Vương Gia Giá Lâm

1/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Chắc có lẽ định mệnh đã mang hắn đến bên cô như một sự tình cờ, vì hắn được biết đến là một vương gia của thời kì cổ đại. Cô cũng vì muốn hắn không đi lung tung hoặc có thể …
Xem Thêm

“Chờ một chút. . .” Nghênh Xuân vội vàng muốn theo sau, lại bị một l*иg ngực ướt đẫm ngăn trở.

“Đi nơi nào?” Sắc mặt Lan Tĩnh thật sự đã cực kỳ khó coi.

“Làm sao anh có thể dạy bọn họ đi tìm em gái của tôi?”

“Bổn vương đương nhiên có thể, chị em các cô vừa vặn mỗi người một cái làm nha hoàn bên người chúng tôi, ở trong đoạn thời gi¬an chúng tôi còn chưa trở về này, các cô tự nhiên phải chịu trách nhiệm.”

“Anh. . . Anh . . .” Cô tức giận đến nói không ra lời.

“Hơn nữa đây cũng là số mệnh các cô.”

“Số mệnh?”

“Không nên quên cô họ gì.”

“Tôi đương nhiên biết, nhưng anh . . . . .”

“Bổn vương như thế nào? Đúng rồi, nhanh chóng lấy quần áo cho bổn vương mặc, bằng không nếu bổn vương nhiễm phong hàn, cô sẽ đảm đương không nổi đâu.”

Nói xong, Vương gia lớn nhất này bước dài tiêu sái đến bên giường của cô, một bộ dạng tính nằm lên đó.

“Này! Tôi không cho phép anh ngủ ở giường của tôi, anh còn chưa lau khô thân thể!” Ngay tại thời điểm cô muốn ngăn cản anh, đột nhiên một trận trời đất quay cuồng. Một giây sau, cả người cô bị anh ôm lấy, nhiệt độ cơ thể nam tính nóng như lửa che ở trên người cô. Hơi thở dương cương của đàn ông cũng bay vào trong mũi, làm cô không khỏi ngây ngẩn cả người.

“Nếu như cô muốn giúp bổn vương làm chăn ấm, cùng nhau ngủ cũng không sao, có muốn không?” Bộ dáng của anh như sắc dục xông tâm, cúi đầu nói với cô.

“Đương nhiên là. . . Không cần.” Cô dùng sức giãy khỏi anh, sau đó trốn đến bên kia phòng, chỉ có thể tức giận lại không biết nên làm cái gì nhìn anh toàn thân ướt đẫm nằm trên giường của cô.

Cô đứng ở nơi đó trừng mắt anh, vốn cho là anh sẽ lương tâm bất an, kết quả cô cư nhiên nghe được một tiếng ngáy không nhỏ.

Người cổ đại này thật là, cô mới đi gần một bước liền lập tức dừng lại, một đôi mắt to thẳng tắp trừng hướng thân thể trơn bóng kia.

Xem cô tức giận đến độ quên người đàn ông này toàn thân trần trụi, cô vội vàng đem mặt quay qua.

Giống như thầy bói mù sờ voi, cô nhắm chặt hai mắt lục lọi cái chăn trên giường, sau đó phủ lên cả đầu và người của anh, thật giống như đang đắp thi thể.

Quản anh ta cái khỉ gió, quan trọng nhất là hiện tại cô cũng rất mệt mỏi, bị anh giằng co một đêm, cô lại luôn luôn ngủ sớm dậy sớm, mí mắt đều đã muốn rơi xuống cả.

Nhưng lại tức giận, như thế nào vẫn phải tìm chỗ ngủ a!

Không thể làm gì, cô đành phải cầm lấy gối đầu chạy tới chen chúc với mẹ.

Không bao lâu sau, phòng Quan mẹ lại thêm hai người cùng nhau chen chúc.

Sau đó, Nghênh Xuân mới rốt cục hiểu được vừa rồi Đại vương gia kia nói họ các cô chú định số mệnh của các cô là có ý gì .

Quan, gặp được Vương, đương nhiên là phải cúi đầu cúi người, hết sức lấy lòng, ai bảo các cô là thần tử đây!

Ô ô! Thật sự sẽ là như vậy phải không?

Vậy tương lai chính mình thật sự phải làm nha hoàn của anh ta sao? Cô không phải có số khổ như vậy chứ?

Nghênh Xuân nhịn không được thở dài.

Sau đó liền nghe được hai em gái bên cạnh cũng một người tiếp một người thở dài một lượt.

Xem ra, trong lòng mọi người đều có loại ý tưởng bất đắc dĩ này.

Sáng sớm, trời còn chưa sáng, Nghênh Xuân đã rời giường.

Không có biện pháp, cô vốn là muốn dậy sớm giúp các em gái làm bữa sáng. Hơn nữa tối hôm qua nằm cả đêm thấy ác mộng. Cô mộng thấy Lan Tĩnh không mặc quần áo đuổi theo nói muốn cô giúp anh ta kỳ lưng.

Người bình thường nếu mộng như vậy, như thế nào ngủ được?

Khi cô còn có chút hoảng hốt đến phòng bếp thì nhìn thấy một cái bóng dáng màu trắng ngồi ở phòng khách, ngay lập tức liền dọa cô nhảy dựng. Hoàn hảo vừa đúng lúc che miệng lại mới không kinh động đến người đàn ông ở trong phòng khách kia.

Chỉ thấy anh ta mắt không chớp nhìn chằm chằm tivi, giống như là nhìn thấy kỳ tượng gì, động cũng không động, cả người giống như bị dính chặt.

Đột nhiên, một cỗ đồng tình ở chỗ sâu trong nội tâm của cô chậm rãi hiện lên. Cô nghĩ đến nếu như mình cũng giống như Đại vương gia, vốn ở thế giới của mình, ở trong nhà ấm áp của mình trôi qua thật tốt. Kết quả lại bị một cái máy móc không hiểu ra sao hút lại đây, cô nhất định sẽ điên mất, không biết làm gì chỉ có thể khóc lóc không ngừng. Làm sao còn có cảm xúc ổn định ngồi ở phòng khách xem tivi.

Cô cảm thấy Đại vương gia này thực kiên cường, mình cũng hẳn nên đối với anh ta tốt một chút chứ? Tuy rằng cô tuyệt không có thói quen để anh ta đem cô trở thành nha hoàn bên người mà sai sử. Bất quá tiểu thiên sứ trong lòng cô vẫn tự nói với mình sẽ đối anh em bọn họ tốt một chút.

Được rồi! Bữa sáng thêm cho mỗi người cái trứng! Như vậy vừa vặn chứng minh cô vừa là một người tốt thiện lương lại vừa đáng yêu. . . . Uh! Nhiều hơn thêm một cái mỹ lệ tốt lắm.

Nghênh Xuân chuyên chú chuẩn bị bữa sáng, không có chú ý tới người đàn ông nguyên bản ở trong phòng khách xem tivi đã chậm rãi tiêu sái đến cửa phòng bếp, lẳng lặng nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của cô.

Đêm qua không nên đùa giỡn cô như vậy, anh chưa bao giờ biết mình có thiên phú đùa giỡn phụ nữ. Loại chuyện này luôn luôn đều là tuyệt kỹ của Tam đệ. Anh luôn chỉ biết là phải chăm chỉ nghiêm túc trong cuộc sống, bởi vì anh hiểu được thân phận của mình, mọi việc không thể tuỳ ý làm bậy.

Nhưng không biết anh trúng tà gì, vừa nhìn thấy vật nhỏ còn nghiêm túc hơn anh này, anh chính là liền muốn đùa giỡn cô.

Anh vạn lần không ngờ chính mình nhất thời cao hứng đùa cô, muốn xem xem ở dưới bề ngoài nghiêm túc của cô có một linh hồn như thế nào, lại làm cho chính mình phát nghiện.

Nhìn thấy mặt cô toàn bộ đều đỏ, bộ dáng vừa tức vừa thẹn, quả thực còn mỹ lệ động lòng người hơn tiên nữ trên trời.

Ngày hôm qua anh cả buổi tối đều ngủ không được, mặc dù hoàn cảnh mới với anh mà nói thật bất an, nhưng thích ứng hoàn cảnh là huấn luyện cơ bản từ nhỏ đến giờ của anh em bọn họ. Hơn nữa có một đồ chơi thần kỳ tên là "Tivi", cung cấp rất nhiều tin tức của thời đại này, từng cái cũng đều làm cho anh cảm thấy vô cùng vui sướиɠ cùng bội phục, đồng thời cũng hiểu được mình cùng hai hoàng đệ ở trong lịch sử đã không cón lưu lại tên. Loại cảm giác này thật sự là ngũ vị tạp phần. (ngũ vị là đắng cay chua mặn ngọn, nghĩa nôm na của câu là lẫn lộn nhiều cảm xúc).

Cho nên tối hôm qua anh căn bản cũng không ngủ. Anh cùng hai em trai ở trong phòng khách thảo luận thật lâu, thẳng đến vừa rồi bọn họ mới trở về ngủ. Ba người bọn họ đã cùng đạt thành hiệp nghị, nếu như không có biện pháp lập tức trở về đến Đường triều, ở hiện đại cũng nên tìm người phụ trách.

Anh nhớ tới đối thoại lúc trước──

“Bổn vương không ghét ở tại địa phương cái gì cũng tiện này. Bất quá bây giờ đã là thời đại dân chủ rồi, đối với quý tộc sinh ra như chúng ta mà nói, thật là sự tình bất lợi.” Lan Khang nói như vậy, bách khoa toàn thư trong tay cũng vẫn lật không ngừng. Đối mặt với nhiều tri thức thần kỳ tràn ngập như vậy, làm cho anh quả thực giống vào núi bảo, yêu thích không buông tay.

Mà vẫn luôn chán ghét lục đυ.c với nhau, tranh quyền đoạt lợi - Lan Ngọc lại thích thế giới này, bởi vì mỗi người đều có thể lựa chọn cho bản thân muốn sống qua từng ngày như thế nào. Quan trọng hơn là anh không cần nghe phụ vương luôn quở trách anh không có đủ khí khái nam tử, không cầu tiến.

“Chẳng lẽ đại hoàng huynh còn muốn trở về sao? Cũng đúng, trở về có thể làm hoàng đế, mà đại hoàng huynh làm hoàng đế là lựa chọn duy nhất.” Lan Ngọc nhìn đại ca mình. Từ nhỏ đến lớn anh vốn không có hoài nghi tới chuyện Đại hoàng huynh sẽ không lên làm hoàng đế.

Lan Tĩnh không mở miệng.

Kỳ thật, anh tuyệt không muốn làm hoàng đế, bởi vì anh không học được giống Phụ vương. Hơn nữa trong lịch sử đã không còn ghi lại chuyện của anh, không phải sao? Cái này chứng minh anh có trở về hay không cũng đều không có nhiều quan hệ.

Thêm Bình Luận