Trước khi xuất phủ, bởi vì mấy đứa nhỏ trong phủ nghịch ngợm, khiến cho đầu Ninh Trạc bị kẹp cửa.
Đại phu đã chẩn đoán qua, tạm thời không có gì đáng ngại.
Nhưng vừa rồi, nữ nhân này rõ ràng không nói gì nhưng hắn lại nghe thấy tiếng.
Chẳng lẽ là xuất hiện ảo giác?
Ninh Trạc khẽ nhíu mày.
Vệt nước mắt hạnh phúc trên mặt Tống Thanh Nhiễm vốn đã sắp khô.
Lúc này lại bị ánh mắt đen láy của Ninh Trạc nhìn chằm chằm, nàng đành phải hạnh phúc nặn ra thêm hai giọt, bắt đầu nói những lời hoa mỹ.
"Thanh Nhiễm không phải là nữ nhân tham mộ hư vinh, chỉ cần được ở bên cạnh Vương gia, đã rất thỏa mãn rồi."
Mỹ nhân hiểu chuyện như vậy, lẽ ra phải có chút động lòng.
Nhưng Ninh Trạc lại nghe thấy giọng nói kỳ lạ.
(Ngài bận rộn, xin đừng thương xót đóa hoa nhỏ bé này, cứ dùng tiền đập chết ta đi!)
Đồng tử Ninh Trạc co rút lại.
Hắn rất chắc chắn, giọng nói này là của Tống Thanh Nhiễm, nhưng vừa rồi Tống Thanh Nhiễm không hề mở miệng.
"Đi mời đại phu vào."
Ninh Trạc nhìn Lâm Hạ phía sau, trầm giọng phân phó.
Xét thấy Ninh Vương gia trước khi ra ngoài đầu bị kẹp cửa, sau đó cũng không nghe người ta khuyên can, nhất định phải đến thôn trang.
Đại phu lo lắng vị chủ tử này có di chứng gì nên đã vác theo hòm thuốc, cứ chờ ở ngoài sân.
Tống Thanh Nhiễm không ngờ Ninh Trạc lại chu đáo như vậy, biết nàng mấy ngày trước bị bệnh nặng, còn đặc biệt dẫn theo đại phu đến khám lại cho nàng.
Đang cảm động, lại thấy Ninh Vương gia thu ô, thân hình cao lớn rắn rỏi đi vòng qua nàng, đi thẳng vào chính sảnh, ngồi xuống bên bàn.
Đại phu thành thạo lấy gối kê mạch ra từ trong hòm thuốc.
Ninh Trạc đặt tay lên trên.
"Vương gia có cảm thấy chỗ nào không khỏe không?" Đại phu hỏi rất cẩn thận: "Đầu có đau không?"
Ninh Trạc mím môi, liếc nhìn tiểu ngoại thất đang đứng ở cửa với vẻ mặt vô tội, nói: "Tinh thần có chút hoảng hốt."
Đại phu nghe vậy, lập tức toát mồ hôi lạnh.
Thấy chưa, ông ấy đã nói bị kẹp cửa sẽ có di chứng mà.
Tống Thanh Nhiễm còn căng thẳng hơn đại phu, nàng vội vàng lao tới, nước mắt lưng tròng, "Vương gia, ngài không sao chứ? Đừng dọa thϊếp sợ chứ!"
(Không phải chứ không phải chứ, dù sao cũng là Vương gia bá đạo, sẽ không thật sự coi lời mình nói ra như gió thoảng, đã hứa mỗi tháng cho năm trăm lượng, quay đầu lại nói tinh thần có vấn đề, muốn quỵt nợ à? Hội chứng trầm cảm trên mạng truyền đến người thời cổ đại rồi sao?)
Bàn tay Ninh Vương gia bá đạo đặt trên gối kê mạch run lên.
——
Trước khi rời đi, Ninh Trạc gọi riêng Hội Đông ra ngoài sân hỏi chuyện.
"Gần đây Tống Thanh Nhiễm có gì khác thường không?"
Hội Đông gật đầu lia lịa, nói Tống cô nương bị bệnh.
"Lại bệnh nữa?"
Ninh Trạc nhớ rõ, lúc trước mang nàng về, nàng vì rơi xuống nước mà bệnh một trận.
Hội Đông nói: "Lúc phát sốt cô nương luôn miệng nhắc đến Vương gia, có lẽ là một mình đến nơi này không người thân thích, uất kết trong lòng mà ra."
Ninh Trạc: "..."
Bây giờ chỉ cần vừa nhớ tới khuôn mặt của Tống Thanh Nhiễm, trong đầu hắn sẽ tự động hiện lên những âm thanh kỳ quái kia.
Quay đầu lại, Tống Thanh Nhiễm đang đứng ở cửa sân nhìn về phía bên này, khuôn mặt nhỏ nhắn bị đông lạnh càng thêm tái nhợt, thân hình gầy yếu mỏng manh trong gió lạnh như sắp ngã.
Nàng đang tiễn hắn, trong mắt chứa đầy sự lưu luyến và thâm tình vô tận đối với hắn.
Yếu đuối đáng thương như vậy, hoàn toàn không ăn nhập gì với giọng nói kia.
Ninh Trạc day day mi tâm, nói với đại phu: "Sau khi về thì tăng thêm liều lượng thuốc."
Đại phu vội vàng gật đầu vâng dạ.
Trách sao người ta mắng chửi đều nói đầu óc đối phương bị kẹp cửa, di chứng này, quả nhiên không phải chuyện đùa!
---
Nhìn theo xe ngựa của Ninh Trạc đi khuất hẳn, Tống Thanh Nhiễm mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Hội Đông vui mừng cho nàng: "Thật tốt quá, cô nương chờ đợi lâu như vậy, coi như là tạm thời cũng có một..."
Nàng ấy vốn định nói danh phận, nhưng nghĩ lại ngoại thất cũng không tính là danh phận gì chính đáng, nên đến bên miệng lại khéo léo đổi lời: "Tạm thời có một người để dựa vào rồi."
Lời này Tống Thanh Nhiễm tán thành, mỗi tháng nàng nằm không cũng có khoảng tiền năm trăm lượng bạc kếch xù, chẳng phải là dựa vào kim chủ sao?
Còn về phần giấy bán thân, tạm thời chắc là không lấy lại được.
Phải nghĩ cách về nhà một chuyến, giải thích rõ ràng với phụ thân nàng, Tống Hoằng.
Nếu không nàng một khuê nữ đang tuổi thanh xuân, một là chưa xuất giá hai là chưa qua đời, cứ như vậy không rõ lý do tại sao không có ở nhà, người trong thôn có thể không hỏi đến, phụ thân nàng cũng làm náo loạn trời đất lên mất.
Lâm Hạ cầm trong tay phương thuốc mà đại phu kê cho Tống Thanh Nhiễm trước khi đi, vui mừng nói: "Vương gia nói, ngày mai ngài còn đến nữa, bây giờ nô tỳ sẽ đi bốc thuốc, cô nương uống đúng giờ, có Vương gia ở đây, bệnh của cô nương chắc chắn sẽ nhanh chóng khỏi thôi."
"Ngày mai còn đến nữa sao?" Tống Thanh Nhiễm có chút kinh ngạc.
Nhìn vẻ mặt của Ninh Trạc trước khi rời đi, rõ ràng là chán ghét nàng mà.
Năm trăm lượng bạc thuê nàng làm ngoại thất, nghĩ lại chắc cũng có ẩn tình không muốn người biết.
Nàng còn tưởng rằng hắn đi rồi này, ít nhất cũng phải mười ngày nửa tháng mới đến một lần.
Hai nha hoàn không hiểu: "Vương gia sủng ái cô nương như vậy, cô nương không vui sao?"
Các nàng ấy chỉ là hạ nhân, đương nhiên không thể nào đoán được tâm tư của chủ tử.
Chỉ là nhìn thấy rất rõ ràng, tuy Vương gia an trí Tống cô nương ở thôn trang, nhưng cũng không bạc đãi nàng.
Phải biết làm nha hoàn, một tháng nhiều nhất cũng chỉ có hai lượng bạc, thϊếp thất di nương trong nhà cao cửa rộng, cho dù được sủng ái, mỗi tháng tiền tiêu vặt cũng không vượt quá mười lượng.
Vương gia vừa đến đã cho Tống cô nương mỗi tháng năm trăm lượng.
Trong mắt các nàng đây chính là sủng ái, hơn nữa còn là sủng ái vô cùng.
Tống Thanh Nhiễm cong môi cười: "Vui, đương nhiên là vui rồi."
Mỗi tháng năm mươi vạn, nàng đi thắp hương cho Bồ Tát cũng không dám cầu nguyện như vậy, sợ Bồ Tát đêm khuya vác miếu chạy mất.
---
Lúc Ninh Trạc trở về phủ, ngoài cửa lớn đã có người chờ đợi từ lâu.
"Ninh Trạc, lão tử nhà ngươi đi đâu vậy? Ta đợi ngươi cả buổi rồi."
Người nói chuyện là bạn từ thuở nhỏ của Ninh Trạc, Vĩnh Định Hầu phủ thế tử Tần Triều Dương.
Tần thế tử mặc áo bào màu tím sang trọng lúc này đang thở ra khói trắng, hai tay chắp trong tay áo, đứng trước tấm biển cảnh báo run cầm cập.
Trên biển cảnh báo là mấy chữ lớn rồng bay phượng múa, khí thế phi phàm do chính Ninh Vương gia viết - Tần Triều Dương và chó, cấm vào.
Trước đó Ninh Trạc vừa ra khỏi cửa, Tần Triều Dương liền đến, không gặp được người nên cứ chờ ở ngoài.
"Có việc?"
Ninh Trạc thu ô, thuận tay đưa cho hộ vệ phía sau.
"Ấy!" Tần Triều Dương nhìn xung quanh, tiến lại gần hạ giọng nói: "Ta nghe nói, Hoàng thượng chuẩn bị ban hôn cho ngươi cưới vị công chúa ngang ngược kia, đã nghĩ ra đối sách chưa?"
Ninh Trạc im lặng không nói.
Tần Triều Dương thấy vậy, lập tức lộ ra vẻ mặt đáng ghét muốn ăn đòn: "Ha ha ha, không phải chứ không phải chứ, chuyện lớn như vậy, chẳng lẽ đến bây giờ ngươi còn chưa biết sao?"
Ninh Trạc nghiêng đầu, liếc hắn ta một cái.
Ánh mắt này khiến Tần Triều Dương có chút sởn gai ốc.
Hắn ta theo bản năng lùi về sau nửa bước: "Hôm nay ta cố ý đến báo tin cho ngươi, đợi ngươi đến mức sắp đông cứng thành tôn tử luôn rồi, ngươi không cho ta vào phủ, cũng không thể vô tình, tá ma gϊếŧ lừa* chứ?"
*ý là Sau khi xay xong thì gϊếŧ chết lừa, đồng nghĩa vs qua cầu rút ván.
"Nói đến lừa..." Ninh Trạc dừng một chút: "Ta nhớ có một năm, ngươi cứ khăng khăng muốn cưỡi lừa, cuối cùng đầu bị lừa đá, có để lại di chứng gì không? Ví dụ như, xuất hiện ảo giác?"
Tần Triều Dương: "?"