“Những năm nay những chuyện xãy ra ở hậu viện mà mẫu thân từng trãi, con cũng đều biết. Mẫu thân chỉ hy vọng con không giẫm vào vết xe đổ của mẫu thân. Rắp tâm hại người thì không thể nhưng con phải phòng bị lòng người, con nhất định phải nhớ kỹ.”
Tống Ứng Diêu biết Tống phu nhân nói những thứ này là vì muốn tốt cho mình, nàng vừa nghe vừa gật đầu “Con gái biết “
“Sau khi gả tới Vương phủ, tranh thủ trong vòng hai ba năm sinh hài tử cho Vương Gia. Nữ nhân a! Nhất định phải có một đứa bé kề bên người, như vậy coi như sau đó Vương Gia không sủng ái nữa, con chí ít còn có hài tử bên mình.”
Tống Ứng Diêu không biết nên trả lời như thế nào, nàng chỉ gật đầu: “Con gái đều nhớ kỹ “
“Những lời này mặc dù nói có chút sớm, nhưng mẫu thân lo lắng con lần này gả đi không biết đến bao giờ mới về thăm mẫu thân. Sợ không có cơ hội.” Nói đến đây hai mẹ con mắt đỏ hoe. Tống Ứng Diêu không nhịn được gục đầu vào ngực Tống phu nhân, Tống phu nhân ôm đầu con gái, mẹ con ôm nhau khóc lóc một trận.
Tống Ứng Diêu từ trong lòng Tống phu nhân ngước lên lau lau nước mắt nghẹn ngào “Mẫu thân, con gái sau này không thể bên cạnh phụng dưỡng mẹ, mẹ nhất định phải chăm sóc mình thật tốt.”
Tống phu nhân vỗ vỗ mặt Tống Ứng Diêu: “Mẫu thân sẽ lưu ý.”
Tống Ứng Diêu còn muốn nói thêm thì đột nhiên bị tiếng mở cửa đánh gãy.”Tỷ tỷ có phúc lớn a! Nghe lão gia nói Ứng Diêu được thánh thượng chỉ hôn có đúng không?”
Chưa thấy người đã nghe tiếng, mẹ con Tống Ứng Diêu nhìn nhau, trong lòng rõ biết là ai tới, Tống phu nhân nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Tống Ứng Diêu tay nói: “Ứng Diêu, con lui xuống đi.”
Tống Ứng Diêu lo lắng nhìn Tống phu nhân, muốn nói lại thôi.
Tống phu nhân đưa mắt ý bảo hãy an tâm nhìn Tống Ứng Diêu rồi bảo: “Không có chuyện gì.”
Tống Ứng Diêu đứng dậy vừa vặn chủ nhân của giọng nói kia đi vào. Tống Ứng Diêu ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên chính là di nương của cha nàng – Chu Thị. (di nương: vợ lẽ)
Chu Thị cũng nhìn thấy Tống Ứng Diêu, liền mở miệng: “Ai nha, không nghĩ tới được gặp Đại tiểu thư ở đây, thần thϊếp tiếp kiến Đại tiểu thư.” Chu Thị bước tới chào Tống Ứng Diêu, Tống Ứng Diêu chưa kịp trả lời Chu Thị đã đứng dậy.
“Sau này Đại tiểu thư là Vương phi, ngàn vạn lần phải nhớ đến lão gia a! “ Ngoài miệng mặc dù cung kính, thế nhưng trong mắt Chi Thị lại tràn ngập vẻ xem thường. Tống Ứng Diêu từ lâu đã quen thuộc thái độ của Chu Thị đối với mình, nàng gật đầu xong thì rời đi, một câu cũng không muốn nhiều lời cùng Chu Thị. Lúc nàng bắt đầu hiểu chuyện thì Chu Thị chính là tiểu thϊếp của cha, cũng ở trong phủ. Cả ngày Chu Thị ỷ vào mình sinh được con trai duy nhất cho Tống Trưng Chi mà không hề đem nàng và mẫu thân để vào mắt, nàng muốn chống đối, lại bị mẫu thân ngăn cản, lâu dần nàng cũng không thèm màng đến Chu Thị.
Sau khi Tống Ứng Diêu rời khỏi phòng Tống phu nhân, đi ngang hậu hoa viên, đột nhiên sau lưng có người gọi tỷ tỷ, nàng xoay người lại thấy một thân hình nhỏ bé nhào vào ngực của nàng í ới kêu “Tỷ tỷ.”
Thằng bé chính là Tống Bằng Trình, con trai của Chu Thị năm nay mới bảy tuổi. Tống Ứng Diêu tuy rằng không thích Chu di nương, nhưng nàng và đệ đệ duy nhất này lại quan hệ vô cùng hòa thuận.
Tống Ứng Diêu nhìn đệ đệ của mình, cúi đầu mỉm cười hỏi “Làm sao rồi? Ai bắt nạt đệ?”
Tống Bằng Trình thoát ra ngẩng mặt lên lộ ra một đôi mắt long lanh ngấn nước nhìn Tống Ứng Diêu: “Đệ nghe mẹ nói tỷ tỷ phải gả ra ngoài, sau này không thể bồi Bằng Trình chơi nữa, có thật hay không?”
Tống Ứng Diêu gật đầu, Tống Bằng Trình muốn khóc lắm rồi, nắm chặt cánh tay nói: “Bằng Trình không muốn tỷ tỷ đi! Bằng Trình muốn tỷ tỷ bồi Bằng Trình chơi thôi!”
“Đệ ngốc.” Tống Ứng Diêu buông Tống Bằng Trình đang ôm chặt cánh tay nàng ra, ngồi xổm xuống bằng với Tống Bằng Trình thương yêu sờ sờ đầu của y: “Tỷ tỷ đã lớn, trưởng thành thì phải gả đi, đây là chuyện hiển nhiên.”
“Tỷ tỷ có thể vì Bằng Trình ở lại không?” Tống Bằng Trình hi vọng nhìn Tống Ứng Diêu.
Tống Ứng Diêu bất đắc dĩ lắc đầu “Không được.”
Tống Bằng Trình nghe được nàng nói như vậy, khuôn mặt nhỏ mếu máo muốn khóc lên.
“Bằng Trình là nam tử hán đại trượng phu làm sao nói khóc liền khóc? Đệ mà khóc là tỷ không cần đệ nữa!” Tống Ứng Diêu nhìn thấy y muốn khóc, cuống quít khuyên bảo.
Tống Bằng Trình nghe Tống Ứng Diêu nói không muốn mình nữa, lập tức nấc nghẹn “Tỷ tỷ không muốn Bằng Trình.”
Tống Ứng Diêu khuyên lơi: “Tỷ tỷ không phải không muốn đệ, Bằng Trình sau khi lớn lên còn phải bảo vệ tỷ tỷ, tỷ tỷ làm sao sẽ không muốn Bằng Trình đây?”
Tống Bằng Trình vẫn nghẹn ngào.
“Bằng Trình phải mau lớn lên, không được khóc, như vậy mới có thể bảo vệ tỷ tỷ a!” Tống Ứng Diêu không thể làm gì khác hơn đành nói: “Tỷ tỷ cam đoan với đệ sau này chỉ cần có cơ hội tỷ tỷ nhất định sẽ về thăm đệ, còn có thể mang cho đệ rất nhiều rất nhiều đồ ăn thật ngon. Có được hay không?”
“Có thật không?” Tống Bằng Trình vừa nghe Tống Ứng Diêu nói sẽ cho y đồ ăn ngon lập tức ngừng khóc, dùng ống tay áo lau nước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn phút chốc nước mắt nước mũi tèm nhem.
Tống Ứng Diêu từ trong tay áo lấy khăn tay ra tỉ mỉ lau khô nước mắt cho Tống Bằng Trình, vừa lau vừa an ủi “Lẽ nào tỷ tỷ gạt đệ sao?”
Tống Bằng Trình lắc lắc đầu “Tỷ tỷ sẽ không gạt đệ, đệ tin tỷ.” Tống Ứng Diêu nghe thấy lời nói thành thật như thế, nàng liền mỉm cười.
“Tỷ tỷ, đệ có thể ôm tỷ một chút được không?” Tống Bằng Trình dọ hỏi.
Tống Ứng Diêu không y muốn làm gì nhưng vẫn gật đầu đồng ý. Tống Bằng Trình nhón chân lên, tay nhỏ ôm cổ Tống Ứng Diêu dùng sức ôm Tống Ứng Diêu một hồi.
Sau khi ôm xong, Tống Bằng Trình nói: “Đệ lén lút chạy đến đây, mẹ không biết, đệ bây giờ phải về rồi. Tạm biệt tỷ tỷ!” Nói xong xoay người chạy đi, vừa chạy vừa vung lên tay nhỏ.
Tống Ứng Diêu đứng dậy cũng hướng về y vẫy tay chào mãi đến tận không nhìn thấy bóng dáng Tống Bằng Trình nữa mới buồn bã quay lưng bước đi.