Vương Gia, Nhà Của Em Chính Là Phủ Của Anh

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Một cô người làm trong nhà của Nhị thiếu gia có lần túng quá mà phải đi ăn trộm, không ngờ lại bị cậu chủ của mình bắt được. Nếu anh mà báo với mọi người cô ăn trộm thì cô  …
Xem Thêm

Anh hé miệng đem cọng khoai tây xốp giòn trong tay cô cắn, sau đó chậm rãi nhai, rồi nuốt xuống gợi cảm vạn phần.

Nghênh Thu phát hiện mình cư nhiên si ngốc nhìn môi anh khêu gợi, lại nhìn đến cọng khoai tây lướt xuống run run trong yết hầu của anh, làm cô thiếu chút nữa chảy nước miếng.

Làm sao mà cổ nhân trước mắt ngay cả ăn cũng có thể làm cho người ta muốn phạm tội như vậy?

Cô không thể tin được chính mình thật sự bị môi anh nhiệt tình hôn qua, lại còn được hưởng thụ không ít dục tiên dục tử vui thích… Nghĩ đến đây, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bỗng đỏ bừng.

"Như thế nào? Không muốn ăn sao?"

Nụ cười của Lan Khang làm cô tỉnh lại, bắt gặp vẻ mặt hắn đầy ái muội, biết anh nhất định nhìn ra bí mật trong lòng mình.

Cô vội vàng quay đầu không nhìn, "Có! Tôi còn muốn ăn." Hơn nữa quyết định không cho anh ăn tiếp.

Chợt đột nhiên, cô mở to mắt, không thể tin được ở ngoài cửa sổ…

"Nơi đó có…"

Lan Khang theo tầm mắt của cô tiến đến bên cạnh, anh bất chợt tới gần khiến cô quên mất mình định nói gì.

"Con người ngày nay thật can đảm, có thể thân mật ở nơi hoang dã."

"Vậy sao anh còn lái xe đến nơi đây?" Cô hỏi lại, nghiêm túc phê phán anh.

Chỉ thấy anh cười xấu xa, không nói lời nào.

Căn bản chính là Tư Mã Chiêu dụng tâm —— người qua đường đều biết.

"Mơ tưởng."

"Bổn vương có nói muốn làm gì sao?"

Anh còn cố ý giả bộ mang vẻ mặt vô tội, thật sự là đủ.

"Hôm nay không phải ngày ước định, hơn nữa tôi còn chưa ăn no, cho nên không thể."

"Bổn vương vừa rồi không có nói muốn làm gì em, chỉ là tin tức hôm nay cho biết có mưa sao băng, muốn đưa em đi xem, lại bị em oan uổng, bổn vương thật là đáng thương!"

Cô một chút nghe cũng không ra cảm giác đáng thương từ trong miệng của anh. Nghênh Thu trừng mắt nhìn bộ dạng anh than thở.

Đừng nên tin! Nhị vương gia bá đạo này, anh không phải luôn bắt nạt cô sao, chọc cho cô tay chân luống cuống, xấu hổ đến không có chỗ trốn mới vui vẻ, anh như mèo vờn chuột mà con chuột lại chính là cô.

Cô mới là người đáng thương!

Thời điểm cô chuẩn bị há mồm cắn một ngụm thịt gà, bất chợt một vệt sao băng thật to lướt qua trước mắt, mỹ lệ lại sáng rực rỡ làm cô quên mất việc ăn chân gà, cô chậm rãi buông mỹ thực trong tay ra, sau đó vạn phần cảm động lại thấy một vệt kế tiếp lại một vệt xẹt xuống tạo thành mưa sao băng.

"Wow! Đẹp quá đi!"

"Bổn vương không có lừa em?"

Lợi dụng khe hở anh liếc cô một cái, Nghênh Thu có chút ngượng ngùng nói: "Thực xin lỗi! Tôi không phải cố ý hiểu lầm ý tốt của anh."

"Biết sai thì tốt rồi." Nói xong, anh nghiêng người qua đem cái ghế của cô hạ xuống phía sau.

"A! Anh muốn làm gì?"

Chợt đột nhiên, bên tai cô truyền đến âm thanh khúc kha khúc khích, rất rõ ràng nghe được chiếc xe bên cạnh chấn động, hơn nữa cô còn nghe được cách vách xe mơ hồ có tiếng rêи ɾỉ một đôi nam nữ trong xe.

"Anh mơ tưởng." Cô không cần ở đây biểu diễn.

Nhưng anh đem cô nằm xuống cái ghế đã bị hắn hạ xuống, sau đó mui xe được mở ra, mưa sao băng đầy trời xuất hiện mỹ lệ ở trên đỉnh đầu, cô chỉ cần nằm là có thể chiêm ngưỡng toàn bộ cảnh đẹp mộng ảo.

Nhìn sang bên cạnh, anh cũng nằm xuống, lẳng lặng thưởng thức sao băng đầy trời, cùng nam nhân ngắm sao, cô cảm thấy mình có thể ném thể diện đi được rồi.

Chờ một chút! Không biết hắn sẽ giễu cợt cô như thế nào?

Lan Khang chậm rãi xoay đầu lại, đưa tay vuốt ve mặt của cô, "Muốn bổn vương sao?"

"Tôi nào có…" Cô vội vàng thanh minh, nhưng anh căn bản không có nghe lọt lời cô.

"Được rồi, bây giờ ngoan ngoãn ngắm mưa sao băng đi! Không cần ngắm bổn vương, bổn vương biết mình rất tuấn tú."

Tên nam nhân tự kỷ này.

"Đúng rồi, anh có biết mình thuộc chòm sao nào không?"

"Không rõ lắm."

"Vậy anh sinh ra lúc nào? ( Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn). Quốc lịch nha!" Cô đặc biệt cường điệu, bởi vì cô biết cổ nhân đều là nói nông lịch. (quốc lịch chính là lịch dương, nông lịch là lịch âm)

"Ngày 29 tháng 10." Anh biết người hiện đại đều lấy ngày dương làm sinh nhật.

Quả nhiên là chòm sao Bọ Cạp.

"Như thế nào? Muốn hỏi ngày sinh để chơi trò ghép thành đôi sao? Bổn vương và em nhất định rất xứng đôi ."

"Không biết tốt xấu." Cô khinh thường hừ nhẹ, khiến anh cười vui vẻ.

Cười cái gì cười? Nghĩ cười như vậy thì có thể làm cho trái tim cô thổn thức sao? Không có cửa đâu.

Nghênh Thu dùng sức bỏ tay hắn ra, vừa nhìn trời đầy mưa sao băng, ở trong lòng cầu nguyện, cầu nguyện xong rồi lại vui vẻ gặm chân gà. Sau đó như là nghĩ đến nguyện vọng mới gì đó, cô lập tức buông chân gà trong tay ra, tiếp tục chắp tay trước ngực hứa nguyện.

Lan Khang nhìn cô không ngừng bận rộn, cử chỉ cực kỳ đáng yêu.

Nghe được cách vách xe truyền đến tiếng rêи ɾỉ khi có khi không, còn có tiếng chấn động của xe không ngừng, anh lập tức quyết định muốn trở về đập lão tam một trận.

Dám chọn địa điểm bại hoại lòng người như vậy, làm cho anh mang nhóc con đến xem mưa sao băng cũng không yên ổn!

Hiện tại khá tốt, bé con xem ra rất vui vẻ, nhưng anh hiện lại bị dục hỏa trêu chọc đốt người.

Anh không muốn cô nhóc đáng yêu nghe được tiếng rên của gã đàn ông thối đó, cho nên chỉ có thể cố gắng đem toàn lực chú ý đặt ở mưa sao băng.

Anh vốn kiềm chế rất khá, đúng lúc bắt gặp cô đang mở miệng, hàm răng thẳng tắp và trắng bóng cắn miếng thịt gà chứa nhiều nước, cái lưỡi thơm tho màu hồng còn vươn ra khẽ liếʍ môi…

Anh cảm giác được mình bị cô cắn cắn, gặm gặm.

Đáng chết!

Anh hoả tốc điều chỉnh chổ ngồi, sau đó khởi động xe.

"Như thế nào, muốn đi sao?"

"Ừm!"

"Vì sao? Đã xảy ra chuyện gì sao?"

Đúng! Chuyện lớn." Anh vẻ mặt thành thật trả lời.

"Chuyện gì?"

"Dập lửa."

Bị một vật không nhỏ rớt xuống đất làm anh bừng tỉnh.

"Cái quái gì?"

Lan Khang đang chìm trong mộng đẹp, đột nhiên bị đánh thức, anh quay đầu nhìn trên giường vốn nên có một vật nhỏ nằm ở đây, giờ phút này lại trống rỗng.

"Bé con?" Anh tìm chung quanh, nhìn đến dưới giường có một vật nhỏ cuộn tròn như quả cầu.

Cô nhóc này, ngủ cũng còn có thể rớt xuống giường, mà ngã xuống lại còn có thể tiếp tục ngủ?

Thật sự là bị cô đánh bại.

Anh xuống giường thật cẩn thận ôm lấy cô, giống như ôm trân sủng bảo bối.

Thấy cô ngủ rất ngon, dưới hốc mắt còn có chút đen sẫm, giống gấu mèo đáng yêu, hại anh hai mắt trở nên thâm quầng!

Đưa cô đi xem mưa sao băng lãng mạn, lại nghe thấy tiếng rung lắc không ngừng của chiếc xe còn có tiếng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ bên tai, hại anh không nhịn được thú tính, hoả tốc lái xe về nhà, ngay cả để cô chậm rãi đi cũng không được, vội vã ôm lấy cô nhanh chóng đi vào phòng, đem cô vứt lên giường, tiếp theo anh cũng đi theo ngã xuống trên người cô.

Cứ như vậy, hai người dây dưa, anh mới bằng lòng để cô nghỉ ngơi.

Khó trách cô mệt đến rớt xuống giường cũng không biết.

Anh đau lòng hôn cô thật ôn nhu, nghĩ rằng, phải khống chế bản thân cho tốt,đừng làm cô mệt chết.

Chợt nghe cô nói mớ.

"Thầy... Đừng... Đừng... Em sẽ thẹn thùng..."

Sắc mặt anh biến đổi, lạnh giọng hỏi: "Ai là thầy?"

Cô nhóc này là đang mộng gì? Mặt đỏ hồng, còn cười không ngừng, chẳng lẽ mộng xuân?

"Là giáo viên dạy văn... Thơ của thầy, em rất thích... Thật lãng mạn... Em rất thích nha..."

Thầy giáo dạy văn?!

Anh đột nhiên buông tay, ném thân mình nhỏ nhắn của cô lên giường, cũng maylà giường êm, nếu không mông cô nhất định sẽ nở hoa.

Thêm Bình Luận