lo lắng, vội lấy một vật trong áo ra:
- Không phải tỷ muốn xem tín vật là cái gì sao? Giờ muội cho tỷ xem.
- Đó là tín vật?
Trong màn đêm, nàng thấy trong tay Tô Âm dường như cầm một thứ gì đó trong suốt nhưng lại giống như chẳng có gì.
- Muốn nhìn thì lại đây. Tô Âm bỗng nhiên lạnh lùng cười.
Lòng của nàng rùng mình vì nàng phát hiện trong mắt muội muội lóe ra một ánh sáng khác lạ, ánh sáng này nàng đã từng nhìn thấy trong mắt một con sói hoang, sát ý lộ liễu.
Bên kia chính là khe núi, chẳng lẽ…… A Âm định đẩy mình xuống sao?
Không, cho dù khi nãy A Âm nói muốn để nàng bị chém chết nhưng dù sao cũng là thân tỷ muội, nàng không tin thế gian có người bất kể thân tình như vậy.
Tô Di do dự bước qua, Tô Âm nhìn chằm chằm bước chân nàng, khóe miệng hơi nhếch lên.
Nàng bước lên từng bước, Tô Âm lui về phía sau từng bước, tựa như thật sự muốn dẫn dụ nàng đến bên khe núi.
- Đừng…
Nàng bỗng nhiên nhớ ra lúc chạng vang trời đổ mưa, khe núi này nhiều bùn nhất định sẽ rất trơn. Nàng phải nhắc A Âm đừng đi xa quá, tránh sinh chuyện bất ngờ.
Nhưng nàng đã muộn.
Chỉ thấy Tô Âm lảo đảo, hét thảm một tiếng
- A Âm…
Nàng bước lên định nắm tay muội muội, nhưng cách xa như vậy, sao nàng có thể nắm bắt được.
Đến khi nàng chạy đến bên vách thì đã không thấy bóng dáng Tô Âm đâu, ngay cả tiếng kêu thảm cũng đã ngừng bặt, tựa như căn bản nàng chưa từng đến đây.
Cúi người nhìn lại, chỉ thấy trong khe núi nước chảy róc rách, cây cối rậm rạp không có đường xuống
- A Âm…
Tô Di ngơ ngác quỳ gối trên vũng bùn, chỉ hy vọng mọi thứ trước mắt chỉ là một cơn ác mộng..
Nhưng tất cả không phải là ác mộng, Tô Âm thật sự đã rơi xuống vách núi.
Một nữ tử yếu ớt rơi xuống từ vách núi cao, cho dù không chết thì cũng chỉ còn nửa cái mạng mà thôi.
Tô mẫu nghe tin dữ này, hung hăng nắm tóc nàng nói muốn đánh chết nàng, nàng không né tránh, cũng muốn mẫu thân đánh chết mình đi.
Nhưng Tô phụ lại trấn tĩnh hơn nhiều, suốt đêm nhờ người đến vách núi tìm kiếm nhưng tìm đến sáng sớm cũng không có kết quả gì.
- Ngươi trả A Âm lại cho ta! Trả A Âm lại cho ta!
Tô mẫu biết kết quả này thì như nổi điên mà đánh Tô Di.
- Dừng tay!
Nàng không nghĩ tới lúc này phụ thân lại cứu nàng.
- Ông lại che chở nó?
Tô mẫu trừng mắt nhìn Tô phụ:
- Nó bình thường không nghe lời, ngay cả thân muội cũng hại chết, vậy mà ông còn che chở nó.
- Bà đánh chết nó, mai tìm ai lên kiệu hoa đây? Tô phụ nhíu mi trả lời.
- Lên kiệu hoa? Tô mẫu kinh ngạc: – Ông à, ông hồ đồ rồi sao? A Âm của chúng ta giờ đã ngã xuống núi, sống chết chưa biết thì ông còn nói kiệu hoa cái gì nữa?
- Vất vả lắm ta mới chờ được đến hôm nay, sao có thể để cơ hội tốt như vậy trôi đi?
- Chờ đến hôm nay? Tô mẫu càng khó hiểu: – lão già, ông đang nói gì thế?
- Bằng vào tài học của ta, đâu chỉ ở chỗ này làm một thầy giáo quèn được? Chỉ vì khoa cử triều đình bất công, hại ta không thể nào thực hiện được nguyện vọng. Nay nữ nhi của ta được Nam kính vương nhìn trúng, rất nhanh là sẽ thành Nam kính vương cao quý, chúng ta một nhà gà chó cũng được thăng thiên. Bà à, cơ hội tốt như vậy bà định bỏ qua?
Tô Di thấy phụ thân cười âm tà vô cùng, nụ cười chưa bao giờ thấy.
- Ông à, ý ông là…
- Đúng, để A Di thay A Âm lên kiệu hoa.
- Cái gì?
Lời vừa nói ra, không chỉ có Tô Di mà cả Tô mẫu cũng kinh ngạc.
- Không được! Không được!
Tô mẫu dù sao cũng thương ái nữ, không thể chấp nhận sự an bài này:
- Nó hại chết A Âm, sao có thể để nó chiếm tiện nghi như vậy.
- Bà à, bà bỏ qua được sính lễ đó sao?
Tô phụ chỉ chỉ hòm vàng lớn kia:
- Đừng quên, A Di và A Âm đều là nữ nhi thân sinh của chúng ta, giờ chúng ta mất đi một đứa, bà còn định đánh chết đứa còn lại?
- Tôi…
Tô mẫu nhìn sính lễ bên trái rồi lại nhìn Tô Di bên phải không biết là vì sao mà cuối cùng không phản đối nữa.
Cứ như vậy, ngày hôm sau, Tô Di bị phủ khăn đỏ, ngồi trên phượng liễn của Nam kính vương.
Nàng xuất giá như vậy. Vừa đang trong sự tự trách khi mất đi muội muội thì lại bị cha mẹ coi là lễ vật để đổi lấy vinh hoa phú quý mà xuất giá .
Nàng có thể phản đối sao? Không, nàng thậm chí ngay cả một chữ “không” cũng không thể nói.
Đã hại chết nữ nhi mà cha mẹ thương yêu nhất thì sao nàng còn dám để bọn họ thất vọng?
Nàng chỉ có thể trong cơn hoảng hốt mà bị đưa vào động phòng.
Đây là sơn trang của Tri phủ đại nhân, Huyện thái gia tự mình giám sát quét tước bố trí, giăng đèn kết hoa để Nam kính vương gia động phòng.
Nàng che khăn voan đỏ tươi, ngồi trong căn phòng hoa mỹ, có thể cảm thấy cửa sổ mở truyền đến tiếng tân khách ồn ào náo nhiệt, còn có mùi sen thơm ngát thấm vào không khí.
Bên cạnh hẳn là một hồ sen?
Đã sang hè… lúc nàng biết hắn là mùa xuân, giờ đã sang một mùa.
Nhưng trong một mùa này đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện, lòng nàng như già đi rất nhiều.
Bỗng nhiên, nàng nghe tiếng cửa đẩy nhẹ ra, có người đi vào.
- A Âm. Mục Triển ngồi xuống bên nàng, khẽ gọi.
Tiếng gọi này khiến lòng nàng như bị nhéo, nước mắt trào ra.
Hắn coi nàng là A Âm! Từ nay về sau, suốt cuộc đời này, hắn đều gọi nàng như vậy sao?
Cả đời sẽ phải làm thế thân của A Âm sao?
- A Âm, nàng chờ lâu không? Ta vốn định về sớm nhưng lại sợ bọn họ cười nên đành ở lại một chút.
Hắn khẽ cười, ôm lấy nàng
Y phục của hắn như là làm từ nước vậy, lúc này tay áo mềm mại ôm quanh nàng như một cơn gió thoáng qua thân thể nàng khiến nàng cảm thấy thật thư thái.
Nàng rất thích hắn nhỏ giọng nói, thích hắn lẳng lặng ôm mình như vậy. Tuy rằng trước kia bọn họ là người xa lạ nhưng cái ôm này tuyệt không khiến nàng thấy xa lạ, dường như kiếp trước cũng từng ôm nhau như vậy, dường như bọn họ trời sinh một đôi.
Vốn dĩ, nàng có thể trở thành nữ tử hạnh phúc nhất đời, nhưng một sự hiểu lầm lại làm mọi thứ đều tan biến .
- A Âm, sao nàng không nói gì? Mục Triển ngạc nhiên khi thấy nàng bất động: – Có phải có chỗ nàng khó chịu không?
Vén khăn lên, nàng còn chưa kịp che đi thì hắn đã theo ánh nến mà thấy được ánh lệ trong mắt nàng.
- Sao nàng lại khóc? Hắn có chút hốt hoảng thất thố.
Tô Di không đáp. Giờ này khắc này, nên giải thích thế nào về sự hiểu lầm này? Hắn sao có thể hiểu được tâm tình của mình khi mất đi muội muội?
- A Âm… Ta làm sai cái gì sao? Hắn vươn tay lau nước mắt của nàng: – nàng đang giận ta sao?
Nàng chớp mắt, cảm thấy không thể đối mặt với hắn.
Muội muội sống chết không rõ, nàng sao có thể vui vẻ bên hắn? Đời này nàng sẽ phải gánh tội danh gϊếŧ chết muội muội, vĩnh viễn không thể hạnh phúc.
- Ha ha, ta biết rồi. Hắn bỗng nhiên cười: – ta biết nàng đang giận chuyện gì.
Hắn biết? Tô Di ngạc nhiên nhướng mắt.
- Nàng tức ta chưa nói cùng nàng đã phái huyện thái gia đến nhà nàng bức hôn đúng không?
Mục Triển hơi thở dài:
- Đó là vì ta quá nhớ nàng… cả đời này ta chưa từng ép buộc ai chuyện gì, nhưng sau khi hồi kinh, ta lại quyết định, cho dù dùng thủ đoạn ti tiện nhất cũng nhất định phải lấy được nàng.
Nàng kinh ngạc nhìn hắn.
Một nam tử cao quý, tao nhã tình nguyện dù ti tiện cũng phải có được một nữ tử, sao với một vạn câu “ta yêu nàng” còn rung động hơn.
Nhưng nàng không thể nhận tình cảm này của hắn bởi vì nàng là kẻ có tội.
Nàng co mình lại, rời khỏi vòng ôm của hắn, bước chậm đến góc phòng khác.
- A Âm, nàng làm sao vậy? Mục Triển kinh ngạc.
- Ngươi muốn lấy ta nhưng ta không muốn gả cho ngươi.
Né tránh ánh mắt hắn, nàng quay lưng về phía hắn, nghĩ một đằng nói một nẻo.
- Vì sao?!
Hắn vẫn cảm thấy, trong những ngày nàng chăm sóc hắn thì đã có một tình cảm nảy sinh ràng buộc hai người… Chẳng lẽ, là hắn nghĩ sai rồi?
- Ta sớm đã có ý trung nhân? Nàng bất đắc dĩ mà nói dối.
- Ý trung nhân? Hắn là ai? Mục Triển đột nhiên đứng dậy.
- Là công tử con trưởng trấn chúng ta
Không ngờ Tô Âm làm loạn lại thành cái cớ của nàng:
- Ta và hắn đã lén hẹn hò từ lâu rồi…
- Nhưng ta nghe nói hắn muốn lấy tỷ tỷ nàng.
- Quả nhiên là Nam kính vương gia tin tức linh thông.
Nói vậy có lẽ hắn không cần tự hỏi mà đã có người đến nói hết chuyện của Tô gia rồi? Nàng giả bộ trấn định, cố nói dối:
- Đáng tiếc tin tức cũng có chút sai lầm. Bọn họ nói như vậy là vì không muốn ngươi mất hứng. Dù sao nếu ngươi muốn lấy tam công tử trưởng trấn cũng không nói gì thì sao bọn họ phải nhiều lời.
- Nàng thích hắn? Mục Triển nhìn bóng nàng, khó mà tin được: – nàng thật sự thích hắn?
- Ta cần gì lừa ngươi?
Tô Di cố ý nói thật lạnh nhạt
- Nói chuyện tình của mình ra để ngươi tức giận thì ta được cái gì?
- Khi nãy nàng khóc… là vì hắn?
Lần đầu tiên trong đời, Mục Triển cảm thấy trong lòng chua xót.
- Nếu vương gia đã hiểu thì chắc không cần hỏi nữa
Nàng nhẹ nhàng tháo mũ phượng trên đầu xuống, tóc dài chảy xuống như thác:
- Nếu vương gia có lòng từ bi, xin thu hồi lại ý chỉ, trả Tô Âm về bên người trong lòng.
Mũ phượng đưa ra chờ hắn đáp lại nhưng chỉ thấy hắn quay đi, bỗng nhiên mở cửa phòng
- Khuya rồi, nàng nghỉ sớm đi.
Hắn đứng bên cửa gió thổi sâu kín nói:
- Ta đến thư phòng nghỉ.
- Vương gia đồng ý với Tô Âm?
- Đồng ý nàng cái gì?
- Hưu ta…
Lời nói tàn nhẫn đến ngay cả nàng nghe cũng thấy đau lòng.
- Nàng quên khi nãy ta nói gì rồi sao?
Hắn quay đầu lại nhìn nàng, ánh mắt sắc bén
- Cái gì?! Nàng mơ hồ
- Vừa rồi ta nói, bất kể dùng thủ đoạn ti tiện thế nào ta cũng phải có được nàng
Mục Triển gằn từng tiếng để cho nàng nghe rõ:
- Cho dù nàng đã có ý trung nhân thì ta cũng sẽ không buông tay.
- Hắn… hắn thật sự yêu nàng đến mức đó sao? Một vương gia cao cao tại thượng vì một nữ tử như nàng, đáng sao?
Cửa “chi nha” một tiếng, hắn không để nàng có cơ hội nói, vội xoay người đi.
Còn lại mình Tô Di cầm chiếc mũ phượng lạnh lùng mà quý giá đứng ngẩn người trong gió