Tĩnh Nam Vương - Liệt Vinh Khang nhìn ánh mắt kiên định của Tiếu Tuyết, rung động không nói nên lời.
"Mị Nhi, kỳ thật Hoàng Thượng hắn là thật tâm yêu muội, chỉ là dùng cách cường ngạnh để chứng tỏ mà thôi."
“Phải không? Vậy cũng thật là bất hạnh cho muội, thứ tình yêu khiến người khác thống khổ này, có cũng như không mà thôi.” Tiếu Tuyết khẩu khí thương xót.
"Kỳ thật hắn cũng không có mạo phạm muội, thật sự!" Liệt Vinh Khang vẫn là nhịn không được nói ra tình hình thực tế, không muốn nàng có gánh nặng, cũng không muốn nàng đoán mò.
Ánh mắt Tiếu Tuyết nghi hoặc, nhìn Tĩnh Nam Vương muốn chứng thực.
"Đừng hoài nghi, là thật, bổn vương luôn luôn ở đấy, cũng nhìn thấy toàn bộ quá trình."
"Vậy tại sao…" Tiếu Tuyết không dám tin nhìn Liệt Vinh Khang.
"Đó là quỷ kế của Ngụy Linh Lung, ả muốn loại bỏ muội, chỉ có như vậy muội mới có thể cam tâm tình nguyện rời đi, như vậy ả mới có thể được Hạo Vương yêu, không phải sao?"
"Thì ra là như vậy, ha ha ha… chẳng lẽ nàng ta cho rằng ta rời khỏi thì Hạo có thể yêu nàng ta sao? Là thế phải không?" Tiếu Tuyết thì thào tự nói. Mặt lộ vẻ mỉm cười, nhưng trong nụ cười lại có cô đơn như có như không.
"Muốn bổn vương báo cho Hạo Vương không, muội…" Liệt Vinh Khang kìm nén đau đớn cùng không cam lòng trong tim, chỉ cần nàng hạnh phúc là được. Trong lòng Tĩnh Nam Vương vẫn tự thuyết phục chính mình.
"Không cần!" Tiếu Tuyết thốt ra.
Tĩnh Nam Vương - Liệt Vinh Khang có điểm mơ hồ, trong lòng có rất nhiều nghi vấn!
"Muội không muốn làm người có tội với Liệt Quốc, cũng không muốn bản thân mang tội danh hồng nhan họa thủy, muội chỉ muốn cuộc sống thật tốt, bình thản, Hạo là thân Vương, là hoàng huynh ruột thịt của Hoàng Thượng, nếu muội ở giữa làm cho tình cảm bọn họ tan vỡ, sẽ khiến Thái Hậu khó xử, không phải sao? Muội vốn là không nên xuất hiện tại nơi này, hiện tại chỉ có rời đi mới đối với tất cả mọi người là tốt nhất." Ra quyết định phải rời khỏi thì trái tim Tiếu Tuyết rất đau, nhưng cố tình lại muốn giả bộ không để ý.
"Chẳng lẽ muội không yêu hắn sao? Vì sao?" Liệt Vinh Khang khó hiểu nhìn vẻ mặt bình thản của Tiếu Tuyết, lòng, có chút vui mừng, mặc dù có điểm không quang minh.
"Yêu không phải là cố giữ lấy, là một loại cho đi và chúc phúc, kỳ thật chỉ cần đối phương hạnh phúc, cần gì phải sống cùng nhau? Mỗi người đều có cuộc sống của chính mình, ai có thể nói cuộc gặp ngày sau không phải vì bản thân mình mà chuẩn bị, tình yêu không phải là toàn bộ cuộc sống, không phải sao?"
Liệt Vinh Khang nghe xong lời này, hoàn toàn rung động, là dạng nữ nhân gì lại có khí phách như vậy, là gia đình thế nào mới có thể tạo ra một nữ nhân như vậy, nàng là nữ nhi Tướng quân Liệt Quốc sao, là Tướng Quân phủ tiểu thư mà mình biết sao? Phải không?
Giờ khắc này Tĩnh Nam Vương thật không xác định?
"Tĩnh Nam Vương!" Tiếu Tuyết thấy Liệt Vinh Khang ngu ngơ nhìn chính mình, khẽ gọi một tiếng.
Liệt Vinh Khang hoàn hồn nhìn Tiếu Tuyết, muốn nói lại thôi!
"Mị Nhi, muội xác định phải rời khỏi, rời khỏi Hạo Vương?" Cuối cùng nhịn không được hỏi.
"Không phải nói chỉ có muội rời khỏi Hạo, hắn có thể yêu Ngụy Linh Lung sao? Muội đây thành toàn cho nàng ấy."
"Nhưng bổn vương không cho là như vậy, nếu muội rời đi mới là lúc bi kịch bắt đầu?" Liệt Vinh Khang lo lắng nhìn Tiếu Tuyết.
"Có sao? Ít nhất bọn họ sẽ có lo lắng, muội không nghĩ mình lớn lao đến như vậy đâu." Nghĩ nghĩ, Tiếu Tuyết nở nụ cười đùa cợt.
Lúc này ngoài cửa có tiếng ‘xuỵt xuỵt’, Tĩnh Nam Vương bảo Tiếu Tuyết im lặng, còn hắn lặng yên đi vào phía sau cửa.
Mặt Tiếu Tuyết trắng bệch, có chút khẩn trương, xem ra hoàng đế này bày ra cơ sở ngầm cùng người mai phục tại trong viện, khẳng định không ít.
Tĩnh Nam Vương thả người bay lên xà ngang, Tiếu Tuyết kinh ngạc thiếu chút nữa phát ra tiếng, thấy Tĩnh Nam Vương ý bảo im lặng, Tiếu Tuyết liền dùng tay che miệng. Bắt buộc chính mình trấn định.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ngay lúc Tiếu Tuyết đứng im là lúc, Tĩnh Nam Vương bắt lấy Tiếu Tuyết nhẹ nhàng nhảy lên, kia tư thế thật là tiêu sái.
Chân chạm vào cửa sổ, khẽ dùng lực, bay lên trời, dáng người nhẹ nhàng lướt qua cửa sổ, phút chốc một tiếng, thừa dịp hoàng hôn, hướng ra phía ngoài bay đi. Động tác kia cực nhanh làm cho Tiếu Tuyết chậc lưỡi!
"Người đâu, mau bẩm Hoàng Thượng, có một hắc y nhân mang Mị Vương phi đi." Ngoài phòng có người nghe được tiếng dộng, đẩy cửa vào phòng, phát hiện Tiếu Tuyết không thấy, nhất thời gấp đến độ giống kiến bò trên chảo nóng.
Câu nói của Hoàng Thượng cùng thanh âm rống giận khiến người khác không dám lơi là “…trông chừng nàng cho tốt, nếu xảy ra chuyện gì, cả nhà tịch thu tài sản phạm tội chém đầu.” Người ẩn nấp trong viện cực kì nhiều, bên ngoài đều có thị vệ gác, vì sao còn có người có thể tới đi tự nhiên như vậy, chuyện này không khỏi làm người người càng sợ hãi, người này nhất định không đơn giản.
Đợi lúc hoàng đế đã đến thì Tiếu Tuyết sớm không thấy bóng dáng.
"Ai nói cho trẩm biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Liệt Tuấn thô bạo nhìn thị vệ thân cận đang quỳ xuống trước mặt.
"Bẩm Hoàng Thượng… thuộc hạ vô năng, không thể trông giữ Mị Vương phi tốt, thỉnh… thỉnh Hoàng Thượng trách phạt!" Đêm trong trẻo nhưng lạnh lùng, thị vệ người người mồ hôi như mưa, cả người run run.
"Các ngươi đều là thị vệ thân cận của trẫm, ngay cả trẫm lớn lên như thế nào các người cũng đều thấy rõ, hiện tại lại nói với trẫm như thế…. Các ngươi nói xem, trẫm nên trị tội các ngươi như thế nào đây?" Liệt Tuấn tà mị đảo mắt qua một thị vệ.
"Thỉnh Hoàng Thượng ban chết!"
"Ban chết? Không phải quá đơn giản rồi sao?" Liệt Tuấn tàn nhẫn nhìn thị vệ đang quỳ xuống đất.
Tay Liệt Tuấn vỗ hai cái, lập tức trong bóng đêm, bốn người xuất hiện.
"Mang đi, trẫm không muốn nhìn thấy bọn họ, giao cho các ngươi xử trí, sau liền đi điều tra rõ hắc y nhận mang Lý Mị Nhi đi là ai."
"Tuân mệnh!" Bốn người như trăm miệng một lời.
Nháy mắt bóng đêm đã bao phủ.
"Lý Mị Nhi, trẫm sẽ không ngừng tay, sẽ không, một ngày nào đó nàng sẽ thuộc về trẫm, chỉ thuộc về trẫm!" Ánh mắt Liệt Tuấn hơi bi thương, đảo qua căn phòng giam cầm Tiếu Tuyết, bên chiếc giường vỡ nát thấy một vũng máu, đáy lòng Liệt Tuấn liền bối rối. Nàng làm sao vậy? Vì sao bị thương, là ai?
Trên đời này còn có ai dám đả thương nàng, trẫm cũng không nguyện đả thương nàng dù chỉ một chút nào, là ai? Cười lạnh, mặc kệ là ai, đã khiến trẫm cảm giác muốn gϊếŧ người.