Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vương Gia! Hãy Tha Cho Ta

Chương 32

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trăng đã lên cao, cảnh đêm lúc này thực sự rất lãng mạn. Hỷ Bình ngồi ở Trúc uyển, trên có trăng thanh, dưới có nước trong, bên cạnh lại còn có nam tử phong trần. Tất cả những thứ này khiến tâm Hỷ Bình dao động, cứ thoáng chốc lại lén nhìn sang người ngồi bên cạnh.

Từ lúc màn đêm buông xuống, tâm tư của Tử Lạc cũng đã tối đen như vậy rồi. Hắn không thể nào vứt được hình ảnh thờ ơ đó của Uông Mẫn Xuyên ra khỏi đầu. Trước mắt có mỹ nhân mỹ cảnh, nhưng tâm trí lại hoàn toàn xáo rỗng.

“Nhị hoàng huynh!”

Hỷ Bình khẽ gọi, tận tay rót cho hắn một chung rượu.

Hắn nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm quá mức lạnh lùng khiến nàng hơi giật mình, vội thu về sự ái mộ của bản thân.

Cúi mặt nói. “Ngồi cả buổi rồi, chúng ta đừng nên lãng phí mỹ cảnh!”

Câu nói của Hỷ Bình chợt làm Tử Lạc nhận ra, dường như hắn đã trót lãng phí một điều gì đó. Điều gì đã vương vấn từ tận trong tâm can hắn, nhưng hắn lại kiêu ngạo, một mực muốn phủ nhận.

“Uông Mẫn Xuyên.”

Cái tên này một lần nữa vô thức chạy qua trong đầu, ba ngón tay cơ hồ siết chặt chung rượu, giữa trán hằn lên chút khó chịu.

Tử Lạc cảm thấy l*иg ngực mình nóng lên kì lạ, không nói tiếng nào đã nâng chung lên một hơi uống cạn. Chỉ là không ngờ, rượu vào lại càng khiến mọi thứ trở nên tồi tệ.

Lòng này của hắn, như sắp bị thiêu cháy rồi.

“Nhị hoàng huynh, huynh không sao chứ?”

Hỷ Bình hoài nghi hỏi, nam nhân ngồi trước mặt nàng có phải tâm tư không tốt, cho nên sắc diện mới khó coi đến vậy. Hắn thậm chị còn một mình uống rượu, không nói động đến nàng một câu.

Nàng vẫn ngồi ở đây kia mà, nào phải nhân vô phản chiếu. Hắn không nhận ra sự hiện diện của nàng sao? Hay là, dù biết nàng ở đây, hắn vẫn không hề công nhận sự xuất hiện của nàng.

Trong mắt hắn, nàng không thể nhìn thấu được gì cả. Nhìn vào mắt hắn, nàng chỉ thấy một cảm giác cô độc đến lạnh thấu tâm can.

Hắn đang nghĩ về ai ư?

“Nhị hoàng huynh…”

Hỷ Bình nén tâm tư hỗn loạn, nhẹ nhàng gọi lấy một tiếng. Nhưng Tử Lạc vẫn vô tình đến mức chẳng nhìn qua nàng một lần. Mắt hắn trông thẳng ra phía cửu khúc cầu, ngập tràn tương tư.

Giữa cửu khúc cầu, Tử Lạc chợt thấy hình ảnh Uông Mẫn Xuyên mờ ảo hiện ra. Dung mạo thanh thú và nụ cười nhã nhặn của nàng là thứ khiến hắn không thể quên.

Thực ra, hắn vẫn thường nhìn nàng từ xa, những lúc mà nàng dẫn Đồng Đồng ra liên trì ngắm cá, hắn đều đứng ở một chỗ nào đó để cẩn thận quan sát nàng.

Đến bây giờ, Tử Lạc không thể phủ nhận được nữa. Hắn có thể dối cả nhân gian, nhưng hắn không thể nào dối được trái tim mình.

Hắn yêu Uông Mẫn Xuyên, hắn thực sự đã yêu nàng rồi.

Nhưng còn nàng?

Nàng gả cho hắn, nhưng nàng tâm nàng vẫn còn lưu luyến cố nhân ngoài kia. Hắn giữ được thân xác nàng, nhưng liệu hắn có thể nào giữ được trái tim của nàng không?

Hỷ Bình vừa rót tiếp một chung rượu đầy, liền bị Tử Lạc đưa lên uống cạn. Lần này, thực sự Hỷ Bình không chịu được nữa.

Nàng ta cau mày. “Nhị hoàng huynh, rõ ràng huynh không hề muốn để tâm đến muội!”

“Có phải huynh đang nghĩ về Uông Mẫn Xuyên không? Huynh trả lời muội đi!”

“Quận chúa.” Tử Lạc trầm giọng, ánh mắt nghiêm khắc nhìn qua Hỷ Bình.

“Mong Quận chúa hãy chú ý ngôn từ của mình. Nàng ấy là nhị hoàng tẩu của Quận chúa!”

Lại nữa rồi, chính là thái độ xa lạ này. Hỷ Bình hứng chịu loại nhãn khí lạnh lùng kia, tâm can liền thắt lại, như ai bóp nát.

Rốt cuộc, tất cả những ân cần và dịu dàng của hắn ngày hôm nay, đều là giả. Hỷ Bình cắn môi, ấm ức chật kín trong lòng, hoa lệ trên mắt cũng sắp không giữ được mà muốn rơi xuống.



“Tiểu thư…”

Nha hoàn Tiểu Hồng lo lắng, giọng khe khẽ. Hình như nàng ta vừa trông thấy bờ vai của chủ tử ở trước thoáng run lên.

Tiểu thư của nàng, người đang khóc sao?

“Tiểu thư, người không sao chứ?”

Mịch Chi vẫn không trả lời, ánh mắt đẫm lệ nhìn thẳng về phía Trúc uyển. Rõ ràng sáng nay vẫn còn rất ổn kia mà, tại sao đến tối lại trở thành thảm hại thế này.

Nhìn thấy Tử Lạc cùng nữ nhân khác say sưa thưởng hoa vọng nguyệt, tim cô đau quá. Thực sự sắp không thể thở được nữa rồi.

Đến khi nước mắt không tự chủ rơi xuống như mưa cô mới ngỡ ngàng. Hoá ra, đây chính là cung bậc cuối cùng trong hỉ, nộ, ái, ố.

Thứ đang chảy trong tim cô, là triền miên của yêu và căm ghét. Cô yêu Tử Lạc, đồng thời cũng căm ghét bản tính vô tâm vô phế của hắn.

Hắn đối với cô như vậy, làm cho cô khóc thế này. Rốt cuộc đã hài lòng chưa?

“Tiểu Hồng.”

Mịch Chi vừa gọi một tiếng, nha hoàn Tiểu Hồng liền nhanh nhẹn bước lên trước.

Nàng ta còn chưa kịp sững sốt vì dung mạo ướt đẫm nước mắt của chủ tử thì đã bị nói một câu khó hiểu.

“Có thể nào gọi thái y không? Hình như…ta bị mất trí rồi. Thứ mà ta không nên nghĩ cũng đã nghĩ đến. Người không nên động lòng, cuối cùng cũng đã động lòng.”

Tiểu Hồng còn chưa kịp hiểu, Mịch Chi dứt lời đã xoay lưng lướt nhanh qua. Nàng ta không đuổi theo chủ tử, nhất thời đứng yên một chỗ, tập trung suy nghĩ lời mà chủ tử vừa nói.

Bất giác đưa mắt nhìn về phía Tử Lạc và Hỷ Bình, nàng ta mới hiểu ra. Ánh mắt liền đổi khác, nàng ta trông theo hướng Mịch Chi vừa rời đi, đây vẻ ngậm ngùi.

Chủ tử của nàng, rốt cuộc cũng không qua được ải này mà động tâm rồi. Sự thật này khiến Tiểu Hồng có chút mâu thuẫn, một mặt nàng ta thầm mừng vì cuối cùng chủ tử cũng đã buông bỏ được chấp niệm cũ với Dực Khương. Một mặt nàng ta lại cảm thấy bất an, vì nhị vương gia Tử Lạc vốn không hề yêu chủ tử của nàng.

Hơn nữa, tính khí của vị vương gia này vô cùng đáng sợ. Chủ tử của nàng trót yêu nhị vương gia, kết cục này sẽ tốt hơn chứ?

“Tiểu thư…”

Tiểu Hồng càng nghĩ cho Mịch Chi lại càng thấy xót. Nhớ lại ánh mắt ngập tràn tổn thương vừa rồi của Mịch Chi cũng khiến nàng ta buồn theo sắp khóc rồi.

Để chủ tử một mình trong những lúc thế này, thực sự không yên tâm. Tiểu Hồng không ở đây nhìn đôi nam nữ ở Trúc uyển nữa, nàng phải đi an ủi tiểu thư của nàng.



Trở về phòng, Mịch Chi ngồi một góc trên giường, gương mặt ủ dột đầy nước mắt còn chưa kịp lau khô, thế mà nước mắt ở đâu cứ chảy ra không ngừng.

“Khóc cái gì chứ? Mình điên thật rồi, tại sao mình lại phải khóc vì cái tên thối tha đó?”

Lau nước mắt, Mịch Chi đứng dậy rời khỏi phòng. Bên ngoài hiện giờ không có ai, cảnh vật yên tĩnh đến mức chán ghét, cô không muốn tiếp tục giam mình trong chốn vương phủ này để chịu uất ức nữa.

Cô muốn ra ngoài, cô muốn uống rượu, cô muốn tìm nơi để giải toả nỗi buồn bực này.

Mịch Chi không chờ đợi nữa, nghĩ xong liền một mạch đi thẳng ra phía sau nội viện, cẩn thận thám thính một vòng. Vẫn là không một bóng người, thuận lợi cho việc trèo tường xuất phủ.
« Chương TrướcChương Tiếp »