Vân quốc từ khi mở mang bờ cõi tới nay vẫn đều là quốc thái dân an, thịnh thế Thái Bình. Các dân chúng sống một cuộc sống rất tốt, trong lúc rãnh rỗi thì thường thường đi phố cùng người tâm sự việc nhà.
Mà gần đây, mọi người hay nhắc đến nhất là Vân quốc hai vị vương gia thanh danh lan rộng!
Thứ nhất phải nói đến Cung thân vương Mộ Dung Dĩ Hàn!
Vị Vương gia này trước đây là một đứa trẻ cơ khổ, bởi vì mẫu phi từng phạm lỗi lớn, cho nên từ nhỏ đã không được sủng ái. Sau khi tiên hoàng băng hà, thái tử lên ngôi đối với người bạn cùng chơi từ bé này vẫn còn một chút nhân từ phong làm Thân vương và cho xây Vương Phủ ở đế đô cho hắn. Coi như làm trấn an, coi như nuôi một người nhàn rỗi như vậy mà thôi.
Kết quả là, vị Vương gia này quả thực sắm vai một người rảnh rỗi vô cùng nhuần nhuyễn. Hắn cũng không vào triều sớm, cũng không thường ra cửa phủ, thậm chí có lần bị hoài nghi có phải bị chứng tự bế hay không mà cả ngày toàn nhốt mình ở trong phòng. Ngay cả ba bữa đều là làm cho người ta bầy đặt ở cửa là tốt rồi. Ngay khi mọi người bên ngoài đều sắp quên đi hắn! Hắn không còn lạnh nhạt nữa rồi!
Cũng không biết là vào sáng sớm một ngày kia, Khi nha hoàn trong quý phủ rời giường chuẩn bị bắt đầu một ngày bình thường thì lại nhìn thấymỗ Vương gia ở trong sân im lặng đứng thẳng. Nàng mới đầu tưởng chính mình bị hoa mắt, mãi cho đến khi người nọ quay đầu lại quang mang chiếu rọi ở trên người hắn lúc đó làm cho nha hoàn sợ ngây người. . . . . .
Đến quý phủ làm việc đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên nhìn thấy dung mạo của chủ tử. Không phải như người bên ngoài nói xấu xí như vậy, lại càng không phải xấu đến dọa người. Mà là. . . . . . Làm sao có thể lớn lên dễ nhìn như vậy! !
Ngày hôm sau! Toàn bộ kinh thành đều truyền khắp nơi tin tức này. Nguyên nhân Cung thân vương không ra ngoài gặp người là vì lớn lên còn đẹp hơn nữ nhân!
Đối với lời đồn này, đương sự không phát biểu bất cứ ý kiến gì. Mà là hứng thú tràn ở trong hoa viên ngắm các loại hoa cỏ. Hơn nữa còn dán bố cáo rộng rãi nói là phải tìm một nữ tử trên cổ tay có một cái bớt nhỏ
. . . . . .
Tiếp theo phải nói đến Thạc thân vương Mộ Dung Lưu Quang!
Nói đến vị Vương gia này, thân thế còn bi thảm hơn cả Cung thân vương! Từ nhỏ đã cùng mẫu phi sống ở lãnh cung. Không lâu sau mẫu phi chết chỉ còn mình hắn ở lãnh cung cô đơn sống tạm . Thời gian trôi qua nhanh, trong chớp mắt hắn trưởng thành. Ngoài bà vυ" già thường lén lút đưa cơm cho hắn thì không còn ai biết đến hắn.
Kỳ thật phong hào thân vương này của hắn cũng là gần đây mới được ban cho. Dôasn chừnghắn hoặc là tính cách rối loạn, hoặc là người không biết cư xử. Tóm lại, khi mọi người không nhớ rõ đến sự tồn tại của hắn! Hắn cũng không bình tĩnh !
Một ngày nào đó, nước láng giềng phái người đưa tới cống phẩm. Đi theo đến là một vị tráng hán vẻ mặt dũng cảm cùng tiểu hoàng đế yêu cầu cùng Vân Quốc tỷ thí võ công. Tiểu hoàng đế quét không được thể diện đành phải đáp ứng.
Vì thế ở một chỗ trống bên ngoài điện Kim Loan cho mở một cái võ tràng. Tráng hán liên tiếp đánh bại năm đại nội cao thủ. Đang lúc tráng hán cao hứng cười to, khuôn mặt tiểu hoàng đế đen đến mức chỉ muốn cắn người. Một thân mộc mạc hắc yMộ Dung Lưu Quang giống như thiên thần bay đến.
Ở dáng vẻ trợn mắt há hốc mồm của mọi người, chỉ thấy hắn một tay thả lỏng phía sau, biểu tình bình tĩnhcùng tráng hán so chiêu. Không quá ba chiêu đã làm cho tráng hán kia ngã trên mặt đất. Sau đó tráng hán ngồi dậy vẻ mặt sùng bái nhìn hắn, hỏi danh tính của hắn. Môi mỏng khẽ mở, hắn thản nhiên phun ra bốn chữ.
Từ đó, tên Mộ Dung Lưu Quang vang vọng đế đô!
Tiểu hoàng đế cao hứng phong hắn vì Thạc thân vương, ban chomột tòa nhà lớn làm Vương Phủ của hắn. Sau đò không biết trúng gió gì, tiểu hoàng đế ba ngày hai bữa đều thích đến tìm hắn, đối hắn đặc biệt ỷ lại. Nào là thượng phương bảo kiếm, kim bầi miễn tủ tất cả đều đưa chohắn.
Trong chốc lát, vị Thạc thân vương này thành người được tiểu hoàng đế coi trọng nhất. Tuy rằng không rõ diện mạo yêu nghiệtnam tử này rốt cuộc là làm như thế nào để lấy được sự tín nhiệm của tiểu hoàng đế. Nhưng sự thật đã bày ra trước mắt. Nào làThừa tướng, tướng quân đều bắt đầu vội vã lôi kéo quan hệ cùng hắn. Hễ là trong nhà có nữ nhi chưa lấy chồng không có ai không mở miệng yêu cầu làm thân gia. Nhưng vị Vương gia này lúc nào cũng lấy bốn lạng đối nghìn cân dễ dàng cho qua.
Bị cản một lần hai lần coi như hợp lý nhưng vẫn bị cản lại như vậy, mọi người bắt đầuhoài nghi. Ngươi nói nhiều nữ nhi gia đều có dung mạo không tầm thường như vậy! Có tri thức hiểu lễ nghĩa, có cười khẽ động lòng người, có dịu dàng hiền lành, như thế nào chỉ mình hắn chướng mắt đâu?
Nghi hoặc vẫn kéo dài đến khi mỗ Vương gia bước vào tiểu quan quán nổi tiếng nhất kinh thành tất cả mọi người mới hiểu rõ chân tướng!
Thí ra. . . . . . Thạc thân vương này có đoạn tay áo chi phích a. . . . . .
Nghiệp chướng! Thật sự là nghiệp chướng a. . . . .