Vương Gia, Nhà Của Em Chính Là Phủ Của Anh

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Một cô người làm trong nhà của Nhị thiếu gia có lần túng quá mà phải đi ăn trộm, không ngờ lại bị cậu chủ của mình bắt được. Nếu anh mà báo với mọi người cô ăn trộm thì cô  …
Xem Thêm

"A!" Cô mở hai mắt đầy sương mù, nắm lấy cả hai tay, bản năng phòng vệ, "Là ai? Là ai? Là ai hả?"

"Đương nhiên là bổn vương rồi, chẳng lẽ còn có người nào sao?"

"Nhị vương gia?!"

"Nói, giáo viên dạy văn là ai?"

"Tôi..." Thảm, không phải là vừa mới nằm mộng liền không cẩn thận nói ra chứ, thảm hơn là còn bị người đàn ông thích ăn dấm chua này nghe được?

Phải giải thích với anh thế nào mới có thể qua ải bình an?

Nhìn thấy cô trầm mặc không nói, nghĩ rằng cô muốn tìm cớ có lệ với anh, bắt gặp tay phải cô đang vướng vào tấm chăn, giãy dụa, suy nghĩ muốn thoát ra.

Tâm tư anh chuyển biến, lập tức bắt lấy tay kia của cô, sau đó lấy thắt lưng của mình trói hai tay cô lại rồi đem cột ở đầu giường.

"Nhị vương gia, anh không được làm thế." Cô có chút kinh hoảng kêu. Làm sao có thể như vậy? Quá mất mặt.

"Nghiêm hình bức cung là như vậy."

"Tôi vừa rồi không có làm sai chuyện gì."

Áo ngủ màu hồng bằng ren vì hai tay của cô đưa lên mà bị kéo lên cao, lộ ra đôi chân nõn nà như ngọc.

"Nhị vương gia, tôi sẽ tức giận." Cô giận dữ thở phì phì, thân thể kiều mỵ không ngừng vặn vẹo, hai chân khép lại, chính là không cho anh xem.

Bộ dáng cô ngây thơ trộn lẫn khêu gợi làm cho anh tâm động.

Anh ban đầu không có ý định đem cô trói lại, nhưng thực sự là ngoài mong đợi, anh ngạc nhiên phát hiện ra cô lại hấp dẫn anh sâu đến thế.

"Người nên tức giận chính là bổn vương!" Hai tay anh cố ý bao phủ trên đùi cô, sau đó chậm rãi hướng nơi cấm địa thần bí của cô mà xâm nhập, bên tai nghe được hơi thở gấp rút của cô.

Thật đáng yêu.

"Nói, giáo viên dạy văn và em quan hệ là thế nào?"

"Thầy..... Dạy tôi môn văn." Cô trừng mắt nhìn, vẻ mặt vô tội trả lời.

Cô lập tức bị anh đánh, tuy không dùng sức, nhưng ở trên da thịt non mịn vẫn lưu lại dấu tay to lớn..

"Nói dối."

"Thật!"

Đùi phải để lại dấu tay trừng phạt của anh, cô mắc cỡ đỏ mặt, không biết làm sao bây giờ.

"Nói thật."

Bàn tay to của anh lại nâng lên, làm bộ muốn đánh, cô gấp đến độ đành phải nói ra khỏi miệng, "Thật! Thầy ấy chỉ là giáo viên dạy văn của lớp chúng tôi, chuyện chỉ có thế."

"Đúng không?"

"Đúng, đúng! Có thể thả tôi?"

"Đương nhiên có thể, bất quá muốn em thành thật trả lời bổn vương vấn đề sau rồi mới thả được."

"Vấn đề gì... A... Đừng như vậy..."

Như một con dã thú đói khát anh không ngừng ở trên mặt cô ra sức bá đạo lưu lại ấn ký, cứ như thế đó đã trở thành thói quen của anh.

Lần trước anh xem trên TV thấy vai nam chính nói dấu hôn chính là ký hiệu anhđể lại, chứng minh nữ nhân vật chính thuộc về anh, anh lúc này là đang bắt chước nam chính kia để lại dấu hôn.

Hại cô đến trường đều chống đỡ những ánh mắt khác thường của bạn học và giáo viên, chỉ có thể nói nhà mình ở nông thôn, muỗi nhiều.

"Giáo viên đó mấy tuổi?"

"Tôi không biết... A... Không cần cởi..." Cô cho là anh sẽ công kích nửa người trên của mình như mấy lần trước, nhưng không ngờ anh tuyệt nhiên không có, ngược lại, anh cởϊ qυầи lót mỏng manh trên người cô ra, không thể che lấp cảnh xuân làm cô đỏ bừng mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên càng thêm đỏ tươi, chỉ có thể hai mắt nhắm lại không nhìn, làm đà điểu trốn tránh sự thật.

"Nói."

"A!" Như điện giật, từ dưới bụng của cô lập tức truyền đến một trận kɧoáı ©ảʍ, cô cúi đầu vừa thấy ngón tay của anh.

"Thầy... Ba mươi tuổi... Tôi không rõ lắm..." Cô thẹn thùng né tránh ngón tay như có lửa của anh, nhưng anh làm sao chịu bỏ qua.

"Đã kết hôn?"

"Tôi..." Ngón tay anh càn quấy trêu chọc gây ra một trận khıêυ khí©h mất hồn, làm cô hô hấp hỗn loạn, đầu trống rỗng.

"Nói nhanh một chút! Chẳng lẽ là cố ý muốn hưởng thụ bổn vương sủng ái nên mới không chịu ngoan ngoãn nói?"

Mới không phải như vậy. Nghênh Thu nghĩ sắp bị anh làm cho tức chết, nhưng vẫn trả lời, "Thầy còn chưa có kết hôn."

"Vậy có bạn gái?"

Lần này anh gia tăng thêm lực đạo ở ngón tay, càng thêm kí©h thí©ɧ điểm mẫn cảm của cô, cô khẩn trương nói nhanh: "Có có có, thầy ấy đang bàn chuyện hôn nhân với người yêu, tôi chỉ là tương tư đơn phương mà thôi."

A! Thảm.

Trong lòng giật mình, cô đã nói ra mấy chữ đáng sợ kia, lần này cô xác định vững chắc là sẽ bị anh xơi tái.

Quả nhiên, anh lộ ra mặt thối trước mắt cô, lạnh lùng ép hỏi, "Tương tư đơn phương?"

"Không có, không có, anh nghe lầm." Cô mặt mày thất sắc lắc đầu.

Nhưng Lan Khang bắt đầu triển khai hành động trả thù, "Bổn vương sẽ làm em quên hết thảy tất cả, khiến thân thể của em chỉ muốn một người đàn ông tên là Lý Lan Khang tôi."

"Đừng..."

Ngón tay anh đột nhiên ngừng vuốt ve, làm cho Nghênh Thu cảm giác được mình thở ra một hơi nhẹ nhõm, đồng thời lại có một loại cảm giác nồng đậm trống rỗng.

Lập tức, một vật ấm áp thăm dò đóa hoa của cô, cô cúi đầu nhìn đến, đã phát hiện một mái đầu đen giữa hai chân mình...

"Anh không thể.." Cô lập tức đỏ bừng mặt không biết làm sao, muốn khép chặt hai chân, lại sợ kẹp lấy đầu của anh.

Rất nhanh, cô đã quên mất kháng cự, bởi vì đầu lưỡi anh linh hoạt gây cho cô kɧoáı ©ảʍ mất hồn, từng phút từng phút cắn nuốt tất cả lý trí cùng vẻ rụt rè xấu hổ của cô.

"A... A..." Tê tê dại dại vui thích hóa thành sung sướиɠ, tiếng rêи ɾỉ trong miệng nhỏ hồng nộn của cô truyền ra.

Cô nhắm chặt hai mắt, hô hấp dồn dập nhưng không cách nào giãy dụa, chỉ có thể mặc cho anh đem áo ngủ của cô kéo ra, không có nội y bao bọc bộ ngực sữa tức khắc hiện ra ở trước mặt anh.

Cô bản năng muốn né tránh, nhưng lại là uốn éo chuyển động, bầu ngực trơn mềm lay động lại khıêυ khí©h cơ quan thị giác của người đàn ông, càng thêm kí©h thí©ɧ bụng dưới anh khô nóng.

Ma chưởng của anh bá đạo phủ lấy bộ ngực sữa run rẩy của cô, sau đó làm càn vuốt ve, không ngừng trêu đùa đỉnh núi tuyết, thẳng đến đỉnh nhỏ rốt cục không chịu được kí©h thí©ɧ, thẹn thùng đứng thẳng.

"Thầy giáo dạy văn tuấn mỹ, hay là bổn vương tuấn mỹ?"

"Cái gì? Hỏi vấn đề gì..." Phản bác anh, ngực cô đưa tới một trận đau nhỏ, thì ra anh dùng lực nhéo nhẹ cô.

Tuyết nhũ mềm mại làm sao có thể dùng sức quá mức mà nắm, đương nhiên sẽ đau.

" Thầy giáo dạy văn ..." Cô thở gấp nói ra bốn chữ này, lại đột nhiên cảm giác được ngực một trận kí©h thí©ɧ, bị người cắn một cái.

Cúi đầu nhìn, phát hiện hàm răng của anh khẽ cắn cô, lập tức để lại một loạt dấu răng màu đỏ.

"Thầy ấy không tuấn mỹ như anh, đừng có cắn tôi, rất đau..." Cô vội vàng nói xong một hơi, sau đó khẩn cầu anh không nên có ý xấu bắt nạt cô.

"Phải không?"

"Đúng, anh tuấn mỹ nhất."

"Em thật sự đã nói như vậy, bổn vương đương nhiên ban thưởng cho em."

Khẽ liếʍ nụ hoa nhỏ bị cắn kia, Lan Khang tràn ngập thương tiếc há mồm ngậm, từ điểm nhỏ kia không ngừng âu yếm hạ xuống những nụ hôn yêu thương của anh, tay còn lại thì ôn nhu vuốt ve bên kia bộ ngực của cô.

Tuy bị đùa giỡn nhưng cô vẫn cảm nhận thân thể mình được anh ôn nhu yêu thương, cảm thụ được kí©h thí©ɧ so với lúc trước cao hơn, trong phòng tiếng rêи ɾỉ ám muội không ngừng tăng cao.

Lan Khang không ngừng hôn lấy đôi môi non mềm thơm mát của cô, thân thể mềm mại của cô, như cũ cô cố gắng kiềm nén tiếng rên rĩ nũng nịu nhưng mà không ngăn lại được, cái miệng hồng nộn phát ra âm thanh yêu kiều liên tục làm nũng ở bên tai anh, vô cùng mê người quyến rũ dục hỏa của anh, thân thể lửa nóng cũng khó kìm lòng nổi của anh ma sát bắp đùi cô.

"Ưʍ... A..."

Nhìn thấy hai mắt cô mờ mịt, thân thể thơm mềm uyển chuyển trong ngực anh, khuôn mặt nhỏ nhắn vì tình cảm mãnh liệt thoáng hiện nét ửng hồng, mái tóc rối loạn kết hợp với bộ dáng kiều mị của cô luôn làm anh yêu say đắm không thôi.

Thêm Bình Luận