Vương Gia, Nhà Của Em Chính Là Phủ Của Anh

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Một cô người làm trong nhà của Nhị thiếu gia có lần túng quá mà phải đi ăn trộm, không ngờ lại bị cậu chủ của mình bắt được. Nếu anh mà báo với mọi người cô ăn trộm thì cô  …
Xem Thêm

"A... A..."

Rất nhanh, bên tai anh nghe được tiếng rêи ɾỉ đáng yêu của Nghênh Thu, anh thở nhẹ thấp giọng dặn dò, "Kêu quá lớn sẽ bị nghe được."

Một giây sau, tiếng rêи ɾỉ bị đè thấp xuống, nghe như là nỉ non cùng anh, lại phải cố gắng kiềm nén tiếng khóc nức nở, lại khıêυ khí©h kɧoáı ©ảʍ cùng hưng phấn trong lòng người đàn ông.

Thật là vật nhỏ đáng yêu.

Anh vuốt ve bờ mông trắng của cô, hai tay cô vây quanh bả vai anh, kí©h thí©ɧ ở lưng nhịn không được mà vặn vẹo, ngọn lửa tình trong cơ thể đã đốt cháy cô đến tâm thần mê loạn.

"Em không được... Nhanh chấm dứt... Có kẻ bắt cóc... A..."

Chợt đột nhiên, cô mắt nhắm lại, thân thể xiết chặt, sau vài tiếng thở dốc, đầu vô lực ngã trên vai anh, như con mèo nhỏ xụi lơ mệt chết.

Lan Khang nhìn thấy cô như vậy, không cố kỵ cầm eo của cô, mạnh mẽ quyết liệt nhanh chóng tăng tốc độ chạy nước rút lần cuối cùng trước khi kết thúc.

Một cỗ tê dại quen thuộc thẳng hướng lên não, Lan Khang gắt gao tiến đến nơi sâu nhất trong hoa tâm của Nghênh Thu, sau đó cảm giác một trận vui sướиɠ sảng khoái truyền đến, dịch vọng nóng bỏng vỡ đê mà thoát ra...

Nghênh Thu không quan tâm mình đã toàn thân vô lực, nhỏ giọng nói: "Nhị vương gia, có kẻ cướp, chúng ta phải nhanh báo nguy a!"

"Không cần." anh cảm thấy mỹ mãn ôm thân mình kiều nhuyễn của cô, sau đó nhìn khắp nơi chậm rãi nói: "Kẻ cướp gặp được lão tam chỉ có con đường chết."

"Vì sao?"

"Không nên xem lão tam bề ngoài nhu nhược mà coi thường, kỳ thật võ công của cậu ta so với chúng ta cao cường hơn."

"Thật sao?"

Lúc này, bọn họ nghe được bên ngoài truyền đến tiếng kêu thê thảm cầu khẩn của tên cướp, "Đừng đánh nữa, van cầu ngài, nhanh báo nguy, kêu cảnh sát dẫn tôi đi, đại hiệp, đừng đánh tôi, tôi biết tôi sai rồi."

"Nếu biết sai rồi, vậy trước khi cảnh sát đến đón chịu thêm chút trừng phạt đi!"

Giọng điệu nhẹ nhàng êm ái của Lan Ngọc nghe qua như là tiếng nguyền rủa tới từ địa ngục, tiếp theo bên ngoài lại truyền tới tiếng kêu đau thất thanh cực kỳ bi thảm của tên cướp.

Nghênh Thu sắc mặt tái nhợt quay đầu nhìn Lan Khang, "Nghe qua thật đáng sợ nha!"

Trên khuôn mặt tuấn mỹ của anh gợi lên chút sủng nịnh mỉm cười, sau đó đem cô ôm vào trong ngực, dịu dàng vỗ vỗ lưng cô, "Đừng sợ, có bổn vương ở đây, bổn vương sẽ bảo vệ em."

Nghênh Thu nghe được câu này, trong lòng không khỏi ấm áp, cảm nhận được yêu thương thực hạnh phúc.

"Phải bảo vệ cả đời nha!"

"Tuân mệnh." Nói xong, anh chân thành hôn môi cô đầy thâm tình.

Hai người lại tiếp tục đắm chiềm trong thế giới ngọt ngào, bên ngoài cánh cửa vẫn là tiếng cầu xin tha thứ không ngừng.

Bất quá bọn họ cũng lực bất tòng tâm, ai bảo tên cướp kia không chịu làm người tốt, ngang nhiên đến cướp bóc nhà bọn họ.

Chẳng lẽ không biết đây chính là phủ vương gia sao?

Thêm Bình Luận