Tống Ứng Diêu suy nghĩ một chút gật đầu: “Cũng đúng ha“. Nếu như Vương Gia không có nữ giả nam trang thì Vương Gia sẽ không sống đến hiện tại, cũng sẽ không có chuyện sau này. Nhưng tất cả nếu như đều chỉ là nếu như, Vương Gia sống sót, hai người bọn họ kết hôn, điều này đã trở thành hiện thực, bất luận người nào cũng không thay đổi được.
Nàng đem ngón tay nhỏ bé của nàng đan vào bàn tay Phương Đàn nắm chặt để bàn tay hai người hòa quyện vào nhau, suy nghĩ hỏi: “Vương Gia ẩn giấu lâu như vậy, sẽ không bị người phát hiện sao?”
“Ngoại trừ một người” Phương Đàn đáp.
Tống Ứng Diêu sốt sắng: “Ai! Có thể hay không uy hϊếp Vương Gia?”
Phương Đàn lắc đầu nhàn nhạt phun ra hai chữ: “Tiên hoàng”
Tống Ứng Diêu kinh hãi đến biến sắc: “Tiên hoàng biết?”
“Ta đến nay đoán không ra tâm tư phụ hoàng…” Phương Đàn thở dài suy tư.
Tống Ứng Diêu lông mày nhíu chặt: “Tiên hoàng không trách cứ Vương Gia ẩn giấu thân phận sao?”
Phương Đàn cười khổ: “Ông đại khái là muốn đem đẩy ta tới ngôi vị hoàng đế” Tiếng nói càng ngày càng nhỏ, mãi đến khi không nghe được gì, Tống Ứng Diêu chỉ nghe thấy nàng nói câu cuối cùng: “Ông đã làm được rồi”
Tiên hoàng thiên toán vạn toán vẫn không tính được Phương Đàn sẽ gặp Tống Ứng Diêu, bằng không ông coi như thiết lập bao nhiêu bố cục cũng sẽ không kích Phương Đàn nảy sinh tranh chấp cùng Phương Hàng.
Nếu quá mức, Phương Đàn không làm Vương gia nữa, quy ẩn núi rừng, vậy thì Phương Hàng làm được Phương Đàn cái gì.
Tống Ứng Diêu nhận ra vừa nhắc tới tiên hoàng, Vương Gia tâm tình liền rơi xuống. Nàng hiểu ý thay đổi câu chuyện: “Có mấy người biết thân phận Vương Gia?”
Phương Đàn nghe vậy ngẩng đầu lên nghĩ ngợi: “Chỉ có nàng, mẫu phi, còn có một nữ đại phu trong vương phủ“. Sợ Tống Ứng Diêu hiểu lầm cố ý giải thích: “Ta là người, cũng sẽ sinh bệnh, vì thế cần một đại phu ở bên người, bà ta là người phù hợp nhất.”
Tống Ứng Diêu nhìn vào đôi mắt đang cười của Phương Đàn hỏi: “Vương Gia vừa đến đây đã thẳng thắn thân phận của mình với ta, Vương gia không sợ ta không chấp nhận phần tình cảm này mà bỏ đi sao?”
Phương Đàn không chút nghĩ ngợi: “Ta tin tưởng nàng sẽ không làm như vậy”
Đáp án này cũng không làm Tống Ứng Diêu thoả mãn, nàng khịt mũi coi thường: “Vương Gia lấy đâu ra tự tin?”
“Trên đường tới đây ta nghĩ rất nhiều, nếu không thể vậy thì từ bỏ, trả tự do cho nàng…” Tống Ứng Diêu nghe thấy Phương Đàn ý nghĩ buông tay, bàn tay không tự chủ liền xiết chặt bàn tay Phương Đàn, Phương Đàn chậm chạp không chịu tiếp tục nói, Tống Ứng Diêu hồi hộp bật thốt lên hỏi: “Sau đó thì sao”
Đôi mắt Phương Đàn chuyển động giả vờ do dự: “Sau đó thì…”
Thấy Tống Ứng Diêu dáng vẻ vội vàng, nàng ho khan nói “Ta trước đây nghĩ sẽ nói cho nàng biết, thẳng thắn với nhau chỉ cần mấy câu thôi nhưng đó là một quá trình gian nan, không đơn giản như nàng tưởng tượng. Ta kiêng kỵ quá nhiều, nhất định phải lấy đại cục làm trọng nên vẫn cân nhắc cho nên mới chậm chưa nói cho nàng biết”
Tống Ứng Diêu hiểu được điều đó, trước những tâm tình chân thật này nàng vuốt má Phương Đàn: “Vương Gia cực khổ rồi”
Phương Đàn cầm tay nàng áp lên mặt mình cười: “Khi Phương Hàng theo dõi chúng ta, những đại thần và thủ hạ của ta cũng đôn đốc ta tạo phản, bọn họ không nghĩ đã trực tiếp đặt ta vào nơi nguy hiểm. Nếu nói ra bí mật cho nàng nghe, e rằng nàng cũng sẽ nguy hiểm, nên ta lựa chọn tiếp tục che giấu, đợi được hết thảy giải quyết xong rồi nói với nàng cũng chưa muộn.”
“Sau này lúc đang cùng Phương Hàng đối nghịch, ta liền tự nói với mình lần này nếu có thể sống sót trở về sẽ nói cho nàng nghe chân tướng, sau đó bất luận nhận được đáp án ra sao ta đều thản nhiên chấp nhận, đâu ai nghĩ trong đó sinh ra nhiều khúc chiết như vậy. Cho nên đến hiện tại mới nói cho nàng, nàng trách mắng ta, ta cũng hiểu. Bây giờ chúng ta có thể ngồi ở đây yên tĩnh trò chuyện, đã là vui rồi”
Tống Ứng Diêu trầm mặc, đối với nỗi hờn giận Phương Đàn bỏ nàng ở đây lâu như vậy bỗng chốc đều tan biến, nàng nằm trên ngực Phương Đàn nghe trái tim của nàng ấy đập một nhịp lại một nhịp. Tống Ứng Diêu ôm chặt hông Phương Đàn thở phào nhắm mắt lại, chưa bao giờ an lòng như bây giờ: “May là Vương Gia bình an trở về”
Phương Đàn gật đầu, may là nàng đã trở về.
“Ta chỉ cần chu toàn cho nàng, có trả giá cái mạng này cũng sẽ không tiếc.”
Tống Ứng Diêu hốc mắt nóng lên, cắn răng nhịn xuống xúc động muốn khóc: “Vương Gia không nên nói lung tung! Vương Gia nhất định vẫn bình an.”
“Nhất định “ Phương Đàn cười: “Nàng còn muốn biết gì nữa không”
Tống Ứng Diêu lại hỏi: “Vương Gia tại sao không cho thϊếp sớm trở lại kinh thành? Nói không chừng thϊếp có thể giúp nàng chút gì”
“Tạo phản không phải trò đùa, có khi còn trả giá cái giá bằng cả mạng sống, ta không thể để cho nàng mạo hiểm“. Phương Đàn đưa bàn tay chạm vào cái cổ bóng bẩy của Tống Ứng, nàng hi vọng Ứng Diêu hiểu được nỗi khổ tâm của nàng.
“Vậy tại sao Vương Gia lâu như vậy mới đến đón thϊếp?” Tống Ứng Diêu nghĩ đến vấn đề này lại cảm thấy rầu rĩ không vui, nàng ấy lâu như vậy không tới tìm nàng, hại nàng lo lắng cho người ta. Phương Đàn thở dài: “Quân quân, thần thần, phụ phụ. Ở vị trí ngôi cao có rất nhiều trách nhiệm cần gánh vác. Cái ngôi vị hoàng đế này muốn ngồi xuống cần làm rất nhiều chuyện”
Phương Đàn không muốn vào lúc này nói nhiều chuyện triều đình, nàng muốn chuyển đề tài, nàng đến bây giờ cũng không tin mình lấy đâu ra dũng khí đi thừa nhận với Tống Ứng Diêu: “Kỳ thực ta không nghĩ mình tự tin như vậy, ta rất sợ mất nàng, sợ một ngày nàng chán. Sóng to gió lớn ta chưa từng sợ hãi, chỉ có nàng là có thể tá động đến tâm tư của ta nhất“.
Tống Ứng Diêu nước mắt cuối cùng cũng tràn ra, nàng chờ lâu như vậy rốt cục đã đợi được Phương Đàn nói ra nội tâm thật của chính mình.
Phương Đàn không nhận ra Tống Ứng Diêu đang khóc: “Mãi đến sau khi nàng thừa nhận thân phận của ta, ta mới dám chân chính yêu nàng, bằng không ta cũng không dám tập trung quá nhiều tình cảm ở trên người nàng, sợ sẽ mất đi, sợ sẽ thất vọng, sợ sẽ tổn thương, sợ nàng sẽ trở thành nỗi uy hϊếp…” Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, thế nhưng trong lòng Phương Đàn rõ ràng lúc nửa tháng trước hay mười tháng trước, nàng đã không thể kiềm nén tình cảm của mình, nàng không thể không yêu Tống Ứng Diêu. Điều này chứng tỏ dù có thiêu thân lao đầu vào lửa nàng cũng không uý kỵ. Từ nhỏ nàng đã biết có vài thứ nếu như mình không đi tranh, vĩnh viễn cũng không chiếm được, thí dụ như ái tình, thí dụ như ngôi vị hoàng đế.
Phương Đàn nói xong mới phát hiện Tống Ứng Diêu khóc nức nở, nàng kéo Tống Ứng Diêu từ trong lòng ra, ngón tay lau nước mắt: “Làm sao vậy?”
Tống Ứng Diêu xoa xoa nước mắt nghẹn ngào: “Không có gì” Lời còn chưa dứt lại chui vào l*иg ngực Phương Đàn.
Phương Đàn suy nghĩ một chút đoán được là tại sao, cười cợt Tống Ứng Diêu, cúi đầu cùng nàng hôn môi sau đó mới tiếp tục nói: “Tình yêu này quá kinh thế hãi tục, ta sợ nàng không chấp nhận, ánh mắt của người khác ta xưa nay không để ý, nhưng đó là nàng, ta không thể không lưu tâm”
“Hơn nữa nàng không phải đã chấp nhận ta rồi sao?” Bàn tay vỗ về Tống Ứng Diêu lưng thủ thỉ. Thấy nàng tâm tình vẫn trầm thấp, Phương Đàn từ trong lòng móc ra một khối ngọc bội đưa cho Tống Ứng Diêu: “Nàng xem đây là cái gì.”
Tống Ứng Diêu nước mắt mơ hồ không rõ, thấy Vương Gia đưa vật gì đó cho mình xem, nàng dùng sức nháy mắt để nhìn rõ sau đó nhận lấy ngọc bội từ tay Phương Đàn, chỉ cần nhìn một cái liền nhận ra đây là ngọc bội Vương gia đưa cho nàng, nghi ngờ hỏi: “Ngọc bội kia sao ở chổ Vương Gia?” Rõ ràng khối ngọc bội kia nàng giữ mà. Như muốn chứng minh mình cất giữ rất kỹ, nàng từ trong ngăn kéo lấy ra một cái hộp gấm bên trong đựng hai khối ngọc bội Vương Gia đưa cho nàng, nàng mê man liếc mắt nhìn Phương Đàn, rồi lại nhìn trong hộp, hai khối vẫn còn y nguyên vị trí cũ.
Phương Đàn nở nụ cười, dời qua ôm lấy nàng, cọ cằm vào mái tóc êm mượt nói: “Hai khối giống nhau, chỉ là nàng không biết mà thôi”
Tống Ứng Diêu đoán được ý nghĩa đôi ngọc bội: “Nguyên lai Vương Gia đã sớm có dự định rồi sao?”
Phương Đàn gật đầu, Tống Ứng Diêu thả xuống hộp một lần nữa chui vào lòng Phương Đàn, tay đặt trên ngực Phương Đàn. Nàng yên tĩnh một hồi trong đầu đột nhiên bốc lên một câu hỏi, từ trước đến nay các nàng cũng ôm ấp thân mật, tối ngày hôm qua nàng cũng nhìn thấy, tuy rằng nhỏ một chút nhưng vẫn có ngực nha, cho dù quấn ngực bao bọc vẫn có thể sờ thấy mà, vậy tại sao nàng lâu như vậy mà không phát hiện Vương Gia alà con gái đây, nàng đem nghi vấn nói ra.
Phương Đàn không nghĩ nàng sẽ hỏi cái vấn đề thế này, chê cười nói: “Cái này nàng không nên tra cứu, ta tự có biện pháp của mình”
Nghĩ đến chuyện đêm qua, ánh mắt Tống Ứng Diêu liền mờ ảo, có chút khó xử: “Vương Gia trước đây từng làm chuyện như vậy sao?”
Phương Đàn sững sờ: “Làm sao đột nhiên nghĩ đến vấn đề này”
“Chính là…” Tống Ứng Diêu đỏ mặt ấp a ấp úng: “Chính là có chút ngạc nhiên… hiếu kỳ Vương Gia vì sao lại…”
Phương Đàn cười haha, nàng cười xong mới đáp: “Vạn sự đều có thể học. Vương phi là muốn biết ta trước đó có chạm qua nữ nhân khác hay không?”
Bị Phương Đàn nhìn rõ ý đồ, Tống Ứng Diêu xấu hổ không chịu nổi, nghiêng người lộn một cái lăn vào chăn, đem chăn che mặt: “Không có, ta không có hỏi câu đó“. Phương Đàn đuổi theo nằm bên cạnh nàng, nhẹ giọng thì thầm: “Một đời chỉ yêu một người, một lần yêu chính là một đời”
Tống Ứng Diêu tuy rằng lỗ tai dựng thẳng lên nhưng vẫn không nghe rõ, mê man từ trong chăn ló ra hỏi: “Sao?”
Phương Đàn nắm chặt cơ hội, lăn tới đặt nàng trên giường: “Không cái gì, Vương phi chúng ta ấy ấy lần nữa có được hay không?”
Tống Ứng Diêu có kinh nghiệm lần đầu rồi nào có không hiểu ý Phương Đàn, nàng cong đầu kiên định cự tuyệt: “Không được“. Tối hôm qua nàng chính là lừa mình như thế một lần rồi một lần, nhiều lần rõ ràng đã nói là cuối cùng, kết quả một lần xong nàng ấy lại tràn đầy phấn khởi muốn thêm một lần nữa, lần này nàng sẽ không sa bẫy.
Phương Đàn dán vào người Tống Ứng Diêu, ở bên tai của nàng thở nhiệt khí: “Vương phi ~” Tống Ứng Diêu gò má lập tức liền nóng lên, nhưng bình tĩnh nói đáp: “Làm sao trước đây không có phát hiện Vương Gia ham muốn như thế chứ?”
Bàn tay Phương Đàn xoa eo của nàng, chậm rãi hướng lên trên: “Bởi vì bỏ qua thời gian quá nhiều, hiện tại muốn bao nhiều đều thấy không đủ”
Chỉ chốc lát tiếng thở dốc ám muội cùng tiếng rêи ɾỉ lần nữa bên trong phòng ngủ cất lên.