Chương 12-1: Mèo vờn chuột
Phụng Phi Vũ nhìn nét mặt ngơ ngác của Hồ Hiểu Minh thì đôi mắt vốn băng lãnh hơi nhu hòa đôi chút, khẽ vuốt mái tóc ngắn ngủn kỳ lạ của nàng, trấn an.
“Đừng lo, hoàng… đại ca của ta mấy năm chưa vận động nên hơi phấn khích. Cứ đứng yên đây xem kịch đi, mấy khi được nhìn thấy… vị kia diễn cho xem.”
Hồ Hiểu Minh hơi nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt càng thêm kỳ quái, này, đại gia ơi, cái khuôn mặt lạnh lùng của ngài ghép với cái câu ngài nói có phải hơi bị chỏi nhau hay không. Từ khi vị hoàng huynh kia xuất hiện, lời nói của Phụng Phi Vũ liền thay đổi, có chút sinh khí cùng tinh nghịch, vậy cũng đủ thấy tình cảm huynh đệ giữa cả hai khắng khít đến thế nào.
Trước mũi thuyền, Vân Thuận Đế sinh long hoạt hổ đánh liên tiếp mấy chưởng vào đám hắc y nhân, khí thế mạnh mẽ cường hãm khác hẳn với cách đánh nương nhẹ của Phụng Phi Vũ. Lần này máu đỏ đã nhuộm trên mặt nước vốn không còn phẳng lặng của sông Thụy Khuê. Phi Hổ cùng Doãn Trực chỉ yên lặng đứng một bên quan sát, chỉ cần có chút bất trắc gì phát sinh sẽ liền ra tay, mặc cho người có địa vị cao quý kia vui chơi thỏa thích.
Hơn năm mươi hắc y nhân sát khí ngất trời cuối cùng lại được tắm một trận thỏa thuê dưới làn nước lạnh cóng, kẻ bị thương nhẹ lóp ngóp đỡ kẻ bị thương nặng bơi vào bờ. Hồ Hiểu Minh nhìn thương thế của chúng cũng hiểu Vân Thuận Đế đã nương tay rất nhiều rồi, cứ nhìn hắn đứng ngạo nghễ trên thuyền, khí sắc hồng nhuận, hơi thở điều hòa thì biết lúc nãy hắn chỉ xuất 3 phần công lực là cùng. Càng nghĩ lại càng thấy sợ, nếu hai vị huynh đệ này xuất hết 10 phần, không biết còn kinh hồn lạc phách đến mức nào.
“Quá yếu, quá yếu, ta vẫn chưa đánh đã tay, còn ai không thì ra luôn đi.”
(Cat: Chậc ngài chỉ sợ thiên hạ quá yên ổn sao -.-!, VTĐ: Lườm....., Cat: hahaha, Trời hôm nay thật đẹp, dzọt....)
Vân Thuận Đế mặt nhăn mày nhó chỉ tay vào đám hắc y đang chật vật bò lên bờ kia, la hét một cách vô cùng khoa trương, phong phạm đế vương một chút cũng không có khiến Hồ Hiểu Minh kìm không được bật cười một tiếng rồi vội im bặt. Tiếng cười rất khẽ nhưng đủ để những kẻ võ công cao cường đứng trên thuyền nghe rất rõ. Vân Thuận Đế sắc mặt xám xịt vì mất hứng nhìn tiểu tử xấu xí coi trời bằng vung đang cố tình núp sau lưng vị bào đệ yêu quý của mình cười trộm, chỉ tay giận dữ.
“Ngươi… dám cười ta? Doãn Trực, đánh hắn cho ta.”
Doãn Trực vô cớ bị lôi vào thì mặt nhăn mày nhó hết nhìn chủ tử rồi lại nhìn sang vị Định Vương sắc mắt vô biến đứng đằng xa kia, lưỡng lự không biết nên tiến hay lùi. Hồ Hiểu Minh cũng không nỡ để Doãn Trực khó xử, chậm rãi bước ra từ sau lưng Phụng Phi Vũ, nén cười nói.
“Đại lão gia, tiểu nhân tự bước ra là được. Không cần làm khó Doãn đại ca.”
Vân Thuận Đế cố tình làm khó Doãn Trực chứ thật ra không có ý đυ.ng chạm đến người có ảnh hưởng quan trọng đến hoàng đệ của mình, thấy Hồ Hiểu Minh bước ra thì vẻ mặt vừa có chút bối rối vừa có chút ngượng ngùng, bất quá ngượng quá hóa rồ, nhanh như chớp ngũ trảo vươn ra định chỉnh tiểu tử vô pháp vô thiên kia một chút.
Vân Thuận Đế tấn công chớp nhoáng và bất ngờ đến nỗi Phụng Phi Vũ đứng gần đó cũng không kịp trở tay, sắc mặt đại biến, vừa tung chưởng định cản đòn của hoàng huynh vừa gằn giọng.
“Đại ca, hạ thủ lưu tình.”
Chỉ là bàn tay của Vân Thuận Đế vẫn nhanh hơn, chớp mắt đã đánh thẳng vào mặt Hồ Hiểu Minh nhưng thực ra chỉ định đánh nhẹ một cái thị uy. Điều không ai ngờ đến chính là bàn tay của hắn thay vì trúng đích lại lơ lửng giữa không trung, Hồ Hiểu Minh lúc nãy còn đứng đó nén cười đã biến mất nhanh như chớp. Phụng Phi Vũ cũng hoàn hồn thu tay lại, quét mắt nhìn quanh liền thấy Hồ Hiểu Minh từ lúc nào đã vòng ra sau lưng Vân Thuận Đế nhe răng cười cười.
“Ngươi…”
Vân Thuận Đế cũng không nghĩ tiểu tử kia lại nhanh đến thế, quay lưng lùi lại một bước, trợn mắt nhìn nàng đầy nghi hoặc. Hồ Hiểu Minh lắc lắc cái đầu một cách tinh nghịch, bộ dạng vô cùng đáng yêu.
“Đại lão gia, tiểu nhân hành tẩu giang hồ lâu nay, giỏi nhất chính là chạy trốn a~”
“Ta không tin không bắt được ngươi.”
“Đại ca…”
Phụng Phi Vũ sốt ruột lên tiếng, định bước lên ngăn cản thì đã bị hoàng huynh trừng mắt đe dọa, quăng cho một cái nhìn đầy ngụ ý, ta biết hắn quan trọng với ngươi, rồi nhanh như chớp đánh về phía Hồ Hiểu Minh.
Một màn rượt đuổi hài hước diễn ra trên thuyền khiến chẳng ai còn nhớ đến lũ hắc y nhân vừa bò lên bờ đã bị một rừng gươm kề ngay cổ, nhanh chóng bị đám người cũng mặc hắc y vẫn im lặng mai phục trong rừng từ nãy đến giờ lôi đi mất tích. Những hắc y nhân này thân thể cao lớn khác thường, trên thắt lưng một người lủng lẳng một cái thẻ bài nạm vàng khắc nổi hình hai đám mây, chỉ cần liếc qua một cái đã khiến khối người sợ đến vỡ tim mà chết. Thẻ bài khắc hình hai đám mây này chỉ có đội ám quan nổi tiếng của Vân Thuận Đế mới dám mang bên mình.
Lũ hắc y nhân của Hồng Xà môn vừa nhìn thấy đã tái xanh mặt mày, liếc nhìn bóng dáng cao ngất ngưỡng đang bay qua bay lại một cách thiếu kiên nhẫn trên chiếc thuyền đằng xa kia, tự hiểu bản thân đã nhầm lẫn một cách tai hại đến thế nào.