Chương 41: Bắt cóc

Sáng hôm sau, khi Hàn Thiên Vy tỉnh lại bên giường đã không còn bóng dáng Lãnh Thiên Kỳ chỉ còn lại chút hơi ấm và mùi hương dễ chịu của hắn.

Nàng rời giường vừa rửa mặt vừa suy nghĩ: Không phải hôm qua nàng và hắn cùng nói chuyện trên giường sao, sáng nay tỉnh dậy cư nhiên không thấy người?

Mang theo một dấu chấm hỏi to đùng, nàng cứ thế tắm rửa thay y phục.

Hàn Thiên Vy chải tóc, vô tình lại phát hiện một khí tức đang ẩn nấp gần đây. Cẩn thận cảm nhận cũng không thấy có sát khí lại có chút quen quen. Lúc này nàng mới nhớ, hình như Lãnh Thiên Kỳ có mấy cái ám vệ a.

"Ừm... Cái kia...thuộc hạ của Lãnh Thiên Kỳ? "

Vừa dứt lời liền có một bóng đen xuất hiện. Người này không ai khác chính là Dạ Lãnh, thuộc hạ thân cận của Lãnh Thiên Kỳ.

" Thuộc hạ Dạ Lãnh, ra mắt Vương phi"_ Hắn quỳ dưới đất chấp tay hành lễ.

Nàng nhẹ gật đầu lại hỏi hắn: "Vương gia nhà các ngươi đâu rồi?"

"Bẩm Vương gia đã tự mình đi mua bánh mật ong người thích ăn nhất rồi ạ"

Bánh mật ong nàng thích ăn nhất không phải của Phúc Kiến Lâu sao? Tiệm đó ở xa chỗ này lắm nha, mà Kỳ có kinh công chắc cũng sắp về rồi.

Thấy nàng không còn hỏi gì, Dạ Lãnh một lần nữa biến mất.

_______________________________________

Phúc Kiến lâu.

Lãnh Thiên Kỳ, vừa mua xong bánh. Nhìn gói điểm tâm trong tay, lại tưởng tượng dáng vẻ vui mừng như nở hoa của tiểu nương tử nhà mình liền cười hạnh phúc.

Nam tử tuấn lãng, có chút lạnh lùng cư nhiên nhìn điểm tâm cười vui vẻ. Cảnh tượng này khiến các vị tiểu thư đi ngang phải quay đầu nhìn lại, mặt ửng hồng.

Chính là, nụ cười bên môi Lãnh Thiên Kỳ chẳng duy trì được bao lâu. Bởi vì hắn cảm nhận được sát khí. Có kẻ đến ám sát hắn đã vậy số lượng còn không nhỏ.

Lãnh Thiên Kỳ vận công một đường chạy hướng ngoại thành hoang vu. Hắn muốn giải quyết đám này nhanh chóng nhất có thể để quay về gặp Vy Nhi. Chỗ nhộn nhịp đông người này gϊếŧ người vừa chậm lại còn dễ dính máu lên người. Hắn mà để cả người dính máu về gặp Vy Nhi làm nàng sợ thì biết làm sao.

Dạ Thương cũng từ trong bóng tối xuất hiện. Hắn mới tới sáng nay, vẫn luôn Dạ Hàn cằn nhằn Vương gia có Vương phi thay đổi thật nhiều. Ban đầu hắn còn cảm thấy không đáng tin hiện tại thì thấy... Có lẽ là vậy thật.

Gia trước nay gϊếŧ người chưa từng cố kỵ điều gì. Kẻ đắc tội gia sẽ phải nhận đau đớn ngay tức khắc. Hiện tại hắn thấy gì? Gia đang dụ địch ra ngoại thành xử?

Lãnh Thiên Kỳ trong lòng đang mặc niệm nhanh chóng về nhà gặp nương tử nên chiêu thức phá lệ hiểm độc nhanh gọn. Đám sát thủ còn chưa kịp ra chiêu đã bị hắn gϊếŧ chết. Nhưng vì số lượng thích khách nhiều nên hắn tốn thời gian cả nửa chung trà mới gϊếŧ sạch.

Lúc này hắn vui vẻ mà phi về khách điếm nhưng chào đón hắn lại là căn phòng trống không.

Dạ Lãnh một thân trọng thương xuất hiện: "Là Túc Hàn Vũ. Hắn nói... Mượn Vương phi chơi đùa một thời gian"

Ầm. Cái bàn bên cạnh bị Lãnh Thiên Kỳ đánh cho tan nát. Điểm tâm trong tay cũng bị hắn bóp hỏng. Gân xanh nổi lên, mắt hắn phừng phừng phẫn nộ.

Túc Hàn Vũ, ngươi dám làm gì nàng, ta sẽ không tha cho ngươi.

_______________________________________

Quay lại mấy phút trước đó.

Hàn Thiên Vy, đang ngồi viết bản thảo để sau này đem đến Tuyết Vy hiệu sách thì bất chợt trong không khí có hỗn động.

Dạ Lãnh bất ngờ bị dính một chưởng, văng ra đập mạnh vào cây cỗ thụ bên cửa sổ. Hắn ho ra máu không ngừng.

Nàng thấy vậy nháy liền âm trầm. Tay cầm lên Song Nguyệt kiếm, quát,

"Ai, còn không mau xuất hiện"

Một tiếng cười trầm thấp vang lên. Nam nhân một thân hắc y ngồi trên cửa sổ. Ba ngàn sợi tóc đen xõa dài, một phần được cố định lại. Mày kiếm anh khí. Mi dài tựa lông vũ nhảy múa. Nhưng mắt hắn lại lạnh lẽo như Hàn đàm, không một chút cảm xúc. Dưới mắt trái hắn có một cái nốt ruồi đỏ như máu, cũng tăng thêm phần yêu mị cho hắn. Bạc môi câu lên, nam nhân khẽ cười tại ra một chuỗi âm thanh vừa lạnh băng vừa tà mị. Hắn như yêu, như ma ngồi đấy vừa lạnh thấu xương cũng vừa tà mị cùng cực.

Hàn Thiên Vy nhìn hắn một hồi liền kết luận tên này có vẻ có nhan sắc đấy. Nhưng mà nụ cười của hắn cứ như của mấy tên gϊếŧ người biếи ŧɦái, trực giác cho nàng biết nam nhân này là một kẻ nguy hiểm. Nàng vẫn nên tránh xa.

Bất chợt tiếng cười gần sát bên tai. Không biết từ lúc nào nam nhân nọ đã đến bên cạnh nàng. Người này... Võ công tuyệt đối hơn nàng một đoạn xa.

Nàng giật mình lùi về sau, nhưng hắn đã giữ nàng lại.

"Vương phi không cần lo, ta đến mượn ngươi một thời gian"

Còn chưa đợi nàng phản ứng liền đánh ngất nàng, ôm ngang lên.

Túc Hàn Vũ nhìn về phía tên ám vệ bị hắn đánh cho trọng thương vẫn cứng đầu trừng hắn.

Tay lạnh lẽo nhẹ vuốt má non mịn của nàng.

"Nói với sư huynh, ta mượn nương tử hắn chơi đùa một thời gian"

_____________________________________

Gà: không hiểu sao ta cứ bị thích thích cái tên Túc Hàn Vũ này các nàng à 😻. Hình tượng lẫn tính cách đều thích. Làm sao bây giờ nha😅