Gõ búa gỗ một cái, việc này coi như kết thúc. Chuyện có can hệ rộng rãi đến nhiều quan chức Giang Nam như vậy thì đây là lần đầu tiên khiến không ít người kinh sợ, ngay cả đại thần trong triều cũng đều bị kinh động, không rõ Thành vương gia đây là muốn làm gì.
Sau đó, dựa theo báo cáo của Hoán Sơn những quan chức phạm tội tùy vào tình tiết, nhẹ thì giáng xuống ba cấp, nghiêm trọng hơn thì trực tiếp cho từ quan, còn riêng Lý Thanh Nhữ đương nhiên chạy không thoát án tử, còn vị thượng quan đề bạt Lý Thanh Nhữ bị phán lưu vong, của cải bị tịch biên không chừa lại gì. Mà các khảo quan khoa cử lần này lần lượt được thay thế, đề thi cũng sớm ra lại một lần nữa, lần này đề thi do Giang Nam tuần phủ toàn quyền bảo quản, những người khác đừng hòng đυ.ng tới. Giang Nam tuần phủ còn bảo đảm với Phương Đàn rằng chuyện lần này tuyệt sẽ không ảnh hưởng đến khoa cử. Biết được tin tức này Phương Đàn cảm thấy hài lòng, Giang Nam tuần phủ cũng không tệ lắm.
Việc này cũng không thể làm quá mức, sợ dẫn tới việc Phương Hàng tức nước vỡ bờ. Bằng không liền ngay cả Giang Nam tuần phủ cũng sẽ bị Phương Đàn tra xét rõ mồn một, ba năm làm tri phủ, tiền bạc đã 10 vạn, nàng không tin lòng tham của hắn so với những quan viên kia làm sao ít hơn phần nào!
Ngoài ra, Hoán Sơn cũng báo cáo với Phương Đàn một chuyện: “Vương Gia, Lý Thanh Nhữ ngày mùng 3 tháng 2 xử chém“. Nguyên bản tù phạm bình thường sau mùa thu mới mang ra xử trảm, thế nhưng nếu như chờ đến mùa thu, khoa cử kết thúc, vậy thì việc hắn chết không có tác dụng lớn, Phương Đàn cố ý khiến những người trong bóng tối phải kinh sợ nên cho Lý Thanh Nhữ chết sớm mấy tháng. Nàng tin rằng trãi qua lần này sẽ không có ai dám gian lận, mà nàng muốn chính là kết quả như thế này. Gϊếŧ gà dọa khỉ, chấn động Giang Nam.
Phương Đàn gật đầu, đột nhiên nhớ đến một chuyện: “Hình Văn Liệt tướng quân hiện tại đến đâu rồi?”
Hoán Sơn hồi đáp: “Đã đến Thái Nguyên”
Phương Đàn hơi nhếch khóe môi lên: “Rất tốt”
Tống Ứng Diêu gần đây rất phiền lòng, từ khi nàng xem qua quyển sách của Trương ma ma, sau đó mỗi ngày bất luận làm cái gì trong đầu đều sẽ không tự chủ nghĩ đến mấy hình ảnh minh họa trong sách, tiếp theo là suy nghĩ lung tung, tỷ như cái hình kia chính là vẽ Vương Gia và nàng các loại abxiz &*¥%#@!…
Đến tối cùng Phương Đàn nằm trên giường tâm tư càng thêm rối nùi, trong lòng một trăm tám chục các tư thế đều là nàng cùng Vương gia biểu diễn. Điều này làm cho Tống Ứng Diêu rất mắc cỡ. Mà đối với chuyện nàng suy viễn, Phương Đàn cả ngày bận bịu công vụ không biết gì cả.
Nghĩ đến những thứ này thật không lành mạnh, nàng không thể bình thường nhìn Vương Gia được nữa, mỗi khi đối diện Vương Gia nàng sẽ không kìm lòng đỏ mặt, qua mấy lần, làm Phương Đàn mơ hồ không biết chuyện gì cứ cho rằng nàng chính là làm chuyện gì mờ ám.
Người mình thích ngủ bên cạnh, nhưng không thể làm gì, này chắc chắn là một loại dày vò. Vì duy trì hình tượng đoan trang, Tống Ứng Diêu thật vất vả mới kềm chế kích động mà không cởi đồ Vương Gia ra, yên lặng thu hồi bàn tay nhìn Phương Đàn say ngủ. Nhắm mắt lại trong lòng đọc thần chú nói ngủ, ngủ, nhanh ngủ, ngày mai sau khi tỉnh lại đã không thấy Vương Gia, nàng cũng không cần như thế xoắn xuýt.
Nhưng một lát sau, Tống Ứng Diêu lại mở mắt ra, nếu không thể ăn, vậy rờ một chút có được chưa. Trong lòng nàng vạn phần kích động, không nhịn được tán thành sự nhanh trí của mình. Chậm rãi nghiêng người giơ cánh tay lên, trước tiên dùng ngón tay chỉ trỏ vào mặt Phương Đàn, không tỉnh? Rất tốt! Sau đó trắng trợn không kiêng dè sờ soạn loặn nắm lung tung gương mặt Phương Đàn. Gào gào gào gào gào! Lông mày Vương Gia làm sao đậm như thế. Vương Gia lông mi tại sao dài như vậy. Vương Gia sống mũi thật rất cao. Vương Gia cho dù bị nhéo gò má vẫn là rất anh tú. Vương Gia da dẻ làm sao tốt như vậy, trơn mềm như trẻ con như thế, không hề giống da dẻ nam tử. Gò má Vương Gia thích quá không nỡ buông ra, căn bản dừng không được. Nàng phát hiện mình càng ngày càng thích Vương Gia, làm sao bây giờ? Vương Gia sau này chỉ có thể thuộc về mình, quyết không cho phép người khác mơ ước Vương Gia. Người nào mà mơ mộng có được Vương Gia sẽ bị chó cắn!
Tống Ứng ánh mắt rực rỡ tò mò, trong đầu điên cuồng cảm khái, tự giác sờ sờ gò má của mình, cảm giác còn không có bằng Vương Gia, Vương Gia bảo dưỡng bằng cách nào, ngày mai nhất định phải đi thỉnh giáo mới được. Bất quá lúc này… Nàng vươn mình liền nằm sấp trên người Phương Đàn, ở trên người Phương Đàn lăn qua lăn lại, nghiền ép tay chân Phương Đàn. Thấp giọng nhắc nhở: “Vương Gia sinh em bé, Vương Gia sinh em bé, Vương Gia, sinh em bé” (hết thuốc chữa bà nại này). Phương Đàn ngủ xõa tóc thế nên tóc của hai người đan vào nhau tán loạn hai bên giường. Giữa lúc nàng lăn qua lăn lại trên ngực Phương Đàn, Phương Đàn đang ngủ say đột nhiên rên một tiếng làm nàng giật mình, cả người nhất thời cứng đơ, vội vã nhắm hai mắt lại làm bộ ngủ.
Phương Đàn từ trong mộng thức giấc, mơ màng cảm giác trên bụng mình có vật nặng ép nàng không thở nổi, giẫy giụa mở mắt ra, thấy Tống Ứng Diêu cả người đều đặt ở trên thân thể nàng, nghi hoặc ngóc đầu lên xem, hóa ra là ngủ. Nàng khẽ mỉm cười, duỗi tay dài che chở cho Tống Ứng Diêu, mang nàng ấy từ trên người mình đặt xuống giường, sau đó vòng tay ôm Tống Ứng Diêu vào lòng, đắp kín mền. Tống Ứng Diêu nhắm mắt lại tim đập như sấm, sợ Phương Đàn phát hiện nàng giả bộ ngủ, trong lòng lại mơ hồ chờ mong Phương Đàn đối với nàng làm vài chuyện xấu. Không nghĩ tới Phương Đàn nửa tỉnh nửa mê cọ cọ tóc của nàng thì thầm: “Buổi tối ngủ làm sao ngủ không ngon”, lập tức lại ngủ thϊếp đi. Mấy ngày nay Phương Đàn bởi vì xử lý sự việc Lý Thanh Nhữ nên mấy đêm đều ngủ không được ngon giấc, hiện tại Lý Thanh Nhữ đã thanh trừng, nàng cũng có thể nghỉ ngơi, vì thế tối hôm nay đặc biệt ngủ say.
Cảm giác được người bên cạnh thở đều, Tống Ứng Diêu mở mắt lần nữa nhẹ nhàng lấy tay Phương Đàn ra, lần này nàng sẽ không ngắt nhéo mặt Vương Gia nữa, cũng không leo lên người Vương Gia, nếu như đánh thức Vương Gia lần nữa không tốt. Nàng trở mình, đầu gối lên tay, nằm lỳ trên giường mở to hai mắt lẳng lặng nhìn Vương Gia, tự nhiên cảm thấy rất mãn nguyện. Nàng vẫn cảm thấy mình là người may mắn, nếu không phải vậy nàng làm sao gả cho Vương Gia. Vương Gia quá ưu tú, có lúc nàng đứng cạnh Vương Gia sẽ cảm thấy tự ti mặc cảm, cảm giác mình không xứng với Vương gia.
“Vương Gia” Nàng thấp giọng gọi Phương Đàn, hai tay câu cổ môi dán lên trán của Phương Đàn, sau đó từ trán từng điểm từng điểm hôn lần đến miệng, lại thoáng tách ra, mặt đỏ tim đập dùng ngón tay cái nhẹ nhàng chạm vào môi Phương Đàn. Vương Gia môi mỏng manh, mềm mại ngon ngọt, lúc cười rất rạng ngời, nhưng nàng thích nhất Vương Gia mím môi. Tống Ứng Diêu hôn môi Phương Đàn, chưa hết thòm thèm liếʍ môi mình lại hôm thêm lần nữa.
“Được rồi, ngủ. Không ngủ sáng ngày mai sẽ không dậy nổi“. Tống Ứng Diêu kéo chăn đắp kín cho mình và Vương Gia, kéo tay Phương Đàn vòng qua eo mình, lúc này mới hài lòng nhắm hai mắt lại.
Khả năng là bởi vì tâm tình quá khích động nên Tống Ứng Diêu cảm thấy tối hôm nay đặc biệt khó ngủ, ở trên giường lăn qua lộn lại, vẫn là ngủ không được. Trong lòng không ngừng mà suy nghĩ 'hiếm thấy Vương Gia ngày hôm nay ngủ trầm như thế, hay là thừa cơi hội này chiếm tiện nghi một chút'
Chỉ chốc lát nàng lại mở mắt ra, trong lòng thầm nói: 'hôn thêm một cái, một cái thôi, hôn xong lập tức ngủ'
Ngay khi Tống Ứng Diêu cuối xuống thì Phương Đàn đột nhiên hé mắt ra, dùng âm thanh tràn ngập cơn buồn ngủ hỏi: “Vương phi đang làm gì?”
Tống Ứng Diêu không khỏi trợn to hai mắt như hài tử trộm kẹo bị bắt quả tang, tay chân luống cuống nói rằng: “Không có gì.” Bỗng nhiên trong lòng nàng nghĩ ra một kế, nàng nhỏ giọng nói: “Vương Gia, thần thϊếp đau vai”
Phương Đàn đang ngủ say chau mày, không suy nghĩ nói rằng: “Nơi nào đau, ta xoa cho nàng“. Đây chính là trúng ý Tống Ứng Diêu.
Tống Ứng Diêu lôi kéo tay của Phương Đàn tới cái bụng của mình: “Nơi này đau”
“Ừ” Phương Đàn một bên ngủ một bên giúp nàng xoa cái bụng. (mắc cái chứng gì đau vai mà xoa bụng)
Tống Ứng Diêu kề sát Phương Đàn, môi không biết vô tình hay cố ý sượt qua cổ Phương Đàn thở ra nhè nhẹ làm của của Phương Đàn bị ngứa theo phản ứng tự nhiên xoay qua chổ khác co lại.
Khoảng chừng một chén trà, Tống Ứng Diêu mắt thấy Phương Đàn một chút phản ứng cũng không có, trái lại động tác tay càng ngày càng chậm, đảo mắt liền lại muốn ngủ. Nàng cắn răng một cái, đem Phương Đàn tay kéo đến ngực nói rằng: “Nơi này cũng đau.”
“Ừm.” Phương Đàn thuận theo vò lên, càng vò càng cảm thấy tay cầm ngay chổ nào rồi, cái kia sao mềm mại quá, liền nặn nặn mở mắt ra dựa vào ánh trăng nhìn thấy Tống Ứng Diêu chính là đang đỏ mặt cắn môi.
Sợ hãi đến nhất thời tỉnh táo mang tay từ ngực chuyển qua trán Tống Ứng Diêu lo lắng nói: “Mặt làm sao như thế hồng, có phải là sinh bệnh, có muốn gọi thái y tới xem một chút?” Nói xong liền muốn rời giường đốt đèn.
“Ta không có chuyện gì, chỉ là trong phòng hơi nóng“. Tống Ứng Diêu càng ngày càng xấu hổ, chính mình đây là đang làm gì đấy, đưa tay kéo ống tay áo ngăn cản PhươngĐàn, cắn răn u ám nói cái tên ngốc này, đến cùng có hiểu hay không vừa nãy mình làm cái gì.
Phương Đàn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt dời xuống thấy quấn áo Tống Ứng Diêu xốc xếch, trung y mở hé lộ ra đại hồng yếm, đầu óc lập tức ngưng trệ: “Đây là?” Lẽ nào nàng nửa đêm dã tính phát tác muốn ăn tươi nuốt sống Tống Ứng Diêu, sau đó tỉnh lại cái gì cũng đã quên.
Dũng khí của Tống Ứng Diêu vừa nãy muốn mê hoặc Phương Đàn lập tức liền biến mất, ngượng ngùng kéo quần áo đem tội lỗi đổ cho ông trời: “Trong phòng quá nóng.”
Phương Đàn cũng cảm thấy như vậy, sờ sờ mặt của mình, mặt của mình cũng là nóng rực.
“Nếu không có chuyện gì, vậy thì đi ngủ sớm một chút“. Phương Đàn nói
Sau khi hai người nằm xuống Tống Ứng Diêu quay lưng về phía Phương Đàn âm thầm cắn góc giường, tên ngốc! tên ngốc! Vương Gia chính là cái tên ngốc! Mà Phương Đàn thì lại nhẹ nhõm từ phía sau ôm lấy lưng Tống Ứng Diêu tiếp tục ngủ.