Vương Gia, Nhà Của Em Chính Là Phủ Của Anh

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Một cô người làm trong nhà của Nhị thiếu gia có lần túng quá mà phải đi ăn trộm, không ngờ lại bị cậu chủ của mình bắt được. Nếu anh mà báo với mọi người cô ăn trộm thì cô  …
Xem Thêm

Thình lình, anh vươn tay ôm lấy cô, ở bên tai cô xấu xa nói: "Có nhớ đêm qua chúng ta xem bộ phim kia không? Em bắt chước cầu xin như vậy không phải tốt lắm ư?"

Nghênh Thu khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ lên, "Làm sao có thể!"

Quả nhiên giang sơn dễ đổi, bản tánh khó dời, mấy ngày hôm trước còn ôn nhu, chờ tới khi cô tha thứ cho anh, lập tức bị anh bá đạo ăn cướp sạch sẽ.

"Em muốn cùng Đại vương gia nói..."

Nhưng cô không có lấy một cơ hội giãy dụa, đã bị anh ôm vào phòng quản lý...

* * * * * *

"Nhị hoàng huynh?"

"Nghênh Thu?"

"Kỳ quái, mọi người đâu hết rồi? Sao vắng vẻ vậy?"

Lan Ngọc đảo nhanh một vòng cửa hàng tiện lợi, phát hiện không có người.

Xem ra cửa hàng tiện lợi đúng là tiện lợi, khách hàng vào cửa tự phục vụ sao?

"Cũng tốt, mình gom hết." Lan Ngọc lập tức chọn một vài món ăn vặt, sau đó quay trở về xem phim.

Anh gần đây rất thích phim ở hiện đại, đã thức nhiều ngày không ngủ, may mắn nhị hoàng huynh mở cửa hàng tiện lợi, do đó anh được ăn vặt miễn phí, có thể vừa ăn vừa xem phim.

Thực ra, lúc Lan Ngọc vơ vét đồ ăn, anh chỉ muốn tìm hai người đang trốn trong phòng quản lý.

"Nhị vương gia... Tam vương gia đến đây... " Nghênh Thu thở gấp khẽ nhắc nhở người đàn ông đang bị du͙© vọиɠ làm cho quên cả đất trời, chỉ thấy anh không khẩn trương, ngược lại bàn tay to càng thêm không an phận theo trước ngực của nàng di chuyển xuống.

"Nhị vương gia..." Giọng của cô ngăn lại không được khẽ kêu to lên một tiếng, miệng cô lập tức bị anh dùng tay kia che lại.

"Hư! Em muốn dẫn anh vào đây xem sao?"

Đương nhiên không nghĩ đến. Nghênh Thu đỏ mặt nhẹ lắc đầu.

"Tốt lắm, ngoan ngoãn nha, đừng phân tâm, bổn vương sau khi thỏa mãn là có thể thả em ra, dù sao tên kia cũng chỉ là tìm đồ ăn, ăn xong rồi sẽ đi về nhà."

"Nhưng là..."

"Chuyên tâm chút, nếu không chúng ta ở đây cả đêm đấy."

"Không muốn, không muốn." Cô vội vàng lắc đầu. Làm sao có thể cả đêm a!

Theo sự hiểu biết của cô, ngày mai nhất định thân thể cô đau nhức không thể xuống giường.

Cô thật sự không rõ Nhị vương gia tại sao có thể lợi hại như vậy? Không phải là luyện qua đế vương công chứ?

"Vậy tiếp tục."

Anh lại tiếp tục công kích cô, lúc này đây anh không xâm lấn nửa người trên của cô, mà ôm cô đến ngăn tủ, cởϊ qυầи lót cô ra.

Váy không đủ dài che đậy vùng nữ tính mềm mại, anh tùy ý tách hai chân cô ra.

"Nhị vương gia... Đừng..." Cô không có quen như vậy, lại không thể kháng cự, bởi vì anh như vậy đối với cô, làm cô không khỏi suy nghĩ.

Lan Khang thong thả thưởng thức cảnh xuân tuyệt vời trước mắt, một tay chậm rãi vuốt ve đóa hoa kiều diễm ướŧ áŧ kia, nhìn đóa hoa dần dần hiện hồng, càng thêm mê người.

"Nhị vương gia... Đừng như vậy..." Cô đỏ bừng khuôn mặt thấp giọng thở dốc, bàn tay nhỏ nhắn trắng mềm nhẹ nhàng chống đỡ bả vai anh, muốn đẩy anh ra, không hy vọng anh tới gần, nhưng một chút khí lực cũng không có.

Đầu ngón tay của anh tà khí tại khe nhỏ chặt chẽ kia ra vào khıêυ khí©h, khiến thân hình xinh đẹp của cô vặn vẹo né tránh khıêυ khí©h của anh.

"Không thích bổn vương chạm vào em như vậy?"

"Không..." Không phải như vậy, chính là mỗi lần anh trêu đùa như thế cô không biết phải làm sao, không còn là chính mình, làm cô cảm thấy rất mắc cỡ.

"Bổn vương đã biết."

Ngón tay của anh ly khai, Nghênh Thu nhịn không được thở một hơi nhẹ nhõm, cái loại khıêυ khí©h xấu hổ muốn chết này cuối cùng kết thúc, nhưng là trong thân thể cũng rất nhanh chóng dâng lên một cỗ nồng đậm cảm giác trống rỗng.

Làm thế nào có thể mở miệng kêu anh lắp đầy phần hư không này?

Thời điểm cô không biết làm sao, chợt đột nhiên, cảm giác được một loại xúc cảm ấm áp đυ.ng chạm lấy hoa huy*t tư mật giữa hai chân...

"A! Anh..."

Anh không chỉ dùng tay khıêυ khí©h, mà còn sử dụng môi lưỡi yêu thương.

Đóa hoa mềm mại bởi vì đầu lưỡi ngọt ngào của anh trìu mến an ủi, mật hoa e lệ cuồn cuộn tiết ra không dứt, hơi thở của anh đã tràn ngập hương thơm độc đáo của cô, thúc giục du͙© vọиɠ trong cơ thể anh thức tỉnh.

"Em... Chịu không nổi..." Trải qua kɧoáı ©ảʍ không biết dâng cao bao nhiêu lần, cô rốt cục không chịu được cầu khẩn.

"Muốn anh sao?"

"Dạ." Cô thẹn thùng lên tiếng, giống như mèo nhỏ kêu meo meo làm nũng, đòi hỏi chủ nhân yêu thương.

Anh đương nhiên sẽ không cự tuyệt, lập tức đem du͙© vọиɠ của mình giải phóng, nam tính kiêu ngạo sớm đã hiên ngang đứng thẳng, chuẩn bị muốn đi vào trong cơ thể mê người của cô...

"Không được cử động! Cướp đây."

Cách cửa phòng quản lý truyền tới một câu kịch kinh điển làm người hồn bay phách tán, khiến Nghênh Thu sắp lên thiên đường đột ngột quay lại hạ thế.

"Nhị vương gia, bên ngoài hình như có cướp..." Nghênh Thu tái mặt nói, muốn lao ra bên ngoài, "Chúng ta nhanh chóng ra ngoài giúp Tam vương gia."

"Yên tâm."

"Nhưng... Tam vương gia trông rất yếu đuối..."

Nếu tên cướp nhìn thấy Tam vương gia tướng mạo hoàn mỹ lại tuổi trẻ, bất kể giới tính, bắt chước phim Brokeback Mountain đem ra biểu diễn, làm sao có thể được?

Chợt đột nhiên, cô khẽ kêu một tiếng, phát giác giữa hai chân mình có một vật cứng, tiếp theo là nhanh chóng lắp đầy...

"Nhị vương gia? !"

Lan Khang không chút do dự sau khi tiến vào liền cuồng dã mãnh liệt vận động, đói khát như dã thú, không ngừng tiến công xâm lược.

Hiện tại không nên tiếp tục làm chuyện này? Có cướp bên ngoài a!

Nhưng... Thật thoải mái!

Nghênh Thu vô lực chỉ có thể cầm lấy cánh tay anh, cắn chặc môi dưới, hi vọng ngăn chặn tiếng rêи ɾỉ truyền đi.

Tuy nhiên tên cướp vẫn ở bên ngoài, Tam vương gia có thể sẽ gặp nguy hiểm...

"Chuyên tâm." Lan Khang hờn giận ra lệnh, không hài lòng chuyện cô phân tâm, mỗi một lần xâm nhập đều vào sâu như vậy, cô gần như muốn ngất xỉu.

"A..."

Cô sợ hãi kêu quá lớn sẽ kinh động kẻ cướp, lật đật đưa tay lên che miệng lại, thân mình mảnh mai vì anh va chạm mà lay động, ngay cả ngăn tủ đều lắc lư.

"Chậm một chút... Sẽ bị nghe được..."

Phát hiện cô vẫn phân tâm, không vì anh mà thần hồn điên đảo đến quên hết thảy, chỉ muốn anh, chỉ nhìn thấy anh. Đôi mắt xinh đẹp của Lan Khang phát ra tia chinh phục quang mang.

Đột nhiên sáng suốt, Nghênh Thu cuối cùng cũng nhận thức được sự tức giận của anh, nhưng không biết anh rốt cuộc vì cái gì mất hứng.

"Anh đang tức giận ?"

Cô vừa hỏi, động tác của anh càng thêm dùng sức, như dã thú phẫn nộ muốn đem cô gϊếŧ chết.

Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt không ngừng từ dưới bụng lan khắp toàn thân, khıêυ khí©h cô nhịn không được phát ra từng tiếng rêи ɾỉ.

Đúng! anh là ghen tỵ, lại không thể nói ra, tâm tình rất buồn kiềm nén không được đành phải dùng hành động phát tiết ra.

"Đừng... Em sẽ... Không được..."

"Bây giờ người đang ở trong thân thể em là ai?" Một tay anh vuốt ve bộ ngực sữa không ngừng rung động của cô, vẫn như cũ cường ngạnh giữ lấy eo cô.

"Là anh!"

"Anh là ai?"

"Đương nhiên là... A..." Cô thở gấp run giọng cơ hồ nói không ra lời.

"Là ai?"

"Là anh Nhị vương gia." Cuối cùng cô cũng nói ra.

"Tốt lắm." anh hài lòng câu trả lời của cô, tiếp theo ôm cô ra khỏi ngăn tủ, đi tới cái ghế ngồi xuống, đặt cô ở trên đùi của mình.

Nghênh Thu giống như món đồ chơi bị anh ôm lấy, ( Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn), sau đó anh một tay nâng một bên đùi của cô lên, đưa du͙© vọиɠ chậm rãi xâm nhập khe nhỏ chặt chẽ của cô...

Khi chặt chẽ và ướŧ áŧ của cô hoàn toàn bao quanh anh, hai tay Lan Khang ôm lấy cặp mông tuyết trắng của cô, bắt đầu chậm rãi lên xuống luật động.

Thêm Bình Luận