Vương Gia Giá Lâm

1/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Chắc có lẽ định mệnh đã mang hắn đến bên cô như một sự tình cờ, vì hắn được biết đến là một vương gia của thời kì cổ đại. Cô cũng vì muốn hắn không đi lung tung hoặc có thể …
Xem Thêm

Đúng! Đây mới là trọng điểm cô nên tức giận.

“Anh xác định anh nói như vậy là chính xác ?”

“Đương nhiên, bổn vương chẳng qua là. . . . . .”

Lời của anh mới nói đến một nửa, liền thấy cô chậm rãi đem tay anh bỏ ra, sau đó đi đến giữa phòng ngủ, dừng bước.

Lan Tĩnh khó hiểu nhìn cô, anh còn sợ cô xúc động cầm lên bình hoa bên cạnh quăng về phía anh. May mà anh đã chuẩn bị tốt phải né về phía nào để không bị nện trúng.

Đột nhiên, cô đem mái tóc dài của mình buông xuống, tiếp theo cởi bỏ áo mấy chiếc cúc áo, lộ ra áo ngực ren xinh đẹp, đem bộ ngực sữa trắng mịn lộ ra hơn phân nửa cảnh xuân.

“Đại vương gia, anh thật sự là rất xấu, nói nô tỳ như vậy.” Cô như một cô gái nhỏ đáng thương, khóe mắt còn hàm chứa lệ đi đến bên cạnh anh. Sau đó nhẹ nhàng dựa đầu của mình vào trên vai anh, đồng thời cũng dán nửa thân thể mềm mại ở l*иg ngực anh, làm cho anh có thể ngửi được hương thơm mê người trên người cô.

“Anh bắt nạt người ta.” Thanh âm của cô còn mang chút nghẹn ngào, bất quá tay nhỏ bé lại tuyệt không cảm thấy thương tâm, ở trên đùi của anh chậm rãi hoạt động── tiến lên địa phương vô cùng nguy hiểm ở đùi.

“Em hẳn là phải thực cảm kích Đại vương gia ưu ái với nô tỳ mới đúng, không nên tranh luận với anh, cho nên đại nhân có đại lượng, tha thứ em nha!”

“Uh!” Sau một hồi anh mới đáp lại một tiếng. Vì vậy, đôi tay của cô gái nhỏ này lại không an phận rồi, nếu anh không chịu nổi, thật sự có phản ứng liền nguy mất.

Nhưng cô chính là muốn anh có phản ứng.

“Anh có biết em căn bản chưa từng có bạn trai, em chỉ tới gần đàn ông liền sẽ rất khẩn trương, cho nên em mới không có học được cái gì gọi là vị phụ nữ. Có lẽ em thật sự hẳn là nên tìm đàn ông thí nghiệm một chút nha!” Một cái tay nhỏ của cô dời đi trận địa đi vào trước ngực anh, bắt đầu khıêυ khí©h hai điểm của anh.

Bộ ngực người đàn ông không có nhô lên, không có nghĩa là hai điểm kia chỉ là dùng để trang trí.

Anh một phát bắt được cổ tay của cô, khẩu khí trầm đυ.c nói nhỏ “Em đang trả thù sao? Tiểu nha đầu tâm cơ nặng này.”

Cô nở nụ cười, trên mặt một bộ thiên chân ngây thơ, giống như cô gái nhỏ vô tội “Có sao? Em chỉ thật cố gắng muốn đem vị phụ nữ còn lại của em cho Đại vương gia xem a! Chẳng lẽ em sai lầm rồi sao? Hay là nói em thật không có mùi vị phụ nữ?”

“Em!” Anh chần chờ một chút, biết cô gái nhỏ trước mắt này là cố ý muốn trả thù anh, khıêυ khí©h anh. Chưa từng có một cô gái nào dám làm như vậy, cô không khỏi cũng quá không biết tự lượng sức mình đi.

Đột nhiên, cô càng tới gần, chỉ cần anh cúi đầu là có thể hôn lên cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào của cô, chỉ cần anh tự tay, là có thể vuốt ve bộ ngực sữa tràn ngập co dãn của cô. Cô thật thơm quá, thật mềm mại, làm cho anh có cỗ xúc động muốn đẩy ngã cô, nhào tới.

Chỉ cần giải quyết khát vọng của mình đối với cô, có lẽ tất cả cử chỉ khác thường của anh cũng sẽ biến mất theo.

Tiểu yêu nữ này lại còn cố ý liếʍ môi của mình một chút, nhìn đầu lưỡi màu hồng kia, anh thiếu chút nữa muốn rêи ɾỉ ra tiếng.

Bất quá anh không có, anh nhịn xuống, những cũng rốt cuộc không khống chế được phản ứng của thân thể mình.

Kỳ thật Nghênh Xuân liếʍ môi chính là động tác bản năng, cơ bản thật không ngờ vô tâm nho nhỏ này, cư nhiên sẽ làm cô đạt được mục đích.

Cô cảm giác được trên bụng của mình có gì đó đang chậm rãi dùng một loại tốc độ hết sức kinh người thức tỉnh, biến cứng.

Hai người đều cúi đầu nhìn lều nhỏ nhô lên kia, lòng dạ biết rõ là cái gì.

Đột nhiên, anh thở dài, dùng một loại giọng điệu đầu hàng nói với cô “Em thắng, bổn vương có phản ứng với em.”

Cô mắt không chớp hỏi “Thật vậy chăng?”

“Đúng vậy.” Anh nói nhỏ, một tay đã vén áo sơ¬mi mở rộng của cô lên, đầu ngón tay cách vải ren trêu chọc điểm nhỏ trên đỉnh núi “Hiện tại cả hai cũng nên thẳng thắn thành khẩn với nhau, tuyên bố kết quả khiêu chiến này, nhanh chóng tiến hành trình tự kế tiếp.”

Trình tự kế tiếp?

Người của cô bị anh một tay nắm, sau đó nâng lên đến cùng anh bốn mắt gi¬ao tiếp.

Trong nháy mắt đó, cô cảm giác được con ngươi đen của anh giống như muốn đem cô một ngụm ăn sạch. Cô cảm giác được chính mình đang đi xuống trầm luân, bị một loại tình cảm cô chưa từng có qua bao phủ.

“Em yên tâm, bổn vương đối với phụ nữ rất dịu dàng.”

Anh ta nói như vậy là đã từng nhận huấn luyện chuyên nghiệp dịu dàng với con gái sao? Lợi hại như vậy? Có thể ra ngoài trận chiến đấu chứ!

“Là thế này phải không? Nô tỳ thật đúng là thụ sủng nhược kinh.”

“Đương nhiên.” Anh còn đương nhiên gật đầu.

“Nếu là như vậy. . . Được rồi! Vậy nhanh chóng tiến hành trình tự sau đi.” Cô cố cản trở ngón tay của anh ở trước ngực mình nắn loạn, sau đó bắt lấy tay anh kéo anh rời đi.

Trên mặt anh đã tràn ngập du͙© vọиɠ.

“Trình tự sau chính là tôi nên đi giặt quần áo rồi.” Cô nhanh chóng nắm chặt y phục của mình mỉm cười đứng ở trước mặt anh, vừa lòng nhìn sắc mặt hơi hơi xanh mét của anh.

“Hảo hảo tĩnh dưỡng a! Đại vương gia, có đôi khi một vết bỏng nhỏ cũng sẽ muốn mạng người.”

Cô gái này!

Nhìn cô cố ý uốn éo cái mông đi khỏi tầm mắt của anh, có thể chứng minh cô gái nhỏ này căn bản là không giống bề ngoài thoạt nhìn tẻ nhạt vô vị. Anh thậm chí còn cảm giác thân thể mình bởi vì cô mê hoặc mà hừng hực thiêu đốt lên.

Cô cư nhiên cứ như vậy bỏ lại một mình anh, ở ngay sau lúc cô đốt lửa. . . .

Cô gái đáng giận này! Anh nhịn không được hừ cười một tiếng, sau đó hít một hơi thật sâu, trong con ngươi đen thâm thúy lóe ra ánh sáng kiên quyết.

Quan Nghênh Xuân, muốn đùa giỡn bổn vương gia, em sẽ phải gánh vác hậu quả. Bởi vì du͙© vọиɠ của đàn ông một khi bị đốt lên, không có được thỏa mãn, tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Sau khi can đảm đùa giỡn Lan Tĩnh, Nghênh Xuân có thể nói là có thể trốn được liền trốn, bất quá cô vẫn là đem ba vị Vương gia kia chiếu cố rất tốt.

Ba anh em này thật đúng là không giống với người thường. Người bình thường nếu xuất hiện ở thế giới hoàn toàn khác với sách mình học được, khác với hoàn cảnh cuộc sống từ nhỏ của mình, hẳn là nên đau khổ tuyệt vọng, chứ không phải cùng nhau ngồi ở trong sân nhà nói chuyện phiếm, đàm luận quốc gia đại sự. . .

Làm ơn, bọn họ nào biết cái gì gọi là quốc gia đại sự? Huống hồ hiện tại quốc gia với bọn họ cũng không còn quan hệ gì a?

Nếu bọn họ thật sự muốn ở đây, bọn họ nên thay đổi trở thành giống cô chỉ là dân chúng bình thường. . . .

Đợi chút, cứ như vậy, bọn họ có thể sinh lòng oán hận hay không a? Sau đó có một ngày ngộ nhỡ luẩn quẩn trong lòng, một đao chém chết cả nhà các cô, hôm sau sẽ có thảm án diệt môn đăng báo. . . .

“Này! Đại a đầu, phát ngốc cái gì? Còn không mau một chút đem điểm tâm trình lên.” Lan Ngọc phát hiện Nghênh Xuân ở bên cạnh sững sờ, có điểm không vui nói.

“Vâng!” Nghênh Xuân đem bánh bích quy vừa nướng thơm phức đặt lên bàn.

Lan Ngọc tao nhã phất phất tay “Lui ra.”

Nghênh Xuân trừng mắt liếc anh ta một cái, trong lòng suy nghĩ, xú tiểu tử này thật đúng là đem cô làm nha hoàn sai sử, mà người đàn ông bên cạnh anh ta cư nhiên không có hé răng.

Anh không phải đã nói cô là Đại nha hoàn của riêng anh sao?

Thấy Nghênh Xuân không tự giác toát ra vẻ mặt ủy khuất hề hề, Lan Tĩnh liền biết. Tuy rằng đã tự nói với mình không cần có bất kỳ cảm giác nào đối với cô nữa, nhưng đúng là vẫn không có cách nào xem nhẹ sự tồn tại của cô.

Khi cô vừa xuất hiện ở trước mắt, gió nhẹ thổi qua mái tóc dài của cô, lập tức khiến cho anh cảm giác sắp hít thở không thông.

Thêm Bình Luận