Phương Đàn đóng cửa lại, đầu tiên liếc mắt liền thấy một nữ tử ngồi ngay ngắn trên giường. Nàng cất bước qua vén lên khăn voan đỏ trên đầu Tống Ứng Diêu, cũng không có nhìn nàng ấy một cái liền xoay người ngồi vào trước bàn, cầm bầu rượu lên rót đầy hai chén rượu, lạnh nhạt nói rằng: “Cả ngày mệt nhọc nàng cũng đói bụng rồi, đến ăn một chút gì đi.”
Phương Đàn vẫn chưa thích nghi với việc kết hôn với một nữ tử nên cũng không muốn đối mặt với Tống Ứng Diêu, trốn tránh được lúc nào hay lúc ấy.
Tống Ứng Diêu bị nhấc lên khăn voan còn chưa kịp ngượng ngùng đã nghe lời nói như vậy, nàng sững sờ. Đôi mắt trầm xuống, nho nhỏ trả lời: “Được” tiếp theo liền từ bên giường đứng dậy, đi tới bên người Phương Đàn.
Phương Đàn chỉ cái ghế bên người: “Ngồi đi“. Sau khi chờ Tống Ứng Diêu ngồi xuống liền mang rượu ra đổ đầy chén trước mặt người ta. Bản thân mình không chút khách khí trước tiên uống một chén.
Kỳ thực Tống Ứng Diêu không uống rượu, nhưng trước hành động của Phương Đàn nàng cảm thấy buồn bã không thôi. Nàng nhìn chén rượu một hồi, do dự tựa như uống rượu vào sẽ đi đến cửu tuyền, cứ như vậy mà uống hết vào bụng. Xưa nay nàng không uống rượu, lần đầu tiên đã uống nhiều như vậy, Tống Ứng Diêu lập tức bị sặc, liên tục ho khan.
Phương Đàn buồn cười nhìn nàng nói: “Nguyên lai nàng không biết uống rượu.” Liền đưa bàn tay lấy lại chén rượu trước mặt nàng, lại xếp đôi đũa ở trước mặt: “Vậy thì đừng uống, ăn nhiều một chút.”
Tống Ứng Diêu giận hờn đoạt lại chén rượu trên tay Phương Đàn nói “Không, thần thϊếp muốn uống!” Nói rồi cầm bầu rượu rót đầy chén của mình.
Phương Đàn bất đắc dĩ nhìn nàng nói: “Vậy nàng uống đi” nếu nàng ấy vừa vặn uống say vậy mình nàng không cần lo lắng làm sao để vượt qua đêm nay. Phương Đàn cầm đũa gắp một miếng thức ăn đưa lên miệng.
Cứ như vậy hai người ăn vận lễ phục đại hôn ngồi trong phòng hoa chúc, một người hết chén này đến chén khác mà uống rượu, một người yên lặng tập trung ăn, đối lập không còn gì để nói.
Qua một khoảng thời gian, Phương Đàn thấy Tống Ứng Diêu đã muốn say rồi liền để đũa xuống nhấp một ngụm trà, từ trong tay áo móc ra khăn nhẹ nhàng lau miệng, lại thu hồi khăn. Xòe bàn tay ra lắc lắc trước mặt Tống Ứng Diêu.
Tống Ứng Diêu uống đến hai mắt mê ly, thần trí mơ hồ nằm nhoài trên bàn, cảm giác được trên mặt có gì đó động đậy, gian nan giơ cánh tay lên đem vật trước mắt vỗ xuống bàn hỏi: “Làm cái gì?” Nói xong còn muốn đem chén rượu trên bàn uống tiếp.
Phương Đàn bị nàng vỗ một cái cũng không cảm thấy phiền muộn, khóe miệng lộ ra nụ cười giảo hoạt, đứng dậy đoạt lấy chén rượu trong tay Tống Ứng Diêu “Nàng uống say rồi, nên đi ngủ.”
“Ta không có say! Ngủ cái gì ngủ.” Tống Ứng Diêu nửa tỉnh nửa say cảm giác được chính mình bị bế lên, mở mắt ra nhìn thấy mình đang nằm trong lòng Phương Đàn, Phương Đàn ôm lấy nàng, đưa nàng đến giường hoa chúc, nàng vội vã giãy dụa “Ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì!! Thả ta ra.”
Phương Đàn ôm lấy nàng thật chặt, không để nàng ngã xuống. Người uống rượu say thì làm gì có sức, chỉ chốc lát Tống Ứng Diêu giãy dụa mệt mỏi liền yên tĩnh lại.
Phương Đàn nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, tránh cho nàng buổi tối ngã xuống. Sau khi thả xuống cảm giác dưới cánh tay có gì đó. Rút tay từ sau cổ Tống Ứng Diêu ra, vén chăn lên nhìn, phía dưới chăn toàn là đậu phụng, hạt sen, long nhãn. Phương Đàn xạm mặt lại, động phòng có nhiều quy tắc vậy sao.
Phương Đàn bất đắc dĩ đem giường chiếu thu dọn gọn gàng, ngồi trên giường hay tay đặt trên đùi nhìn chăm chú Tống Ứng Diêu đang ngủ, đây là lúc quan trọng nhất.
Bước thứ nhất bắt đầu, nàng dò xét xung quanh một lượt, phát hiện có một chiếc khăn trắng đặt giường, duỗi dài tay đem khăn kéo lại đây, ánh mắt ngưng trọng, đây là việc nhất định thái hậu sẽ kiểm tra. Bất quá nàng đã sớm chuẩn bị, từ trong ngực móc ra một cái bình nhỏ, mở nút đem máu bên trong nhỏ lên khăn, sau đó đem khăn cất vào bên trong hộp gấm. Bước đầu tiên cũng là bước quan trọng nhất vậy là xong.
Tiếp theo Phương Đàn đứng lên đi đến bên người Tống Ứng Diêu ngồi xổm xuống, mang kim sức trên đầu Tống Ứng Diêu lấy xuống, cẩn thận từng li từng tí một, chỉ sợ kéo tới tóc của nàng.
Sau khi lấy ra hết kim sức, tay Phương Đàn mỏi gần chết trực tiếp ngồi bẹp xuống giường, vẩy vẩy tay thở phì phào một hơi, nàng không nghĩ tới cái đầu nho nhỏ của Tống Ứng Diêu lại có thể mang nhiều kim sức đến như vậy, thật khó mà tin nổi.
Phương Đàn nhìn Tống Ứng Diêu, ánh mắt lướt từ trên xuống dưới thật chăm chú tỉ mỉ, da thịt trắng nõn, lông mi dài uốn lượn, gương mặt như tranh. Đây là lần đầu từ lúc vào phòng đến giờ nàng thật lòng nhìn ngắm thê tử của mình, đúng là Tống Ứng Diêu cũng không tệ lắm, tuy rằng không phải thiên tư quốc sắc, nhưng rất có hương vị nữ nhân.
Phương Đàn không kìm lòng được đưa tay ra muốn sờ mặt nàng, chưa kịp chạm tới liền phục hồi tinh thần, lập tức thu tay, di chuyển mình ra nơi khác nếu không nàng lại nhìn ngắm gương mặt Tống Ứng Diêu lần nữa, trong lòng xùy xùy tự nhủ bản thân mình đang nghĩ bậy bạ gì đấy.
Tương lai nếu nàng ấy phát hiện hôn nhân của mình từ đầu đến cuối chính là âm mưu, nàng sẽ như thế nào. Mà cái âm mưu này bên trong có quá nhiều người liên quan, cũng đã tới mức độ này, không thể lui được nữa.
Phương Đàn thầm than một tiếng.
Đến cùng đều là Phương Đàn ta có lỗi với Tống Ứng Diêu, nàng không xứng là một trượng phu, nàng không thể cho Tống Ứng Diêu một gia đình hoàn hảo, nàng không thể mang đến cho Tống Ứng Diêu những gì mà nàng ấy nên có, bất quá chỉ cần nàng còn tồn tại, nàng có thể bảo đảm cho cuộc sống của Tống Ứng Diêu không lo không nghĩ. Phương Đàn trong lòng thật nghĩ như vậy. Sau đó liền dứt khoát đưa bàn tay hướng vào vạt áo Tống Ứng Diêu, lúc này trên mặt Phương Đàn hiếm thấy xuất hiện một tầng ửng đỏ.
Trong quá trình cởϊ qυầи áo, Tống Ứng Diêu thật biết điều, tùy ý để Phương Đàn muốn làm gì thì làm, có lúc còn chủ động cởi ra quần áo. Phương Đàn thoát một cái hạ xuống, liền thuận lợi đem nó ném tới trên sàn nhà. Nàng đem Tống Ứng Diêu cởi hết chỉ còn chừa lại cái yếm mới bằng lòng bỏ qua. Nàng ngắm nhìn kiệt tác của mình không khỏi mặt đỏ tới mang tai, nàng không biết mình đây là làm sao, rõ ràng cùng là nữ nhân, nàng thẹn thùng cái gì.
Nàng mang chăn đắp kín thân thể Tống Ứng Diêu lại, thấy quần áo Tống Ứng Diêu vương vãi khắp phòng, lại cởi hết y phục của mình ném xuống đất, giả tạo ra một bức tranh như là hai người “vật lộn” rất kịch liệt, chỉ có thể như vậy mới có thể che dấu tai mắt người khác. Nhưng nàng không có đem y phục của mình cởi sạch như Tống Ứng Diêu bên kia, còn để lại một thân áσ ɭóŧ. Dù sao nàng còn có bí mật muốn giữ lại.
Mọi chuyện được thu xếp ổn thỏa nàng mới xuống giường thổi tắt nến, nằm ở rìa ngoài cạnh giường, khoảng cách giữa hai người đủ để chứa thêm một người nằm ngủ. Trong lòng Phương Đàn vẫn là nghĩ chuyện chính sự, chỉ chốc lát liền ngủ, hôm nay nàng cũng rất mệt.
Ban đêm, trong mộng, Phương Đàn đột nhiên cảm thấy có vật gì tiến vào trong ngực của mình, nàng dùng tay ngăn lại vô thức muốn đẩy vật kia ra ngoài, nhưng vật kia thực sự quá nặng nàng làm sao cũng đẩy không ra, thôi kệ bỏ qua đi, ngủ tiếp.