Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Cực kỳ đau đớn.
Hắn xoay người một cách cứng nhắc, định cất bước rời đi.
Nhưng trong nháy mắt, Dương Xuyến Xuyến đột ngột đứng dậy. Trong lúc Tô Cẩm Lí không có phòng bị, nàng dùng hết khí lực toàn thân đẩy hắn một phen.
Bờ sông cực kỳ dễ trượt.
Tô Cẩm Lí bất ngờ, bị rơi xuống sông với tư thế chẳng phòng bị.
Trong nháy mắt, y phục trắng toát bị nước đυ.c ngầu nhuộm màu.
Một khắc này, sắc mặt hắn cực kỳ khó coi, khó coi muốn chết.
Ghê tởm, giận dữ. Cõi lòng hắn hỗn loạn thành một nùi.
Dương Xuyến Xuyến nhìn kẻ đang hờn dỗi, tâm tình nàng cực kỳ tốt.
Nàng vỗ tay, sau đó vặn xoắn (vắt nước) y phục qua loa, lườm Tô Cẩm Lí một cái, khóe mắt khıêυ khí©h.
Nói với vẻ vui sướиɠ khi người gặp họa: "Tô vương gia, từ nay về sau, nợ giữa ta và ngài đã hoàn toàn thanh toán xong hết rồi nhá!”
"Ngoài ra thì hẹn gặp lại hai người nhé, hy vọng các người có thể giúp đỡ Tô vương gia một chút!”
"Sau này còn gặp lại - - - - không đúng, phải nói là không hẹn gặp lại!"
Dương Xuyến Xuyến đưa lưng về phía ba người, vẫy vẫy tay, sau đó bước đi tiêu sái rồi biến mất.
Tô Cảnh Lương nhìn bóng lưng nàng, kinh ngạc đến mức ngây ngốc.
Trên thế gian này chưa từng có một nữ tử nào dám đối xử với Tô Cẩm Lí như thế.
Đúng là nhổ lông trên đầu cọp mà!
Tô Cảnh Lương nhìn bóng lưng của Dương Xuyến Xuyến.
Ánh mắt y dần lộ ra cái nhìn thú vị.
Phải, chính là hứng thú.
Đáy lòng y tràn đầy sự tò mò về nữ tử này!
Một nữ tử không giống người thường, một nữ tử khuynh thành tuyệt sắc. Từ trước tới nay, chưa có ai khiến y thưởng thức như vậy.
"Cảnh Lương, chàng giúp Cẩm Lí đi, kéo huynh ấy lên...”
"Bờ sông rất trơn, Cẩm Lí lên mấy lần nhưng chỉ còn một chút cũng không lên được!”
Tô Sơ Tâm nhìn vẻ mặt giống hệt mây đen trùng trùng của Tô Cẩm Lí.
Nàng ta chợt hô lớn với Tô Cảnh Lương còn đang thờ ơ.
Tiếng gọi đã dứt, nhưng một hồi lâu sau mà Tô Cảnh Lương chẳng đáp lại.
Lúc này, Tô Sơ Tâm mới hơi quay đầu nhìn về phía y.