Vương Gia, Nhà Của Em Chính Là Phủ Của Anh

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Một cô người làm trong nhà của Nhị thiếu gia có lần túng quá mà phải đi ăn trộm, không ngờ lại bị cậu chủ của mình bắt được. Nếu anh mà báo với mọi người cô ăn trộm thì cô  …
Xem Thêm

Nhưng mà, rất nhanh, cô không phản ứng lại hoàn toàn chọc giận anh, anh ngẩng đầu trừng mắt nhìn cô liều mạng chống đối anh, lửa giận trong đáy mắt anh thiêu đốt nóng cháy.

Anh phẫn nộ, vẻ mặt chính là như vậy, nhưng cô bất ngờ phát hiện mình không hề sợ hãi.

Bởi vì chuyện làm cô sợ hãi nhất đều đã xảy ra, cô đã phải đối mặt với số mệnh bị bỏ rơi, tại sao phải sợ hãi không có dũng khí, chính mình thành thật nói ra cho người đàn ông này biết.

"Em tính làm cá chết nằm ở trên giường?"

"Có lẽ kỹ xảo của anh đã làm tôi quá ngán." Cô không kiêng nể gì đáp lại.

Lông mày của anh nhướng cao, như là không nhìn thấy Quan Nghênh Thu.

Không quan trọng, anh đã rất kinh ngạc, phải để anh biết rằng nô ɭệ nếu đã bị đàn áp một thời gian dài cũng sẽ chiến đấu phản kích.

Anh không thể vĩnh viễn làm vương gia cả đời.

"Phải không? Bổn vương nếu không làm tốt một chút, thật đúng là sẽ bị em xem thường."

"Anh không cần cố gắng, bởi vì anh dù bộ dạng thế nào, so ra cũng kém người tôi yêu trong lòng."

Sắc mặt của anh hơi hơi trắng bệch, đôi mắt đen híp lại, sau đó dường như có sự sợ hãi nào đó ép hỏi, "Em cùng anh ta trên giường rồi?"

"Đúng vậy, hơn nữa anh ấy đối với tôi rất ôn nhu săn sóc, tuyệt không thô lỗ làm đau tôi... A!"

"Nói dối, em đang nói láo bổn vương!" Anh một phát tóm được cổ áo của cô, làm cô sắp không thể hô hấp.

Muốn chấm dứt cãi nhau với anh, nhưng không hiểu sao miệng của cô lại khống chế không được, trong lòng dường như có giọng nói ma quỷ xui khiến cô đừng có ngừng, phải để anh nếm thử tư vị bị phản bội, bị thương tổn, bị vứt bỏ.

"Tôi và anh ấy cả ngày hôm nay đều là ở cùng một chỗ, anh ấy hôn tôi ôn nhu, để cho tôi cảm nhận được mình chính là người phụ nữ trân quý nhất trên thế giới, không giống anh cao ngạo tự đại chiếm giữ tôi sau đó vứt bỏ như đồ chơi, cùng anh ấy một chỗ, tôi đạt đến khoảnh khắc trước nay chưa từng có, cùng một chỗ với anh chính làm cho tôi đau đớn, một chút cao trào vui sướиɠ đều không có..."

"Câm mồm!"

"Có lẽ tôi cũng nên mời thầy ấy cùng đi đến phòng rửa mặt chúng ta thân thiết lần trước, ở trong đó hưởng thụ lạc thú yêu đương vụиɠ ŧяộʍ này, tôi tin tưởng anh ấy so với anh có thể lợi hại hơn nhiều... A!"

"Người phụ nữ chết tiệt."

Không nên kích động anh, vương gia cao cao tại thượng này bị chọc giận, cả người cô giống như búp bê bị anh ôm lấy, sau đó anh thô bạo xé nát chiếc váy trên người cô.

"Đừng... Buông..." Cô giãy dụa nắm lấy cánh cửa, lại bị anh một phen kéo đi, tiếp theo cả người bị ôm vào phòng tắm, đặt trong bồn tắm.

Nghênh Thu đứng dậy định đào tẩu, lại bị anh cầm vòi hoa sen phun nước vào lạnh như băng.

"Đừng... Lạnh quá..."

"Rửa đi, đem mùi người đàn ông khác trên người em rửa sạch đi!" Như dã thú đang bị thương anh phát ra tiếng gầm nhẹ chấn động với cô.

"Không cần." Cô giãy dụa né tránh dòng nước lạnh như băng, nhưng anhvẫn như cũ tàn nhẫn vô tình dùng nước phun cô.

"Nơi này anh ta có chạm qua sao?"

Dòng nước từ vòi hoa sen hướng vào ngực cô, lạnh như băng thiếu chút nữa khiến trái tim cô gần như mất cảm giác.

"Không cần..." Cô hai tay ôm thật chặc l*иg ngực mình.

"Là nơi này?"

Anh tàn nhẫn tách hai chân cô ra, nước lạnh như băng trôi giữa hai chân cô, cảm giác nhục nhã khiến cô sống không bằng chết.

"Lý Lan Khang, tôi hận anh."

"Em hận tôi? Tôi mới là người hận em hơn, tôi nhìn sai con người của em, tôi nghĩ em đơn thuần thiện lương, không nghĩ tới em sau khi nếm thử tư vị người đàn ông liền thay đổi người khác. ( Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn). Tôi cho em biết, em đời này chỉ có thể thuộc về một mình tôi, tôi không cho phép trên người em lây dính mùi đàn ông khác."

Lòng đố kị làm cho anh mất đi bình tĩnh, cô cố ý tạo ra hiểu lầm làm cho anh cũng mất đi ôn nhu, ý chí sắt đá anh thầm nghĩ đem cô quay về, trả lại Quan Nghênh Thu trước cái kia chỉ thuộc về một mình anh.

Vì sao luôn như vậy đả thương tim của anh? Chẳng lẽ anh đối với cô còn chưa đủ?

Vì sao luôn muốn phản kháng anh?

Vì sao luôn thích người đàn ông bên ngoài kia?

Vì sao luôn keo kiệt với anh dù chỉ một nụ cười?

Vì sao không thể thương anh?

"Đừng... Tôi lạnh quá..." Cô nhịn không được bật khóc, thân mình cuộn tròn liên tục né tránh, nhưng như thế nào cũng trốn không được dòng nước lạnh như băng kia, như thế nào cũng trốn không được anh tàn nhẫn, như thế nào cũng trốn không được anh nhẫn tâm.

Có ai tới cứu cô?

Lan Khang bất ngờ phát hiện trong bồn tắm Nghênh Thu sắc mặt tái nhợt thực nghiêm trọng, nằm đó bất động, thân mình ướt đẫm, tóc ướt bết vào khuôn mặt tím tái vì lạnh, giống như chết...

Trời ạ! Anh đã làm gì?

Anh dường như từ trong thế giới điên cuồng đột nhiên tỉnh táo lại, vội vàng ném bỏ vòi hoa sen trong tay, vươn tay ôm cô thật chặc, "Bé con, bé con, em tỉnh lại cho tôi!"

Ngay lúc anh hoảng loạn ôm cô đưa đến bệnh viện thì nghe được một tiếng gầm từ phía sau.

"Lý Lan Khang, đây chính là chuyện tốt mà đệ đã làm sao?"

Lan Khang một thân ướt đẫm, chật vật ôm Nghênh Thu đang hôn mê bất tỉnh

trong lòng, thần sắc hốt hoảng nhìn anh mình.

“ Đệ đã hại chết cô ấy..."

Phủ Đại vương gia đèn đuốc sáng trưng, mọi người đi suốt đêm về nước đang tập trung trong phòng.

Bọn họ vừa mới mời bác sĩ đến xem, nói Nghênh Thu buổi tối nếu không hạ sốt..., nhất định lập tức đưa đến bệnh viện.

Nói cách khác đây chính là giai đoạn nguy hiểm, tối hôm nay là trọng yếu nhất.

Về phần ba người đàn ông Lý gia thì ngồi ở trong phòng khách, đều không có nói chuyện.

Lan Khang cúi đầu, cả đầu đều là hình ảnh Nghênh Thu nằm trong bồn tắm không có phản ứng, vô luận anh có làm thế nào, cô cũng không đáp lại, lông mi dày đặc như là cả đời không muốn mở ra, trên mặt cô không có huyết sắc, người phụ nữ anh yêu nhất đang bị hơi thở nồng đậm mùi tử vong bao quanh...

Đúng! anh nguyện ý thừa nhận, chỉ cần cô mở mắt, anh nguyện ý buông hết thảy tự tôn, anh không còn là vương gia cao cao tại thượng, anh nguyện ý làm một người đàn ông chỉ vì yêu mà điên cuồng.

Anh sẽ nói những lời ngọt ngào với cô, anh sẽ đem sao và ánh trăng trên trời hái xuống hết cho cô.

Chỉ cần cô tỉnh lại, muốn mạng của anh cũng có thể.

"Mẫu hậu dạy chúng ta như thế nào? Một đại người đàn ông cư nhiên như vậy đối phó một tiểu cô nương tay không tấc sắt, hơn nữa cho dù đệ ấy có nhiều lý do, làm thế nào có thể dẫm đạp công đạo mà đi?"

Lan Tĩnh quở mắng làm Lan Khang càng thêm trầm mặc.

Lan Ngọc nhìn nhị hoàng huynh thống khổ cùng đại hoàng huynh phẫn nộ, không cách nào mở miệng, bởi vì ngay cả anh cũng không thể tin được nhị hoàng huynh luôn ôn văn nho nhã khi yêu lại trở nên điên cuồng như vậy.

“ Đệ..."

"Từ giờ trở đi, ta lệnh cho đệ trở về phủ Nhị vương gia của ngươi, không cho

phép đến gần tiểu nha đầu nữa, đệ hãy quay về đó mà tỉnh tâm."

"Được rồi, đệ sẽ tỉnh tâm, nhưng đệ hi vọng có thể nhìn thấy tiểu nha đầu."

"Đệ vẫn chưa rõ sao? Ta ra lệnh đệ cả đời không được phép tiếp cận tiểu nha đầu một lần nữa."

"Đại hoàng huynh, mệnh lệnh này của người quá nghiêm trọng." Lan Ngọc nghe được đại hoàng huynh bất ngờ đưa ra mệnh lệnh nghiêm trọng như vậy, rõ ràng muốn đem nhị hoàng huynh ngăn cách với một người ngoài phủ của nhị hoàng huynh.

"Nếu đệ ấy điên cuồng đến ngay cả mệnh lệnh đại hoàng huynh ta cũng không nghe, ta cũng có thể thay thế phụ hoàng trừng phạt đệ ấy, nếu như ngay cả trừng phạt cũng không nghe, cho dù đoạn tuyệt quan hệ huynh đệ hiện tại cũng không tiếc."

Thêm Bình Luận