“Đồng Đồng, đừng chạy nữa mà, cẩn thận vấp ngã đấy!”
Có lẽ hôm nay tâm trạng Đồng Đồng rất phấn khích, cho nên mới không để ý đến lời khuyên ngăn của nha hoàn kia, chạy giỡn không ngừng.
Đồng Đồng cười hí hửng, bóng dáng nhỏ xíu lon ton chạy đi, đến khi vô ý va phải người trước mặt mới chịu dừng lại.
Nha hoàn vừa hay chạy đến, thấy người mà Đồng Đồng vừa va phải là ai liền hoảng hốt đến gần, quỳ sụp dưới đất.
“Vương gia!”
Tử Lạc nhìn nam hài tử thấp bé dưới mắt mình, đầu lông mày liền nhíu lại một cái.
Trầm giọng nhắc nhở: “Đồng Đồng, trong phủ không được gây nhiễu. Ngươi quên mất rồi sao?”
“Tử Lạc ca ca…”
Đồng Đồng xoa xoa đầu, kêu một tiếng.
Thấy vậy, nha hoàn đang quỳ bên dưới mới vội kéo lấy tay Đồng Đồng, như sợ thằng bé sẽ bị trách phạt, mặt mũi co lại đến mấy phần.
“Vương gia, là do nô tì không quản được Đồng Đồng. Xin vương gia thứ tội…”
“Đứng lên đi.”
Tử Lạc ngắn gọn nói, biểu diện không mấy để tâm.
Hắn xoa đầu Đồng Đồng, ôn nhu thấp giọng: “Đừng hiểu lầm, bổn vương không trách ngươi. Bổn vương chỉ lo ngươi hiếu động như vậy sẽ dễ tự khiến mình bị thương.”
Đồng Đồng nhìn Tử Lạc, đôi mắt tròn xoe vốn không hề suy nghĩ quá nhiều. Trong mắt của Đồng Đồng, hình ảnh của Tử Lạc bấy lâu luôn rất tốt.
Cả nha hoàn đứng cạnh cũng vậy, tuy hắn nổi tiếng là nhị vương gia lãnh đam và ngạo mạn. Nhưng kì thực phải ở trong tối mới tường tận ngõ ngách.
Nhị vương gia vốn không đến mức vô tình như thiên hạ đã đồn. Chẳng qua bề ngoài quá lạnh lùng và tính khí khắc nghiệt nên mới làm người đời nhìn hắn bằng con mắt ác cảm như vậy.
Dẫu sao, Tử Lạc hắn đối với trẻ nhỏ, đặc biệt là Đồng Đồng vẫn vô cùng tốt.
Nha hoàn thấy cả hai may mắn không bị khiển trách, cúi đầu lén cười một chút. Nhưng không lâu sau, Đồng Đồng lại kéo tay áo của Tử Lạc, ngây ngô gây ra đại hoạ.
“Tử Lạc ca ca, em muốn ra ngoài chơi, muốn ăn kẹo hồ lô. Ca ca đưa em đi đi!”
Tử Lạc nhíu mày, giọng nghiêm khắc: “Không được, hiện giờ bổn vương không thể đưa người ra ngoài. Cứ để lần khác, bổn vương sẽ căn dặn người đưa người đi.”
Nghe đến đây, có vẻ Đồng Đồng không thích. Nó bỏ tay khỏi người Tử Lạc, mặt xị xuống.
“Tử Lạc ca ca không thương Đồng Đồng! Đồng Đồng không chơi với Tử Lạc ca ca nữa, Đồng Đồng đi tìm vị ca ca kia mua cho Đồng Đồng…”
“Ca ca kia?”
Tử Lạc cao giọng, hắn ngồi xuống trước mặt Đồng Đồng, hoài nghi hỏi.
“Đồng Đồng, ngoài bổn vương ra, ngươi còn ca ca nào khác ư?”
“Đúng vậy!”
Đồng Đồng ngây thơ gật đầu rất nhanh, còn luôn miệng nói tiếp.
“Vị ca ca ấy đã mua cho Đồng Đồng rất nhiều đồ ăn!”
Tử Lạc vốn đa nghi, hắn vừa nghe Đồng Đồng nhắc đến ca ca đã gặp ngoài phố, liền có thể đoán được là ai.
Chẳng phải chỉ mới ngày trước, chính Uông Mẫn Xuyên đã đưa Đồng Đồng rời phủ hay sao? Vậy ra, ca ca mà thằng bé đã nói, rất có thể là ý trung nhân bấy lâu của nàng ta…
Trấn quốc tướng quân Dực Khương.
Chỉ cần nghĩ đến đây thôi, Tử Lạc đã thấy lòng mình ngứa ngáy khó chịu. Hắn nhìn Đồng Đồng, nhãn khí cơ hồ tràn lên giận ý.
“Đồng Đồng, nói cho bổn vương biết. Vị ca ca ấy có phải là Dực tướng quân không?”
Đồng Đồng chỉ là trẻ con, đơn thuần không nhận ra giận ý đang đậm dần trong mắt Tử Lạc. Thằng bé không nghĩ ngợi nhiều, lập tức gật đầu hai cái.
“Đồng Đồng nghe tỷ tỷ gọi ca ca ấy là tướng quân…”
“Đồng Đồng, đừng nói nữa!”
Nha hoàn không cản kịp miệng của trẻ con, chỉ có thể kéo tay Đồng Đồng mà ngăn lại. Nhưng có vẻ đã quá muộn, sắc diện của Tử Lạc đã đen tựa hắc vân rồi.
Hắn vừa nghe nói đến hai từ tướng quân, trong đầu liền vang lên một tiếng gãy vỡ. Hắn thực không ngờ, Uông Mẫn Xuyên lại to gan đến vậy. Nàng ta dám mượn chuyện dẫn Đồng Đồng xuống phố để bí mật gặp lại cố nhân.
“Uông Mẫn Xuyên, nàng khá lắm!”
Không để tâm đến việc Đồng Đồng còn đứng đó làm nũng, Tử Lạc đã muốn quay đi tìm gặp nữ nhân kia hỏi cho ra lẽ.
Chợt, hắn vừa quay đi lại bắt gặp nha hoàn Tiểu Hồng đang từ xa đi đến. Hắn mặt lạnh như đá, ngắn gọn gọi.
“Tiểu Hồng…”
“Vương…vương gia…”
Tiểu Hồng vừa nghe tên mình bị gọi một cách đầy tức giận, tay chân không giữ được liền run rẫy.
“Bổn vương chỉ gọi người một lần, tại sao lại run sợ như vậy? Đã làm sai chuyện gì sao?”
Tử Lạc nghi hoặc dò hỏi, ánh mắt sắc lạnh ấy quét qua người khiến Tiểu Hồng cảm thấy người mình như vừa bị cắt một đường rất ngọt.
Khay gỗ trên suýt tí thì rơi xuống, Tiểu Hồng biết đã làm người trước mặt nổi giận, đành quỳ xuống bên dưới, giọng như sắp khóc.
“Vương gia…xin vương gia tha tội! Nô tì…nô tì không cố ý giấu người…”
Tử Lạc nhìn nha hoàn đang quỳ khóc dưới chân, trên mặt không chút nhân từ, tức khắc đã tóm lấy cổ Tiểu Hồng, ra sức siết chặt.
“Nói! Có phải tiểu thư nhà ngươi đã lén gặp Dực Khương? Nếu ngươi dám dối trá nửa lời, bổn vương sẽ bẽ gãy cổ ngươi!”
“Vương gia…xin người nguôi giận!”
Nha hoàn đứng cạnh buông Đồng Đồng ra, quỳ xuống dập đầu van xin. Nhìn Tiểu Hồng bị siết đến mặt mũi đỏ gay, rõ ràng lời mà Tử Lạc vừa nói không hề đe doạ.
Nếu Tiểu Hồng không nói, hắn chắc chắn sẽ gϊếŧ chết nàng ta.
Nha hoàn nhìn Tiểu Hồng, nước mắt rơi xuống thành dòng. Nàng ta ra hiệu cho Tiểu Hồng, muốn Tiểu Hồng hãy nói ra sự thật mà mình biết để giữ được mạng.
Tiểu Hồng bị một tay Tử Lạc siết đến mức ngạt thở, nàng ta ho khụ khụ từng đoạn, âm thanh tắt nghẹn khổ sở vô cùng.
Quả thực, nếu tiếp tục thế này thêm một lúc nữa thôi. Cho dù Tử Lạc không trực tiếp bẻ gãy cổ nàng ta thì cũng bị bóp ngạt đến chết.
Nhưng Tử Lạc đã nói rằng tiểu thư của nàng lén lút gặp Dực Khương ư? Hai từ lén lút này nếu đổ lên đầu tiểu thư của nàng sẽ vĩnh viễn không thể rửa sạch mất.
Để chủ tử mang tiếng oan, phận làm nô tì như nàng làm sao có thể tha thứ được. Cho nên, nàng bắt buộc phải nói ra…
Tiểu Hồng kinh hãi nhìn Tử Lạc, nước mắt rớt xuống nhiều vô kể. Mười ngón tay bất lực muốn gỡ tay hắn ra, giọng nàng ta ngắt quãng.
“Vương…gia! Nô…nô tì…nói…”
Nghe thấy lời của Tiểu Hồng, bàn tay của Tử Lạc liền nới lỏng một chút. Hắn đợi nàng ta nói xong mới tuyệt đối buông tay.
Tiểu Hồng vừa lúc lấy lại được hơi sức, thở dốc không ngừng. Nàng ta sợ hãi nhìn Tử Lạc, sau đó ngập ngừng khai báo.
“Tiểu thư thực sự…đã gặp mặt Dực tướng quân…nhưng…nhưng đó chỉ là tình cờ mà thôi. Tiểu thư của nô tì tuyệt đối…không làm ra những chuyện lén lút ấy…”
Những tưởng Tử Lạc sẽ chịu lắng nghe mình giải thích, nhưng Tiểu Hồng còn chưa nói xong thì chợt thấy vạt gấm bào của hắn lướt nhanh qua mắt mình.
Tiểu Hồng nhìn lên đã thấy Tử Lạc rời đi, mỗi bước chân đều tản ra giận ý kinh người. Nàng ta biết, nhị vương gia hắn đã thực sự nổi trận lôi đình rồi.
…
“Vương gia…xin người hãy nghe nô tì…vương gia…”
Mịch Chi chỉ vừa thay y phục xong, bên ngoài đã nghe vài tiếng động ồn ào. Cô nhìn Tiểu Mai, cả hai đều đưa mắt khó hiểu trông ra ngoài.
Tập trung nghe rõ hơn một chút, Mịch Chi mới nhận ra là giọng của Tiểu Hồng. Hơn nữa âm thanh có vẻ rất khổ sở, chắc hẳn là có chuyện.
Vừa nghĩ, Mịch Chi đã tức tốc muốn đi đến mở cửa ra ngoài xem xét. Nhưng tay cô còn chưa kịp đưa ra thì hai cánh cửa đã đột ngột mở tung khiến cô có chút giật mình.
“Tử Lạc…”
Mịch Chi nhìn Tử Lạc, sơ qua cũng đủ cảm nhận phẫn ý đang toát ra trên người hắn.
Cô hơi lo sợ, chân cũng vô thức lùi về sau.
“Có chuyện gì sao?”
Tử Lạc thoạt đầu không đáp, cũng không nói lấy một lời. Hắn đột nhiên mở toang cửa xông vào đây chẳng lẽ chỉ để nhìn cô thế này hay sao.
Nhưng ánh mắt này của hắn hiện giờ không mang một phần thiện cảm. Mịch Chi bất giác cảm thấy toàn thân lạnh toát, đến cả da thịt cũng tưởng chừng đang rách ra từng đoạn.
Ánh mắt này của hắn, thực sự đã quá tàn khốc rồi.
“Chuyện…chuyện gì thì nói đi. Sao lại cứ nhìn ta như vậy?”
Mịch Chi nhất thời bị doạ đến lắp bắp, cô đưa tay ra trước, đề phòng nhìn hắn.
Tử Lạc lúc này mới bước lên trước, chậm rãi dùng khí thế quân vương trên người để áp bức cô.
Sau đó đã thình lình bắt lấy cổ tay Mịch Chi, dụng sức siết chặt.
“Uông Mẫn Xuyên, nàng quả thực gan to bằng trời!”
Từ cổ tay truyền lên cảm giác đau nhói, Mịch Chi mới nhíu mày muốn chống cự. Chợt, tiếng của Tiểu Hồng bên ngoài lần nữa vang lên.
Lần này, nàng ta xuất hiện ngay cửa, sau đó rất nhanh đã quỳ sụp xuống đất.
“Vương gia! Xin người nguôi giận, đừng trách tiểu thư!”
Không chỉ một mình Tiểu Hồng, mà cả Tiểu Mai cũng quỳ ở bên dưới, nước mắt lưng tròng luôn miệng cầu xin.
“Tiểu Hồng, Tiểu Mai. Hai người…”
Mịch Chi sững sờ nhìn hai nàng nha hoàn quỳ khóc phía trước. Đầu óc không hiểu ra sự tình chỉ vừa úp mở vài tiếng thì trước mặt cô, Tử Lạc đã giận dữ xuống lệnh.
“Ra ngoài!”
Mặc cho Tiểu Hồng, Tiểu Mai liên tục van khóc, hai nàng nha hoàn vẫn bị hai tên gia đinh kéo lôi ra khỏi phòng, sau đó đóng chặt cửa lại.
Mịch Chi đến bây giờ mới hãi hùng nhận ra, trong mắt Tử Lạc lúc này đã ngập tràn phẫn nộ. Nó cuộn lên như một ngọn sóng lớn,hung tợn và đáng sợ vô cùng.
“Tử Lạc…”
“Uông Mẫn Xuyên! Khôn ngoan thì mau thành thật trả lời bổn vương. Ngày hôm trước rời phủ, nàng đã gặp Dực Khương?”