Chương 13-2
“Người đến là ai? Mau hô danh tánh, bổn đại gia sẽ cho ngươi chết được toàn thây.”
“Hừ, sát thủ Tuyệt Mệnh môn, đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, Ngũ Kiếm.”
“Ra là Ngũ Kiếm nổi danh thiên hạ. Được, còn không mau nhào vào để Song Hổ bọn ta vận động một chút.”
Hóa ra người đến là hai thuộc hạ thân tín khác trong đội Tứ Hổ của Phụng Phi Vũ, có tên là Song Hổ. Cả hai vốn là anh em song sinh được Phụng Phi Vũ cưu mang từ nhỏ, vì bộ dáng dữ dằn rất dọa người nên ít khi xuất đầu lộ diện. Sau khi Mạc Kỳ Phong hộ tống Vân Thuận Đế hồi cung, cặp Song Hổ này liền nhanh chóng đến Tùng thành, đảm nhiệm trọng trách bí mật bảo vệ sự an nguy cho Hồ Hiểu Minh.
Ngũ Kiếm là một nhóm năm cao thủ chuyên sử dụng kiếm của Tuyệt Mệnh môn nổi tiếng giang hồ. Tuyệt Mệnh môn này cực kỳ bí ẩn, không ai biết người đứng sau tổ chức này là ai, chỉ biết Tuyệt Mệnh môn đã tồn tại trên giang hồ hơn trăm năm qua, nửa chính nửa tà, nhận tiền gϊếŧ người, cách thức vô cùng tàn khốc. Cách đây một năm, giang hồ đồn thổi Tuyệt Mệnh môn xảy ra tranh chấp nội bộ, đã tự sinh tự diệt từ lâu, không ngờ hôm nay lại xuất hiện tại Tùng thành.
Song Hổ vừa nghe đối thủ xưng tên họ, bán tín bán nghi, có cảm giác lũ này là mượn danh kẻ khác dọa dẫm hai huynh đệ, liền tức giận bừng bừng, hét lên một tiếng thị uy rồi cùng xông vào đánh.
Ngũ Kiếm cũng vung cao trường kiếm, định triển khai thế trận, đánh cho hai huynh đệ kia một trận thua thê thảm thì chợt thấy trong căn phòng tối đen như mực kia lóe lên một ánh sáng đỏ nhàn nhạt sau đó một khối ánh sáng hơi dài màu xanh lóa mắt chợt bừng lên trong giây lát rồi vụt tắt. Cả năm người vừa thấy cảnh tượng đó, sắc mặt đại biến, không nói một lời nhanh như chớp phi thân biến mất vào màn đêm.
Song Hổ đang bừng bừng khí thế lại bị tạt một gàu nước lạnh, tức giận nhìn mấy cái bóng đen khuất vào đêm tối, gầm gừ chửi đổng trong cổ họng. Cả hai quay lưng lại nên không thấy trong phòng, một đôi mắt đỏ hơi lóe sáng rồi vụt tắt, bóng tối lại nhanh chóng ngự trị, tiểu viện lại im ắng như chưa từng có việc gì xảy ra.
--- ------ ------ ------ ------
Sáng hôm sau, lúc Hồ Hiểu Minh tỉnh giấc liền được hạ nhân báo lại, Vương Gia đã ra ngoài có việc từ sớm, hôm nay nàng không cần đến thư phòng. Một lời như cởi tất lòng, nàng hưng trí bừng bừng, thay một bộ nam trang còn mới cóng, rửa mặt ăn sáng rồi vui vẻ ra ngoài dạo chơi. Nàng đi đông đi tây, nhìn này ngó nọ gần một canh giờ, đến khi thấy trời có chút dấu hiệu chuyển mưa thì liền tạt vào một tửu lâu gần đó.
Mỹ Nhân lâu ban ngày là tửu lâu, buổi tối là thanh lâu, là nơi nổi tiếng nhất ở Tùng thành. Các cô nương xinh đẹp lại ca hay múa giỏi, còn rất biết chiều lòng khách khiến dù sáng hay tối thì Mỹ Nhân lâu cũng luôn nườm nượp khách ra vào. Hồ Hiểu Minh làm một vẻ mặt vừa tò mò vừa thích thú, ung dung bước vào quán. Tiểu nhị nhìn bộ trang phục gấm hoa quý giá thì liền bước ra mời chào, thần thái trầm tĩnh không chút xu nịnh hay hách dịch.
“Khách quan, ngài đã đặt trước chưa hay đi cùng bằng hữu?”
“Đã đặt từ hơn tháng trước. Phòng thượng hạng số năm.”
Tiểu nhị vừa nghe nói đến, sắc mặt hơi biến đổi rồi rất nhanh đã chuyển sang đon đả, cúi người đưa tay.
“Khách quan, xin mời ngài ngồi đợi giây lát. Tiểu nhân cho người đi dọn dẹp chuẩn bị ngay. Trong lúc chờ đợi, xin mời ngài dùng chút điểm tâm. Ở đây có món bánh ngọt tên là Ô Thước và Phượng Hoàng rất nổi tiếng. Ngài muốn dùng món gì?”
“Phượng Hoàng cao quý không đến tay thường dân như ta. Ô Thước là được rồi.”
Sắc mặt tiểu nhị vừa nghe xong liền tái xanh tái xám, hắn cố nặn một nụ cười hòa nhã rồi ba chân bốn cẳng chạy vào bếp. Chưa đầy một khắc sau, một nam tử trung niên dáng người quắc thước có vẻ là ông chủ của Mỹ Nhân lâu hấp tấp bước ra, vừa thấy tiểu thiếu niên ung dung ngồi uống trà trước mắt thì suýt nữa đứng không vững, cũng may có tiểu nhị đứng sau chống đỡ, hắn mới đứng vững mà bước lại gần tiểu thiếu niên kia, hai tay chắp trước ngực run run cáo lỗi.
“Khách quan, thất lễ rồi, xin mời.”
“Ông chủ, hôm nay bổn đại gia rất vui, có cô nương nào xinh đẹp cứ gọi ra đây, bổn đại gia sẽ trọng thưởng.”
Hồ Hiểu Minh há miệng cười lớn, hào phóng nói thật to như cố tình để mọi người nghe thấy, mặc kệ luôn những ánh mắt khinh thường từ tứ phía quăng về phía nàng. Cái thứ tiểu tử thối lại đi tìm vui giữa ban ngày ban mặt, thật sự đáng khinh, Song Hổ vẫn im lặng theo sau bảo vệ liếc mắt nhìn nhau rồi lại liếc nhìn về phía Hồ Hiểu Minh đang ung dung bước lên lầu, bộ dạng cứ như sắp chịu không nổi đến nơi, trong mắt cả hai vừa có chút ngạc nhiên lại vừa khó chịu. Thật không ngờ, tiểu tử kia lại háo sắc đến thế, cũng nhờ hôm nay Vương gia đi vắng hắn mới lòi đuôi chuột, bao nhiêu ngưỡng mộ cùng khâm phục cứ thế trôi tuốt tuồn tuột. Cả hai chán nản cũng không ham theo đuôi rình coi, chọn một góc khuất nhất ngồi uống trà chờ đợi.