Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Hắn cảm thấy cực kỳ buồn bực!
Nhất là nhìn qua vẻ mặt vui sướиɠ khi người gặp họa của Dương Xuyến Xuyến, đã vậy nàng còn lên mặt, sự tức giận trong người hắn lập tức tụ lại.
Nhưng vì ngại thể diện của Tô Cảnh Lương, hắn vẫn chưa thốt lên câu nào.
Tô Cảnh Lương thấy tình hình như vậy thì cười rất tươi, nâng ly với Dương Xuyến Xuyến và nói: "Một khi đã như thế, bổn vương phải tạ ơn Dương tiểu thư rồi!"
Dương Xuyến Xuyến gật đầu, uống một hơi cạn sạch, trông rất hào phóng.
Kế tiếp, nàng chắt lưỡi tán dương: “Hương vị thơm ngọt trong trẻo, đậm đà triền miên, quả là rượu ngon, rượu ngon...”
Sau khi nói xong, nàng tự rót đầy rượu cho mình.
Dương Xuyến Xuyến uống từng ly từng ly một, dần dần cảm thấy cả người mình bắt đầu ngẩn ngơ.
Suốt bữa cơm, chỉ có nàng và Tô Cảnh Lương, kẻ xướng người họa, ngươi nói một câu ta tiếp một lời.
Dường như không hề để mắt đến Tô Cẩm Lí và Tô Sơ Tâm.
Vẻ mặt Tô Cẩm Lí dần dần lạnh băng, hắn không rõ trong lòng mình đang phiền chán cái gì!
Nhưng mà khi nhìn thấy sự thân thiết giữa Dương Xuyến Xuyến và Tô Cảnh Lương, hắn lại cảm thấy tức giận, chẳng rõ lý do!
"Hoàng huynh, thật sự là cực kỳ nhàm chán. Nếu như không có chuyện gì khác, bổn vương xin phép lui trước!”
Tô Cẩm Lí đứng dậy, ánh mắt hơi có phần không kiên nhẫn, hắn muốn ra ngoài ngay.
Nhưng mà Dương Xuyến Xuyến đột ngột đứng dậy, đập bàn rầm rầm: “Nhàm chán gì hả?!”
Mọi người bị hành động của nàng làm hốt hoảng.
Dương Xuyến Xuyến đứng thẳng dậy, dạo quanh bàn một vòng rồi than với thở.
"Sao chỉ có uống rượu vậy? Không có nhạc để nghe à? Chẳng phải người cổ đại rất biết hưởng thụ sao?”
Nói xong, nàng cầm lấy ly rượu rồi uống ực một hớp thật mạnh.
Tô Cẩm Lí, Tô Cảnh Lương, Tô Sơ Tâm, ba người hai mặt nhìn nhau.
Bọn họ đương nhiên không biết, Đại tiểu thư cao quý thanh nhã của Dương gia kia, trời sinh uống rượu sẽ say, mà đã say thì lên cơn đùa giỡn!
Không đợi ba người nọ mở miệng nói chuyện, Dương Xuyến Xuyến đột nhiên rung đùi đắc ý, cất tiến hát “hoàng đoạn tử”* hồi học đại học ở thời hiện đại - -
* ”Hoàng đoạn tử” là sự kết hợp giữa ngôn ngữ trí tuệ và tìиɧ ɖu͙© được dân gian hóa, còn được gọi là “Truyện ngắn vị mặn”