Phương Hàng thấy Phương Đàn đã hỏi trắng ra như thế, hắn cũng chẳng muốn vòng vo, tay đưa lên mép giả vờ ho khan nói: “Trẫm hôm nay là có chuyện muốn nói với ngươi.” Nếu không phải kiêng kỵ Phương Đàn vẫn còn giá trị lợi dụng, hắn đã không cần nể mặt mũi ở đây cùng y đánh bát quái sao?
“Hoàng thượng xin phân phó.” Phương Đàn cúi đầu nói.
Phương Hàng *bì tiếu nhục bất tiếu* nói rằng: “Chớp mắt đã sang thu, tháng hai mùa xuân năm sau tới kỳ khảo thí. Đây là khoa cử đầu tiên từ lúc trẫm đăng cơ đến nay, trẫm phi thường coi trọng. Cho nên muốn phái hoàng đệ sang năm đi Giang Nam một chuyến vì trẫm chọn lựa rường cột nước nhà, không biết hoàng đệ có nguyện ý vì trẫm phân ưu?”
*Bì tiếu nhục bất tiếu: bên ngoài cười bên trong không cười
“Trong triều có rất nhiều người uyên bác hơn hạ thần, vì sao hoàng thượng không phái họ đi, so với họ thần nào có năng lực chi đây? Hạ thần sợ mình không đủ tài năng đảm đương trọng trách này, thỉnh xin hoàng thượng phái người khác.” Phương Đàn đứng lên từ chối.
“Ai nha, hoàng đệ không cần khiêm tốn, trẫm biết năng lực của ngươi có thừa. Lần này khoa cử không phải chuyện nhỏ, nếu như không xong sẽ tổn hại uy danh của trẫm. Phái những người khác trẫm không yên lòng, ngươi cùng trẫm là máu mủ tình thâm, là người thân của trẫm, ngươi đi trẫm mới an tâm.” Phương Hàng xua tay dối trá bạo biện.
Ý Phương Hàng đã rõ ràng, chuyện này làm xong chưa chắc được khen thưởng, nhưng một khi làm sai còn có thể nguy hiểm đến tính mạng. Nếu đã như vậy, nàng cần gì phải lao vào vũng bùn này: “Thần…” Phương Đàn còn muốn chối từ.
Phương Hàng híp mắt, ngữ khí mang theo sát ý: “Lẽ nào ngươi muốn kháng chỉ sao?” Cơ bản mà nói chuyện này là củ khoai nóng bỏng tay, nếu mình đã muốn y đi, y nhất định phải đi. Bằng không chính là kháng chỉ!
Nếu như bây giờ nàng trả lời là không đi, Phương Hàng càng có lý để gϊếŧ nàng. Phương Đàn cực kỳ thận trọng cân nhắc một phen, sau đó mới vạn bất đắc dĩ quỳ xuống hành lễ nói: “Thần nguyện hết lòng hết sức vì hoàng thượng.”
Phương Đàn vỗ tay tán thưởng: “Trẫm lập tức ban thánh chỉ xuống, ngươi nhận lệnh làm khâm sai đại thần, thay trẫm đi Giang Nam. Trẫm ban cho ngươi một tấm kim bài, thấy kim bài như thấy trẫm.”
“Tạ ơn hoàng thượng.” Phương Đàn quỳ xuống thi lễ, lời còn chưa dứt liền đã nghe hắn nói tiếp: “Hoàng đệ, tiên đế chỉ có hai người con trai là trẫm và ngươi, tiên đế mặc dù truyền lại ngôi vị hoàng đế cho trẫm, nhưng thiên hạ này cũng có một nửa là của ngươi. Nếu hai người chúng ta hợp lực trị quốc, nhất định có thể thịnh thế, sử sách lưu tên! Hoàng đệ ý như thế nào?” Đánh một gậy rồi lại cho ăn kẹo ngọt, lời nói của Phương Hàng tuy dễ nghe, nhưng tất cả đều là giả dối. Sự còn chưa thành đã hứa hẹn lợi ích, thiên hạ nào có chuyện dễ dàng như vậy.
Phương Đàn vội vã cúi đầu: “Thần không dám, thần nguyện vì hoàng thượng cúc cung tận tụy, chết không từ nan.”
“Được được được, vậy vất vả hoàng đệ một chuyến, đợi sau khi ngươi từ Giang Nam trở về trẫm sẽ trọng thưởng!” Phương Hàng thấy mục đích đã đạt được, tươi cười dối trá nói với Phương Đàn.
Người bình thường nghe được những lời như vậy nhất định sẽ cảm khái ân đức của Phương Hàng, riêng Phương Đàn trong lòng biết việc này không phải việc tốt, thờ ơ đáp lời: “Tạ ơn hoàng thượng.” Lần đi này không biết là cát hay hung, nàng mới vừa nghĩ đến không biết có nên phái thêm ám vệ theo bên người Tống Ứng Diêu hay không, Phương Hàng lại hào phóng nói rằng: “Trẫm nghĩ ngươi vừa thành hôn nên cho phép ngươi mang em dâu cùng đi thưởng ngoạn Giang Nam mỹ cảnh.”
Phương Đàn không nghĩ hắn lại thâm hiểm như vậy muốn kéo Tống Ứng Diêu vào cuộc, chuyện này thật không tốt, vội vàng nói: “Hoàng thượng thật không thể, Vương phi thân thể yếu đuối, từ khi gả vào vương phủ thường xuyên sinh bệnh. Thần sợ nàng không chịu được trên đường bôn ba. Hơn nữa nàng là nữ lưu, đi theo thần chỉ sợ làm lỡ sự tình mà thôi, cũng không trợ giúp được gì.”
“Cái này…” Phương Hàng thấy y phản ứng như vậy rất hài lòng, chứng thực Tống Ứng Diêu ở trong lòng y chiếm vị trí trọng yếu, xem ra tin tình báo là thật. Hắn giả vờ trầm ngâm một hồi nói: “Trẫm cũng có nghe nói, nhưng hoàng đệ phải ở Giang Nam một quãng thời gian, nếu không có người hầu hạ bên cạnh, e là không được tốt.”
“Thần sẽ mang theo người hầu.” Phương Đàn lông mày nhíu chặt.
“Nghe nói Giang Nam mỹ nữ rất nhiều, hẳn là hoàng đệ muốn…” Phương Hàng ý tứ sâu xa liếc Phương Đàn.
Phương Đàn ra vẻ giống như bị hắn đoán đúng tâm tư, cười cợt: “Bị hoàng thượng đoán được rồi, hoàng thượng thực sự là thần cơ diệu toán.” Lại khẩu thị tâm phi nói rằng:“Vương phi nếu như theo bên người, vậy thì không tiện hành động.”
Phương Hàng đắc ý ngửa mặt lên trời cười to. Chờ Phương Đàn khuất bóng, nụ cười trên mặt hắn đột nhiên dừng lại, cắn răng nghiến lợi nói: “Hoàng đệ này của trẫm thật sự là giả nhân giả nghĩa!” Gương mặt nở nụ cười âm hiểm: “Bất quá vẫn là trẫm thắng! Hahaha “
Thạch Tu từ phía sau ngự thư phòng đi ra, khom lưng nịnh hót: “Hoàng thượng quả nhiên anh minh.”
Phương Hàng đắc ý nói với Thạch Tu: “Đến kỳ thi mùa xuân năm sau, trẫm không hy vọng gặp lại hoàng đệ, cũng không muốn nó còn có con cái mồ côi trong bụng mẹ. Có nghe hay không?” Nhổ cỏ không tận gốc, gió xuân lại sinh sôi. Phương Hàng không phải người nhân từ. Bất luận Phương Đàn có mang Tống Ứng Diêu theo hay không, hắn vẫn đưa hai người bọn họ vào chổ chết.
Phương Đàn ra khỏi ngự thư phòng chợt nhớ đến một người, dừng bước ngước nhìn mặt trời, trong lòng tính toán thời gian, giờ này chắc là vừa vặn Quốc tử giám vừa tan học.
Từ ngày về nhà lại mặt, Tống Ứng Diêu mang chuyện Tống Bằng Trình nói với nàng, nàng liền đem đệ ấy sắp xếp vào học tập trong Quốc tử giám, cũng không biết học hành ra sao rồi. Nghĩ đến Tống Ứng Diêu cũng đã lâu không gặp đệ của mình, lúc này vừa vặn tan học, liền muốn một chuyến đi Quốc tử giám mang Tống Bằng Trình về cho Tống Ứng Diêu nhìn một chút.
Khi Phương Đàn đến Quốc tử giám, bọn học trò đang năm tụm ba nói chuyện nhao nhao ồn ào từ trong đi ra, đúng là tan học.
Tống Bằng Trình đi ra thì nhìn thấy xe ngựa của Phương Đàn trước cửa Quốc tử giám, có chút không tin được, còn sợ mình nhìn lầm kiệu của ai. Đợi đến khi trông thấy người dẫn hắn vào Quốc tử giám- Hoán Sơn thúc thúc đưa tay vẫy vẫy, mới tin là mình không nhìn lầm, vội vã cùng bạn học chào một tiếng, xong liền hướng xe ngựa Phương Đàn chạy đến.
“Hoán Sơn thúc thúc, thúc làm sao ở đây?” Hắn mới vừa mở miệng hỏi, chỉ thấy Hoán Sơn hướng về bên trong xe ngựa nói cái gì đó, mành xe ngựa xốc lên, Phương Đàn từ bên trong bước xuống.
“Tả phu (anh rể)?” Ý thức được mình gọi sai, vội vã sửa lại: “Vương Gia, vì sao lại đến Quốc tử giám.”
Tống Ứng Diêu và Tống Bằng Trình trường giống nhau đến mấy phần, Phương Đàn xuống xe ngựa thấy Tống Bằng Trình đang sợ sệt nhìn mình, trong lòng nghĩ lúc Tống Ứng Diêu còn nhỏ có thể hay không cũng giống như vậy, liền đưa tay đi sờ sờ đầu của hắn nói: “Tỷ tỷ của ngươi nhớ ngươi, để bản vương dẫn ngươi đi gặp nàng.”
“Có thật không?” Tống Bằng Trình kinh hỉ mở to hai mắt hỏi, nhưng lập tức lại trở nên ảm đạm “Nhưng Phu tử nói buổi chiều còn phải đi học.”
Phương Đàn vỗ bờ vai của hắn an ủi: “Không có chuyện gì, bản vương sẽ cho người nói cho hắn biết một tiếng.”
“Thật ư!” Tống Bằng Trình vừa nghe đến Phương Đàn nói như vậy liền nhảy nhót như chim xanh. Phương Đàn mỉm cười lắc đầu, hài tử quả nhiên đều không thích học hành, chính mình khi còn bé cũng như thế.
Hai người lên xe ngựa, trực tiếp về Thành vương phủ.
Tống Bằng Trình vừa xuống xe ngựa, nhìn thấy phủ đệ Thành vương phủ cao to kinh ngạc hỏi: “Đây chính là nhà của Vương Gia sao?”
Phương Đàn gật đầu: “Đúng vậy “
“Tỷ tỷ đang ở bên trong sao?”
Phương Đàn thấy hắn đắn đo suy nghĩ, cười nói “Tỷ tỷ của ngươi không ở trong nhà của bản vương thì ở nhà ai đây? Đừng lo lắng, vào đi thôi.”
“Được.”