Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vương Gia, Đi Thong Thả

Chương 94

« Chương TrướcChương Tiếp »
Phương Đàn cảm giác được tay nàng ngừng lại mới hỏi: “Sao vậy?” Tống Ứng Diêu không hề trả lời, Phương Đàn cúi đầu thấy nàng ngập ngừng nơi nút kết áo của mình, chau mày nắm chặt tay của nàng không chút do dự gỡ bỏ sợi dây kia.

Sau khi kéo vạt áo lộ ra vải quấn ngực bên trong, đập vào mắt Tống Ứng Diêu là bờ vai bóng loáng trắng nõn giống như mình, có chỗ khác nhau chính là rộng hơi mình một chút.

Tống Ứng Diêu tuy đã đoán được dưới lớp băng quấn ngực là gì nhưng nàng lần đầu tiên làm chuyện này khó tránh khỏi xoắn xuýt.

Phương Đàn chỉ vào băng quấn ngực, âm thanh khàn khàn ma mị như có cái gì thúc giục: “Nàng cởi nó ra đi”

Tống Ứng Diêu đỏ mặt nghe rõ ràng chuyện Phương Đàn muốn nàng làm, trên mặt lại thiêm lên một tầng ửng đỏ, nhiệt độ nóng bỏng không hề hạ thấp. Nàng xấu hổ liếc nhìn Phương Đàn một chút, thuận theo vươn ngón tay, mới vừa chạm vào không biết nghĩ tới điều gì lại cấp tốc thu tay về, Phương Đàn nắm lấy tay của nàng ấn tới nút kết một lần nữa nói: “Nàng cứ cởi”

Nàng biết Tống Ứng Diêu trong lòng vẫn để tâm việc nàng là nữ, nếu như lần này không bức bách nàng đối diện với mình mình, như vậy không biết mình phải đợi thêm bao lâu.

Phương Đàn kéo tay Tống Ứng Diêu phóng tới dây buộc băng quấn ngực, nắm bàn tay của nàng đồng thời đem kéo dây buộc ra, băng quấn ngực lập tức rớt xuống lộ ra thân thể bên trong.

Tống Ứng Diêu chưa kịp nhìn thân thể Phương Đàn rõ ràng, Phương Đàn lại một lần nữa đem nàng áp dưới thân bá đạo nói rằng: “Nàng là của ta, mãi mãi cũng như vậy“. Đừng ai vọng tưởng đem Tống Ứng Diêu cướp đi từ bên người của mình.

Tống Ứng Diêu học theo cách Phương Đàn bình thường vẫn hay nhướng mày ra hiệu rằng nàng cũng không phản đối câu nói vừa rồi của Phương Đàn. Cái nhíu mày này của Tống Ứng Diêu giống Phương Đàn đến mấy phần, bị Phương Đàn nhìn ở trong mắt không biết do mẫn cảm quá hay sao mà từ cái nhíu mày đơn giản lại nhìn thật có mùi vị.

Phương Đàn bị nàng làm cho xúc động, bàn tay cùng nàng mười ngón liên kết, sau đó trực tiếp hôn lên môi nàng dùng sức nghiền ép bờ môi, đầu lưỡi linh động chui vào miệng Tống Ứng Diêu, ở trong đó dời sông lấp biển, gào thét cướp đoạt tất cả mọi thứ. Tống Ứng Diêu không chịu đựng nổi thế tiến công mãnh liệt liên tục lùi bước, mãi đến tận không thể lui được nữa bị đầu lưỡi Phương Đàn cuốn lấy đu đưa ra phía trước cùng nhau dây dưa.

Hơi thở Phương Đàn gấp gáp phun trên làn da Tống Ứng Diêu, liền ngay cả cổ của nàng cũng nhiễm hồng nhàn nhạt.

Hai người dây dưa không rời đến khó phân, Tống Ứng Diêu đột nhiên cắn môi Phương Đàn một cái. Phương Đàn nhả môi Tống Ứng Diêu ra, trên mặt cũng không có vẻ giận hờn, trái lại nghi hoặc nhìn nàng.

“Vương Gia để ta đợi lâu như vậy” Tống Ứng Diêu ôm lấy cổ Phương Đàn mềm mại rêи ɾỉ. Nàng tự biết mình cắn nhẹ vô cùng, vì thế môi Phương Đàn cũng sẽ không bị thương, nàng chỉ là muốn cho nàng ấy một giáo huấn nho nhỏ mà thôi.

Phương Đàn rất có hứng thú: “Là ai đợi lâu?” Một tay buông bàn tay Tống Ứng Diêu ra chuyển qua trước ngực Tống Ứng Diêu nặn nặn khối mềm mại không đứng đắn hỏi: “Là cái này sao?”

Đột nhiên xuất hiện kí©h thí©ɧ khiến Tống Ứng Diêu khẽ rên, đỏ mặt thẹn thùng mắng: “Lưu manh”

Phương Đàn không để ý lắm cười cúi người tiếp tục công việc vừa rồi chưa có hoàn thành. Đôi tay thoăn thoát chui vào bên trong yếm của Tống Ứng Diêu, nhẹ nhàng xoa nắn nghiền nát đôi gò bồng đảo khiến cho đỉnh chóp lại một lần nữa cương lên. Nàng nhân cơ hội kẹp lấy nó, sau đó tay chuyển đổi một thoáng lấy ngón tay cái từ trên đỉnh đè xuống, đỉnh chóp trong nháy mắt thụt vào trong. Chờ Phương Đàn thả ra ngón tay cái ra nó lại lần nữa dựng đứng.

Tống Ứng Diêu trong lòng run lên một trận tê dại bao phủ toàn thân suýt nữa đánh mất lý trí. Nàng thở gấp muốn hít không khí đổi lấy một chút bình tĩnh nhưng đây chỉ là việc phí công. Nương theo hô hấp, nàng không ngừng phát ra tiếng rêи ɾỉ.

Phương Đàn mυ"ŧ vào bờ môi của Tống Ứng Diêu mãi đến tận khi nó sưng đó mới hài lòng thả ra, lại lưu luyến trên chiếc cầm tinh xảo một hồi mới tuột thân thể của mình xuống dưới.

Bàn tay chê nàng mặc cái yếm quá vướng bận, Phương Đàn nâng eo Tống Ứng Diêu cao lên, bàn tay luồn vào khoảng trống bên trong giữa giường và lưng nàng tìm cái kết yếm, một tay mở nút kết đem cái yếm trên người Tống Ứng Diêu cởi ra. Nàng tuy rằng nóng ruột nhưng động tác cũng không thô bạo, trái lại càng ôn nhu.

Nàng cầm lấy cái yếm đưa lên mũi ngửi một chút, mặt trên còn lưu lại mùi thơm cơ thể của Tống Ứng Diêu, khóe môi bất giác cong lên. Sau đó lén lút giơ trước mặt Tống Ứng Diêu, Tống Ứng Diêu đã sớm thấy nàng đang làm gì, ngượng ngùng không kềm chế được nhưng mắt nhắm mắt mở giả vờ như cái gì cũng không thấy.

Phương Đàn cười càng ngày càng thâm thúy đem cái yếm đặt ở một bên, ánh mắt trên người Tống Ứng Diêu quét qua một lần. Nhìn thân thể Tống Ứng Diêu nhu mỹ hoàn toàn lộ ra trước mắt của mình, nàng cũng không nhịn được du͙© vọиɠ mãnh liệt muốn ân ái với Vương phi bé nhỏ.

Phương Đàn nhanh như thú săn mồi đặt Tống Ứng Diêu dưới thân thật lòng hôn lên vai của nàng như tín đồ tôn thờ cực phẩm, không bỏ qua bất kỳ nơi nào.

Nụ hôn dọc theo xương quai xanh, duỗi ra đầu lưỡi khẽ liếʍ nơi lõm xuống, xoay tròn đánh một vòng nhiệt tình vui đùa trên làn da mềm mại, cho dù là động tác nhỏ cũng khiến Tống Ứng Diêu không khống chế nổi mình run rẩy, những nơi được Phương Đàn sờ qua kí©h thí©ɧ đến từng lỗ chân lông.

Phương Đàn càng hôn càng không nỡ buông nàng ra, muốn ngừng mà không được, há mồm ngậm vào một bên đầu ngực, đầu lưỡi trên đỉnh không ngừng đảo quanh, nghiền ép. Đồng thời cũng không chịu lạnh nhạt một bên kia, bàn tay ở phía trên chậm rãi nhào nặn, chỉ lo quá mức dùng sức sẽ làm Tống Ứng Điêu đau.

Toàn thân tinh lực Tống Ứng Diêu đều tập trung ở nơi bị Phương Đàn ngậm trong miệng, lúc Phương Đàn mυ"ŧ vào linh hồn của nàng cũng như bị hút đi, trong cơ thể dần dần trống vắng, hai chân không tự chủ vòng qua eo Phương Đàn, hai tay ôm lấy bờ vai của nàng, hy vọng có thể được một chút an ủi. Giáo dưỡng lại làm cho Tống Ứng Diêu không thể nói ra đòi hỏi của mình với Phương Đàn.

Phương Đàn rốt cục nhớ đến chuyện quan trọng, nàng chừa lại một tay tiếp tục vân vê đầu ngực Tống Ứng Diêu, còn mình lại có hứng thú với đường cong phía dưới, tay trực tiếp tìm thấy nơi tiêng tư của Tống Ứng Diêu, nơi đó tiết khố đã sớm ướt đẫm một khối. Như đang chờ nàng âu yếm nó, Tống Ứng Diêu hai chân bỗng nhiên từ trên eo Phương Đàn đưa tới kẹp chặt tay Phương Đàn, cái tay đang muốn lẻn vào nàng tư mật của nàng. Nàng cắn môi lắc lắc đầu: “Không muốn ~” âm thanh trầm thấp nhu nhu kéo dài khác nào mưa bụi Giang Nam mông lung mà tới.

Phương Đàn nhẹ giọng động viên: “Đừng sợ…”

Tống Ứng Diêu như trước không chịu thả lỏng, Phương Đàn không thể làm gì khác hơn là tạm thời từ bỏ. Nàng đối mặt với Tống Ứng Diêu hôn lên đôi mắt gắn bó giao hòa một phen. Đợi khi Tống Ứng Diêu hoàn toàn thả lỏng mới dùng tay lén lút đặt ở nơi riêng tư đè ép xuống.

Khi Tống Ứng Diêu phát hiện động tác của nàng thì đã không kịp, bàn tay và ngón tay Phương Đàn hoàn toàn bao trùm nơi đó, nàng chỉ có thể khuất phục dưới bàn tay thần kì của ai kia.

Bàn tay Phương Đàn bàn tay đè lên nụ hoa, Tống Ứng Diêu cảm thấy da đầu từng trận tê dại, đôi mắt nhắm chặt, bàn tay gắt gao nắm đệm trải giường, từ môi ngân ra tiếng rêи ɾỉ uyển chuyển êm tai.

Phương Đàn hôn lên vùng bụng bằng phẳng, vừa đem tiết khố còn sót lại dưới thân Tống Ứng Diêu cởi ra, để cho hai người thẳng thắn đối diện nhau, sau đó là từng trận mưa hôn rơi xuống khuôn mặt Tống Ứng Diêu hút khô từng giọt mồ hôi trên trán. Nụ hôn dần chuyển sang đôi môi ngọt ngào.

Thừa cơ Tống Ứng Diêu đang chuyên chú cùng mình dây dưa, ngón tay lặng lẽ luồn vào hành lang bên trong đã đầy đủ ướŧ áŧ, có thể làm cho ngón tay tự do dao động. Ngón tay của nàng trước tiên thăm dò ra vào mấy lần, thấy người dưới thân người không phản ứng kịch liệt quá, chỉ là thở gấp lợi hại hơn, liền dũng mãnh đâm về phía trước phá tan tầng ngăn cách kia.

Tống Ứng Diêu bị đau hơi nhướng mày rên lên cắn chặt hàm răng suýt nữa cắn vào đầu lưỡi Phương Đàn, khuôn mặt nhỏ nhắn trở yếu ớt, ngón tay bấu chặt lưng Phương Đàn mạnh đến nỗi rướm máu.

Trong đôi mắt Phương Đàn chỉ có Tống Ứng Diêu, không để ý đến vết thương trên lưng mình. Thấy Tống Ứng Diêu thống khổ như vậy nàng tuy rằng đau lòng nhưng cũng không có biện pháp gì, đây là cửa ãi mỗi nữ tử đều phải trãi qua. Nàng không thể làm gì khác hơn là tăng tốc độ tay hy vọng có thể làm cho người thương bé nhỏ mau chóng vui vẻ.

May mà đau đớn rất nhanh liền qua, tiếp theo là từng trận kɧoáı ©ảʍ chưa bao giờ có từ nơi tư mật truyền đến khắp cả người, xông lêи đỉиɦ đầu, Tống Ứng Diêu như đêm lạnh được ngâm mình trong nước nóng, toàn thân khoan khoái thở đến hụt hơi.

Tiếp theo lại cảm thấy dường như có cái gì không đủ, nàng hi vọng Vương Gia có thể nhanh một chút nhanh hơn chút nữa, eo không tự chủ phối hợp với Phương Đàn, cả người hầu như đều bị dục hỏa nuốt hết.

Cho đến khi thân thể vô lực mồ hôi đầm đìa co quắp ở trên giường như tấm gỗ trôi giữa đại dương mênh mang, theo sóng biển đung đưa, trong đầu một mảnh trống không, không biết nơi đâu là bờ, nơi đâu là bầu trời. Đôi mắt mê ly nhìn nóc giường, trong tâm trí là những tiếng rêи ɾỉ phát ra từ chính miệng của mình

Một đêm này, Tống Ứng Diêu nắm đệm trải giường rồi buông ra không biết bao nhiêu lần. Mãi đến khi vô lực không nắm nổi nữa nó mới được giải thoát. Nhưng trận này cũng chưa có kết thúc như vậy, Phương Đàn lâu nay mơ ước bây giờ mới có được, làm sao có thể dễ dàng thả nàng nghỉ ngơi.

Cái cổ trắng nõn của Tống Ứng Diêu trãi dài vết hồng ngân, mà Phương Đàn vẫn như cũ vùi đầu trước ngực của nàng nghiêm túc cẩn thận gieo thêm dấu yêu, một lòng tận sức mang cơ thể Tống Ứng Diêu ghi thêm vết tích.

“Vương Gia không muốn…” Tống Ứng Diêu uể oải đẩy bờ vai của nàng, trong thanh âm còn mang theo khàn khàn.

Phương Đàn đối với lời này mắt điếc tai ngơ, hôn xuống một cái mới ngẩng đầu lên hỏi: “Mệt sao?”

“Ừm.” Tống Ứng Diêu mệt không thể tả, đến cả mí mắt cũng mở ra không được, gian nan gật đầu. Nàng buồn ngủ! Nàng muốn nghỉ ngơi! Vương Gia làm sao vẫn còn có tinh lực như thế!

Phương Đàn thoả mãn liếc mắt nhìn tác phẩm của mình, trở mình từ trên người Tống Ứng Diêu leo xuống ôm nàng vào lòng, hôn lên tóc mềm: “Vậy thì ngủ đi”

Nàng còn chưa kịp nói xong,Tống Ứng Diêu đã ngủ mất, Phương Đàn cũng thuận theo hài lòng nhắm mắt.
« Chương TrướcChương Tiếp »