"Ninh Trạc, ngươi dám vạch trần chuyện cũ của ta sao?"
Tần Triều Dương nổi đóa: "Ta chẳng qua vô tình phát hiện bí mật lúc ngủ của ngươi thôi, ngươi hạn chế ta vào phủ, xếp ta cùng một chỗ với cẩu cũng đã đành, còn lôi chuyện xấu xa tám trăm năm trước của ta ra? Ninh Kiều Kiều, ngươi có cần thiết phải vậy không?"
Tiếng gọi "Ninh Kiều Kiều" thành công khiến mặt Ninh Trạc đen lại.
"Cút!"
Một chữ thốt ra đầy sát khí, khiến người ta lạnh sống lưng.
Tần Triều Dương là thế tử Hầu phủ ngậm thìa vàng mà lớn lên, quen được mọi người nâng niu chiều chuộng, sao có thể chịu được uất ức này, nắm chặt tay, trừng mắt nhìn Ninh Trạc, lớn tiếng quát lại: "Cút thì cút!"
Danh xưng "Ninh Kiều Kiều" không phải do Tần Triều Dương nghĩ ra, mà là do mẫu thân quá cố của Ninh Trạc, tiên vương phi đặt cho hắn.
Ninh Trạc lúc nhỏ, dung mạo như ngọc, tinh xảo, lại rất thích nghịch ngợm.
Tiếc rằng cha nương đều là võ tướng, ba ngày hai bữa lại chạy vào quân doanh, thường xuyên không ở nhà, rất ít khi có thời gian chơi với hắn.
Ninh Trạc vì muốn trốn ra khỏi phủ tìm nương, có lần bị đại ca nhị ca xúi giục mặc váy con gái, trên đầu buộc hai búi tóc nhỏ, còn đeo châu hoa xinh đẹp.
Tiên vương phi luôn mong có con gái, vừa nhìn thấy tiểu nhi tử thì lập tức bị kinh diễm.
Danh xưng "Kiều Kiều" cũng từ đó mà ra.
——
Tần Triều Dương rời đi, Ninh Trạc bước vào phủ, hắn không đi gặp lão vương phi, mà trực tiếp đi đến từ đường.
Bên trong từ đường sạch sẽ không một hạt bụi.
Bài vị của tiên vương, tiên vương phi, đại ca Ninh Dịch, nhị ca Ninh Phàm, đại tẩu Triệu Thị, nhị tẩu Ôn Thị đều được đặt ngay ngắn.
Hai năm trước, Ninh gia còn chưa được phong Vương khác họ, mà là Tuyên Vũ Hầu phủ.
Lúc bấy giờ biên cương đại loạn, hàng chục vạn đại quân Bắc Tề hung hãn đến, năm vị đại tướng một nhà Tuyên Vũ Hầu phủ ra trận.
Tiên vương, tiên vương phi, đại ca Ninh Dịch, nhị ca Ninh Phàm và đại tẩu Triệu thị.
Kết quả đại chiến, Nam Lương lấy ít địch nhiều, thắng lợi.
Cái giá phải trả là toàn quân triều đình Nam Lương bị diệt, năm nghìn quân Ninh gia có thể lấy một địch mười cũng chỉ còn lại năm trăm.
Ngày khải hoàn, quân Ninh gia vận chuyển năm cỗ quan tài trở về.
Nhị tẩu Ôn thị đang mang thai sáu tháng vừa nghe tin thì lập tức sinh non, sau khi sinh hạ nhi tử cũng buông tay nhân gian, đi theo.
Vì vậy, Tấn An Đế truy phong Tuyên Vũ hầu làm Vương khác họ, cha truyền con nối.
Vương tước truyền cho Ninh Trạc, độc đinh còn sót lại của Ninh gia.
Hai năm nay, dưới sự mở rộng của Ninh Trạc, quân Ninh gia lại tăng lên con số năm nghìn người mà triều đình cho phép.
Có lẽ vì quân Ninh gia quá trung thành, khiến Tấn An Đế kiêng dè, hắn ta có ý định thu nạp đội quân này về triều đình.
Nhưng Ninh gia đã hy sinh to lớn như vậy, Ninh Trạc lại đang trong thời gian chịu tang.
Tấn An Đế không thể ra tay công khai, vì vậy nghĩ đến hết thời gian chịu tang, cho Ninh Trạc cưới Công chúa, một chiêu trò hèn hạ.
Cưới công chúa sao?
Ninh Trạc nhìn sáu bài vị lạnh lẽo dưới ánh nến, khóe môi nhếch lên một tia cười lạnh, đáy mắt thâm sâu khó lường.
"Giang Viễn." Ninh Trạc cất tiếng gọi ra ngoài.
Hộ vệ thân cận Giang Viễn lập tức xuất hiện bên ngoài từ đường, chắp tay khom người: "Vương gia có gì phân phó?"
"Ra ngoài giúp ta truyền một tin."
---
Tống Thanh Nhiễm uống thuốc đắng cả ngày, hôm sau cuối cùng trời cũng quang đãng.
Hai tiểu nha hoàn làm xong điểm tâm cho nàng liền bắt đầu bận rộn, vừa quét tước vừa thu xếp.
Sau bữa sáng, ở thôn trang bắt đầu lục tục có người đến.
Đầu tiên là một ma ma dẫn theo một trù nương*, nói là Vương gia phân phó, ma ma đến quản lý mọi việc, trù nương đến phụ trách ẩm thực của Tống cô nương.
*nữ đầu bếp
Tiếp theo là tú nương của tú phường*, nói là đến lấy số đo may y phục, đo cho Tống Thanh Nhiễm từ đầu đến chân một lượt.
*thợ may của tiệm thuê
Cuối cùng là hai hộ viện, nói là đến phụ trách canh gác.
Tiểu viện vốn thanh tịnh bỗng chốc trở nên náo nhiệt.
Tống Thanh Nhiễm ngồi không yên.
Tên Ninh Trạc này chẳng lẽ định chơi đùa thật sao?
Nàng đúng là muốn tiền, cũng bằng lòng vì ngân lượng mà phối hợp với Ninh Trạc diễn trò, nhưng giả thành thật là giới hạn của nàng.
Nàng còn muốn một đêm phất nhanh trở về thôn quang tông diệu tổ* cơ mà!
*làm rạng rỡ tổ tông
Làm ngoại thất không được công khai thì có tiền đồ gì chứ?
Càng nghĩ càng thấy không ổn, Tống Thanh Nhiễm kéo Lâm ma ma lại hỏi: "Sao Vương gia lại đột nhiên sắp xếp nhiều người đến thôn trang vậy?"
"Ôi chao, cô nương ngốc của ta ơi..." Lâm ma ma vỗ mu bàn tay nàng: "Vương gia đây là thương ngươi đó!"
Nhìn vẻ mặt "Thụ sủng nhược kinh" của Tống Thanh Nhiễm, Lâm ma ma tiếp tục thổi phồng: "Vương gia chúng ta xưa nay luôn giữ mình trong sạch, không gần nữ sắc, nhiều năm rồi chưa thấy ngài ấy để ý đến cô nương nào, ngươi đây là người đầu tiên đấy!"
Lâm ma ma nói xong, nhìn khuôn mặt Tống Thanh Nhiễm, ánh mắt khó giấu vẻ kinh diễm: "Cũng khó trách Vương gia động lòng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này xem, xinh đẹp như tiên nữ vậy."
Tống Thanh Nhiễm cười gượng gạo một tiếng.
Vương gia nào mà vừa gặp đã động lòng lại mang vẻ mặt không kiên nhẫn, hận không thể tránh xa nàng như vậy chứ?
Nói nhảm!
"Nhưng cô nương yên tâm, Vương gia thích ngươi như vậy, để ngươi làm ngoại thất chỉ là nhất thời."
Lâm ma ma nói: "Vương gia hiện giờ còn đang trong thời gian chịu tang, theo lễ nghi thì không thể cưới hỏi, đợi hết tang, thế nào cũng sẽ đón ngươi vào phủ, nâng lên làm thϊếp."
"Vậy ta xin đa tạ Vương gia."
【Còn đang chịu tang mà dám nuôi ngoại thất? Nghịch tử này thật là to gan!】
......
Ninh Trạc vừa dặn dò hạ nhân không cần bẩm báo, một bước đi vào cửa tiểu viện, liền nghe thấy câu nói này.
Hắn nhíu mày, lui ra ngoài rồi lại bước vào một lần nữa.
Trong phòng, Lâm ma ma vẫn đang lải nhải nói chuyện, nhưng không nghe thấy giọng nói kỳ quái kia nữa.
Xem ra thuốc uống tối qua đã có tác dụng.
Ninh Trạc hài lòng, dẫn theo ba tiểu tể tử phía sau đi vào trong.
"Cô nương, cô nương, hình như Vương gia dẫn theo mấy vị thiếu gia đến rồi." Lâm Hạ đang quét dọn vội vàng vén rèm bước vào.
Giọng nói của Lâm ma ma đột ngột im bặt, lập tức đứng dậy.
Tống Thanh Nhiễm đi theo sau hai người ra khỏi phòng, quả nhiên nhìn thấy Ninh Trạc đang đứng trong sân.
Gió đầu xuân còn hơi lạnh, hắn mặc huyền y, tóc đen như mun, dung mạo như ngọc, khí chất trầm ổn.
Đường nét ngũ quan ấy, tựa như được bàn tay của Thượng đế tỉ mỉ điêu khắc.
Sức hút thị giác rất mạnh, nhìn thấy khuôn mặt này rồi, những người khác đều trở nên tầm thường.
Cũng khó trách nguyên chủ sau khi gặp Ninh Trạc liền không thể thoát ra được, tương tư thành bệnh.
Tống Thanh Nhiễm vui vẻ tiến lên: "Thϊếp thân cung nghênh Vương gia."
【Lạy Thần Tài một lạy, phù hộ con một đêm phất nhanh, từ nay bước lêи đỉиɦ cao nhân sinh.】
Ninh Trạc: "..."
Lâm ma ma đang định giới thiệu cho Tống Thanh Nhiễm mấy vị thiếu gia trong phủ, thì nghe phía sau Ninh Trạc đột nhiên truyền đến tiếng cãi nhau.
"Tiểu thúc thúc của ta lợi hại nhất, hắn dám gϊếŧ người!"
"Tiểu Tô Tô của ta lợi hại nhất, hắn dám phóng hỏa!"
"Tiểu thúc thúc của ta dám nhảy múa trên mộ ông nội!"
"Tiểu Tô Tô của ta dám thích tẩy(ăn c**) trên mộ gia gia!"
Lâm ma ma: "..."
Tống Thanh Nhiễm: "..."
Ninh Trạc: "???"
Hắn không dám!