Vương Gia, Nhà Của Em Chính Là Phủ Của Anh

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Một cô người làm trong nhà của Nhị thiếu gia có lần túng quá mà phải đi ăn trộm, không ngờ lại bị cậu chủ của mình bắt được. Nếu anh mà báo với mọi người cô ăn trộm thì cô  …
Xem Thêm

Cho nên, cô cứ như vậy bị anh gắt gao ôm trước ngực, hai mắt nhắm lại, cố gắng khôi phục cảm xúc, cô rất rõ ràng có thể cảm nhận được nhịp tim đập mạnh mẽ của anh.

Vào lúc này cô hơi đắc ý, tâm tình có chút hoan hỉ, cô biết người đàn ông nằm dưới hiện tại bởi vì cô mà tim đập nhanh hơn.

Có lẽ toàn bộ tình cảm mãnh liệt trong quá trình ân ái, anh thủy chung đều sắm vai kẻ xâm lược, chinh phục, còn thực bá đạo, nhưng một khắc cuối cùng anhsụp đỗ, trở nên yếu ớt vô lực là vì cô.

Nhịp tim đập điên loạn, mồ hôi tuôn ướt đẫm, hô hấp trở nên gấp gáp vội vã, nhiệt độ cơ thể nóng lên đều là do cô.

Cô đem thân thể thỏa mãn anh, đồng thời cũng thỏa mãn chính mình.

Cô như vậy hết sức thuận theo, toàn lực phối hợp, này Nhị vương gia bá đạo hẳn là hài lòng chứ? Sẽ từ bỏ ý đồ với cô?

Toàn thân đau nhức Nghênh Thu lắng nghe thanh âm nhịp tim của anh, cô hốt hoảng nghĩ, bỗng nhiên cảm giác giường của mình tốt nhất là nên được thay đổi.

Nhị vương gia tôn quý dường như ngủ rất sâu, mí mắt của cô cũng sắp rớt xuống.

Ngay tại lúc cô đang đánh cờ với Chu Công, người đàn ông trên giường lúc này đã khôi phục hoàn toàn nguyên khí.

Con ngươi đen thâm thúy xinh đẹp của anh mở ra, nhìn chăm chú vào thân thể kiều nhỏ nằm trên ngực anh, tấm lưng tuyết trắng, cặp mông hoàn mỹ xinh xắn, còn có đôi chân không đạt tỉ lệ nhưng thật thon đẹp.

Cô vẫn là một thiếu nữ, cơ thể vẫn chưa phát triển toàn diện, không có khả năng làm tâm anh rung động.

Đúng vậy! Không dễ dàng lay động. Anh cũng không dễ dàng trêu chọc phụ nữ, hoặc đi gieo rắt tình cảm, chính vì từ nhỏ anh đã thấy quá nhiều gương mặt oán phụ ở chốn thâm cung.

Mẫu hậu anh tuy được phụ hoàng sủng ái nhất, nhưng cũng không tránh khỏioán hận trượng phu của mình có tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần.

Điều đó cũng ảnh hưởng đến thời niên thiếu của anh, anh không hy vọng nhìn người mình yêu mến bởi vì tình cảm mà rơi lệ tổn thương, càng không hi vọng vì mình mà người đó khóc thầm.

Lớn lên càng phải như vậy, hơn nữa anh vẫn luôn nghĩ làm người phải thực tự tại, cuộc sống phức tạp một chút cũng không nên có, so với lão tam háo sắc, càng không hi vọng bản thân trở thành người đàn ông đùa bỡn phụ nữ.

Nhưng kể từ khi gặp đứa nhỏ ngây ngô này, toàn bộ hành vi của anh hoàn toàn không thể kiểm soát.

Chỉ cần vừa nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu kia tròn tròn giống như quả táo chín ngọt không nhịn được, muốn không đùa bỡn cô cũng rất khó, thậm chí nhiều lần sắp nhịn không được liều lĩnh nhào tới, biến thành ác lang hổ báo chà đạp cô

Nhưng muốn chà đạp người ta thì phải có lý do, vạn nhất làm loạn, cho dù đang ở thế giới hiện đại có chế độ tự do dân chủ làm nền tảng, đại hoàng huynh vẫn có thể định tội bọn họ, vô luận là công hoặc tư, bọn họ không thể không nghe lời giáo huấn của đại hoàng huynh.

Không viện được cớ nào, anh chỉ có thể dùng hết mọi thủ đoạn trước tiên đem đứa ngốc này làm nha hoàn cho mình, đặt bên cạnh mình, đặt trong phạm vi mà mình có thể nhìn thấy được, như vậy mới an tâm.

Nếu đem cô sắp đặt bên người lão tam, sớm muộn gì cũng bị ăn.

Có lẽ là trời cao biết anh lần đầu tiên động tâm, cho nên nguyện ý thành toàn anh, hoàn thành nguyện vọng của anh. Vào một buổi tối, không uổng phí anhkiên trì nhẫn nại, một con cừu non vừa tròn vừa ngây thơ tự nguyện đưa đến trước mặt mình, sau đó tràn ngập lý do lấy cớ siêu cấp hoàn mỹ đã ra đời.

Nhớ rõ buổi tối ngày đó, bên ngoài sấm sét đùng đùng, mưa to gió dữ, một cảmgiác khủng bố tới trước ngày tận thế.

"Em đang làm gì ở đây?"

Một thanh âm uy nghiêm vang lên ở cửa, giọng nói như đến từ địa ngục sâu thẳm truyền đến người Nghênh Thu, chân cô lập tức cứng lại dán sát trên mặt đất, thân thể đông cứng như khối băng làm sao cũng đi không được, chỉ có thể chờ chết.

"Quay lại." Lan Khang lạnh lùng ra lệnh.

Toàn thân cô bị băng làm đông lại, tê dại, như thế nào cũng không động đậy được.

Vừa lúc đó, tay cô vô lực mở ra, tang vật kia liền rớt xuống nằm dưới chân cô, tiếp đó như có linh tính, càng giống như là nó cố ý muốn hãm hại cô, lăn tới chân của chủ nhân nó.

Như người máy Nghênh Thu chậm rãi xoay người, hé ra khuôn mặt hết sức hoảng sợ ngay cả miệng đều sợ tới mức không khép lại, mắt to vẫn nhìn Lan Khang cúi người đem Dạ Minh Châu dưới chân cầm lên.

Trên mặt anh, cái vẻ mặt làm người ta đoán như thế nào cũng đoán không ra, lại làm Nghênh Thu cảm giác được sợ hãi cùng bất an.

"Thật kỳ quái... Không biết tại sao... Vật này... Tôi chỉ tò mò... Lấy ra nhìn một chút... Tôi không có ý gì khác... Tôi ..." Cô ấp úng nói, không biết anh rốt cuộc có hể tin tưởng mình hay không.

"Dạ Minh Châu, bổn vương giấu ở một nơi cơ mật, nếu không phải em có tâm, không có khả năng vừa vặn nhìn thấy sau đó đem nó lấy ra ngắm một chút.".

Anh, vẻ mặt không chút thay đổi, bộ dáng so với ác lang phát cuồng phẫn nộ càng khiến người khϊếp sợ.

A! Thảm! Bị bắt tại trận. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nghênh Thu sợ tới mức trắng bệch.

Thật là vật nhỏ đáng thương, cuộc đời không có làm qua cái gì xấu, kết quả lần đầu tiên trộm đồ đã bị phát hiện. ( Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn). Xem ra khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu bị hù đến không còn huyết sắc, anh đột nhiên cảm thấy thực đau lòng.

Tuy chính mình đau lòng, không có nghĩa là anh sẽ buông tha cho cơ hội tốt này, một lần có thể danh chính ngôn thuận đem cô thu lại làm người phụ nữ bên mình, cơ hội tốt như thế anh đâu có khờ mà bỏ qua.

"Đến sô pha bên kia ngồi xuống."

"Tôi còn có bài tập..."

"Ngồi xuống."

Giọng anh lãnh khốc làm cô sợ đến nỗi không dám lên tiếng, thần phách cô tiêu tán ở giữa không trung, rất nhanh, cô liền vọt tới sô pha bên kia ngoan ngoãn ngồi xuống, trong lòng hỗn loạn thật sự, đầu lại trống rỗng

Thảm! Không biết anh sẽ xử mình thế nào? Dù sao viên Dạ Minh Châu này có thể nói là vô giá, mà chính mình lần đầu tiên trong đời làm kẻ trộm, trong lòng bất đắc dĩ cảm thấy tội lỗi khiến cô không biết phải làm sao, vừa rồi lại chọc giận

Nhị vương gia, nửa đời sau của cô sẽ biến thành hắc bạch.

Nghĩ đến đây... Chị Nghênh Hạ, là chị hại em! Làm sao bây giờ? Nghênh Thu nước mắt sắp rớt xuống.

Lan Khang chậm rãi đem cánh cửa phía sau đóng lại, ung dung tiêu sái đến trước tủ rượu tự mình chọn lựa một loại rượu thích hợp tối hôm nay để chúc mừng.

Uống chút champagne tốt lắm, bởi vì chúc mừng đều là uống champagne.

Nghênh Thu vụиɠ ŧяộʍ liếc mắt nhìn anh, khó hiểu, anh làm sao mở champagne? Muốn chúc mừng cái gì sao?

Nhất định là, có lẽ là chúc mừng anh bắt được kẻ trộm Dạ Minh Châu, cho nên mở champagne chúc mừng một phen.

Nhấm nháp hương vị champagne xong rồi, anh quay đầu, như con hắc báo, trong đôi mắt lóe ra tia thị huyết sắc bén.

"Hiện tại, bé con..." Anh hạ thấp thanh âm, giọng nói tràn ngập hơi rượu làm da đầu cô run lên, hơi thở anh tràn ngập sự nguy hiểm, "Bổn vương muốn nhìn xem, em muốn cầu xin bổn vương bỏ qua như thế nào?"

Cô nhịn không được hít một hơi thật sâu, sau đó lại thở ra một hơi, khẽ nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, bày ra vẻ mặt nũng nịu, trước đây cô luôn dùng cách này để đối phó với mẹ cùng các chị vô cùng hữu hiệu, nhu thuận mềm mại nói: "Tôi thật sự chỉ là tò mò nhìn một cái thôi."

"Nói dối."

Âm thanh uy vũ.

"Là ai kêu em tới trộm Dạ Minh Châu của tôi?" Bắt đầu ép hỏi.

Dạ Minh Châu trên người huynh đệ bọn họ cũng chỉ có ba chị em của Quan gia biết mà thôi, mà Dạ Minh Châu của đại hoàng huynh đã sớm rơi vào trong tay

Nghênh Hạ, chẳng lẽ bé con này cũng muốn có một viên?

"Không có ai hết!"

Thêm Bình Luận