Thời điểm vừa bắt đầu mang thai, Tống Ứng Diêu nôn nghén kịch liệt. Vừa mới bắt đầu chỉ là ngửi không được mùi tanh, sau này vừa nhìn thấy cơm canh liền cảm thấy buồn nôn, cái gì cũng ăn không trôi, dáng vẻ như người sắp chết, gầy gò không ít.
Phương Đàn thấy Tống Ứng Diêu ban đầu còn chưa sao nhưng bây giờ gầy đến cằm nhọn hoắc khiến lòng nàng như lửa đốt, lo lắng không biết vì sao Tống Ứng Diêu vẫn còn nôn, thân thể sẽ xảy ra vấn đề gì hay không. Tuy rằng sau khi Tống Ứng Diêu mang thai nàng cho ngự y thời khắc đều chờ đợi ở ngoài cung của Tống Ứng Diêu, mỗi ngày đều xem mạch, thế nhưng nàng vẫn không yên lòng.
Sau khi Tống Ứng Diêu lại nôn khan một hồi, nàng trực tiếp gọi ngự y vào, không thể chờ đợi được nữa hỏi: “Ngự y có biện pháp gì có thể làm cho hoàng hậu ngưng nôn hay không?”
Ngự y quỳ trên mặt đất mặt lộ vẻ khó xử: “Hoàng thượng, thần thật không có cách nào, đây là chuyện nhất định phải trải qua, quá một quãng thời gian là tốt rồi.”
Phương Đàn nắm chặt tay cau mày hỏi: “Vậy tại sao lâu như thế hoàng hậu còn nôn nhiều như vậy”
Ngự y xoắn xuýt trả lời: “Cái này… Là bởi vì mỗi người thể chất không giống nhau…”
Phương Đàn bị lo lắng làm choáng váng đầu óc, phẫn nộ phẩy tay áo mắng “Rác rưởi”
Ngự y biết nàng đang nổi nóng, không dám phản bác: “Vâng vâng vâng, thần là rác rưởi.”
Phương Đàn đột nhiên vượt đến phía trước một bước cưỡng bức ngự y: “Ngươi nếu như không thể làm hoàng hậu dừng nôn lại, trẫm lập tức mang ngươi ra chém, ngươi liệu hồn đi”
Ngự y biết nàng là người nói được làm được nhưng mình xác thực không có cách nào dừng lại việc hoàng hậu nôn oẹ, sợ hãi đến run, không dám nói ra một lời.
“Hoàng thượng đừng làm khó ngự y, này là phản ứng bình thường khi mang thai, ngự y cũng không có cách nào“. Tống Ứng Diêu mặt mày trắng xám được cung nữ đỡ từ trong điện đi ra.
Phương Đàn theo giọng nói nhìn thấy nàng đi ra vội vã đến bên cạnh nàng, thay thế vị trí cung nữ dìu Tống Ứng Diêu: “Bộ dáng này của nàng hỏi trẫm làm sao không lo lắng.”
Ngự y không cũng thay đổi sắc mặt, hoàng hậu đến rồi, tính mạng của hắn cũng được bảo vệ.
Tống Ứng Diêu được Phương Đàn dìu đến ghế ngồi xuống: “Hoàng thượng bức bách ngự y có thể được cái gì?”
Phương Đàn nhất thời nghẹn lời, cãi chày cãi cối: “Không chừng hắn giấu phương thuốc chống nôn không chịu lấy ra đây?”
Ngự y cúi người xuống dập đầu: “Thần không dám”
Tống Ứng Diêu vừa muốn nói gì thì trong dạ dày lại dâng lên cơn buồn nôn, hướng về trên đất khuynh thân. Phương Đàn bị nàng làm đến trở tay không kịp, vội vã đỡ lấy nàng để cung nữ bưng tới ống nhổ đặt trước mặt của nàng, nhìn nàng muốn nôn nhưng lại đau khổ không nôn ra cái gì, hết sức đau lòng và lo lắng. Mà chính mình lại không giúp được gì, chỉ có thể vô ích sốt ruột: “Nếu như trẫm có thể thay thế nàng cái khổ này thì tốt rồi“. Phương Đàn không hề chú ý còn có người ngoài ở đây.
Tống Ứng Diêu nôn đến trong miệng toàn mùi chua, từ tay cung nữ tiếp nhận khăn lau miệng, lại dùng nước súc miệng, sau đó trừng nàng một cái: “Hoàng thượng không thể nói hưu nói vượn! Sinh con dưỡng cái, này vốn là bổn phận của thϊếp”
Phương Đàn thở dài một hơi, quay mặt lại nhìn ngự y hận không thể gϊếŧ ngự y cho hả giận, thế nhưng nàng biết dừng lại đúng lúc, ngăn cơn kích động, không thể hành xử như một bạo quân. Phương Đàn ôm Tống Ứng Diêu đang suy yếu nói với ngự y và cung nữ: “Các ngươi đều lui xuống trước đi.” Đột nhiên xuất hiện âm thanh doạ ngự y giật cả mình.
Ngự y luống cuống cùng cung nữ đồng thời lui xuống.
Mọi người đi rồi trong cung điện cũng chỉ còn lại Tống Ứng Diêu cùng Phương Đàn, Phương Đàn cầm lấy một cái khăn sạch đến giúp Tống Ứng Diêu lau mồ hôi trên trán, lo lắng hỏi: “Khá hơn chút nào chưa?”
Tống Ứng Diêu được nàng cho uống hai muỗng nước cảm thấy dạ dày thoải mái hơn nhiều, nhắm mắt lại gật gù.
Phương Đàn thở dài: “Sớm biết nàng sẽ khó chịu như vậy, ta liền không muốn chuyện này…” Vẫn chưa nói hết Tống Ứng Diêu đã đưa ngón tay ngăn chặn miệng của nàng: “Sinh con cho Đàn là chuyện ta mơ ước, coi như khổ nhiều hơn nữa ta cũng đồng ý.”
Phương Đàn cảm thấy bất lực cầm ngón tay trên môi lấy xuống nắm trong tay của mình: “Khi nào thì mới hết nôn?”
Tống Ứng Diêu nhắm mắt hít khí: “Ngự y không phải nói đại khái là qua một thời gian sẽ tốt”
“Vậy nàng ráng ăn chút đi, bằng không tiếp tục như vậy sao được“. Phương Đàn nhân cơ hội khuyên nhủ.
Tống Ứng Diêu nghĩ đến cơm canh lại lắc lắc đầu, những kia món ăn tuy rằng sắc hương vị đầy đủ, nhưng nàng chính là ăn không vô.
Đại khái lại qua mấy ngày Tống Ứng Diêu không nôn nữa, cái bụng bắt đầu nhô ra, bắt đầu thích ăn chua, đây mới là khảo nghiệm chân chính vừa mới bắt đầu của Phương Đàn.
Ban đêm, Phương Đàn ngủ mơ mơ màng màng cảm giác bị người trong ngực đẩy một cái, nàng đem người trong ngực ôm chặt, đôi mắt vẫn như cũ nhắm lại cau mày hỏi: “Làm sao?” Vẫn không chờ người trong ngực trả lời, nàng đột nhiên mở mắt chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người cho rằng Tống Ứng Diêu xảy ra vấn đề rồi.
Phương cấp tốc đứng dậy lo lắng: “Làm sao, làm sao? Lại muốn ói?”
Tống Ứng Diêu bị phản ứng của nàng làm sợ rồi, trốn trong chăn rụt rè: “Đàn ta không có chuyện gì…”
“Không có chuyện gì là tốt rồi.” Phương Đàn thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán: “Vậy làm sao đột nhiên gọi ta dậy?”
Tống Ứng Diêu khó có thể mở miệng: “Ta nghĩ ta muốn ăn ô mai…” Nửa đêm muốn ăn ô mai, quả thật có chút quá đáng, nhưng nàng thật sự muốn ăn a, ăn không được liền ngủ không yên.
Mà Phương Đàn không ngại, vui vẻ đứng dậy đốt nến thay Tống Ứng Diêu đi ra ngoài mang ô mai và nước vào.
Như thế nháo trò, hai người đều ngủ không được. Phương Đàn bồi tiếp Tống Ứng Diêu ngồi ở trên giường làm điểm tựa cho nàng dựa lên vai mình. Nhìn nàng say sưa đem một viên lại một viên ô mai ngon lành nhét vào trong miệng, trên mặt hiện ra nét hưởng thụ.
Phương Đàn thấy ô mai nhai trong miệng cảm giác ô mai ăn thật ngon, nàng mới hỏi Tống Ứng Diêu: “Ăn ngon không?”
Tống Ứng Diêu trong miệng ngậm lấy một viên ô mai, không kịp ứng thoại chỉ có thể híp mắt gật gù.
Dáng vẻ dụ hoặc đó khiến Phương Đàn cũng muốn đi thưởng thức một viên, mắt ô mai trong ly cũng sắp hết, lại thật không tiện tranh đoạt cùng Tống Ứng Diêu nên chỉ có thể ngồi nhìn ly ô mai mà thôi.
Tống Ứng Diêu thấy nàng muốn ăn, liền từ trong ly lấy ra một viên phóng tới trong miệng Phương Đàn nói rằng: “A.”
Phương Đàn thuận theo há mồm ra, nàng liền đem ô mai đút vào. Phương Đàn mới vừa nhai ô mai liền cau mày lại, chua không cách nào nhịn được, vội vã muốn từ trong miệng phun ô mai ra.
Thân thể nghiêng về bên giường phát hiện bên giường không có ống nhổ, lại không thể phun trên đất nên đành ngậm lấy ô mai không biết nên làm thế nào cho phải.
Tống Ứng Diêu một bên che miệng cười đối diện đầu Phương Đàn dùng môi hôn lên, lại dùng đầu lưỡi đem ô mai trong miệng Phương Đàn chuyển sang miệng mình, sau đó mới buông nàng ra cười trên sự đau khổ của Phương Đàn.
Cho dù trong miệng đã không còn ô mai, Phương Đàn như trước cảm thấy chua cực kỳ. Tống Ứng Diêu bưng đến cho nàng chút nước, Phương Đàn lúc này mới cảm thấy tốt hơn.
Nghĩ đến Tống Ứng Diêu như vậy mà hãm hại nàng, làm cho nàng tưởng ô mai ăn thật ngon, không nghĩ tới là chua thấy mà ghê. Liền đối với Tống Ứng Diêu nhe răng cười: “Nếu không bận tâm đến hài tử, trẫm nhất định sẽ không bỏ qua nàng“. Nhất định phải làm cho nàng ngày hôm sau xuống giường không được a.
“Tại Đàn muốn ăn, chẳng lẽ còn trách ta“. Tống Ứng Diêu ưỡn bộ ngực đầy đặn xem thường hừ một tiếng, nàng mới không sợ hoàng thượng.
Cái kia bị quần áo dày đặc che đậy, hình dạng tròn trịa càng rõ ràng bên dưới trung y mỏng manh thực hấp dẫn con mắt người khác.
Phương Đàn ánh mắt lập tức bị thu hút, khen không dứt: “Gần đây nó lớn hơn rất nhiều nha”
“Thật sao?” Tống Ứng Diêu cúi đầu nhìn nhìn nói.
Phương Đàn giảo hoạt nở nụ cười gần kề tai Tống Ứng Diêu: “Hay là ta sờ xem có phải là lớn lên hay không?”
“Không được” Tống Ứng Diêu đẩy Phương Đàn ra cự tuyệt nói. Vạn nhất nàng lại hứng tình thì làm sao bây giờ.
Phương Đàn cũng không ép buộc, nàng nhìn cái bụng Tống Ứng Diêu càng ngày càng lớn lên giật mình: “Để ta nghe hài tử một chút có được hay không?”
Tống Ứng Diêu suy nghĩ: “Này cũng có thể.”
Phương Đàn vô cùng phấn khởi đem gối để Tống Ứng Diêu thoải mái dựa vào, sau đó bản thân đi tới trước người của nàng, cúi người xuống kề sát tai vào bụng Tống Ứng Diêu cẩn thận nghe.
Bên trong tẩm cung nhất thời yên tĩnh lại.
Tống Ứng Diêu chờ nàng nghe xong một lúc, chú ý đến vẻ mặt của nàng, không nhịn được hỏi: “Đàn thế nào rồi?”
Phương Đàn ngẩng đầu lên giơ ngón tay đặt ở bên môi ra hiệu cho Tống Ứng Diêu im lặng, Tống Ứng Diêu không thể làm gì khác hơn là yên tĩnh lại.
Nghe xong hồi lâu sau, Phương Đàn lông mày đều xoắn xuýt ngồi thẳng lên nghi hoặc hỏi: “Làm sao cái gì cũng không nghe được.”
Tống Ứng Diêu suy nghĩ, một tay vỗ về bụng mình: “Có lẽ là quá nhỏ”
Phương Đàn thất vọng thở dài đứng dậy đến bên người Tống Ứng Diêu đem nàng ôm vào lòng: “Vậy thì lần sau lại nghe tiếp”
Tống Ứng Diêu mím môi: “Chờ lớn hơn có lẽ sẽ nghe được.”
“Ừm.” Phương Đàn đáp.
Tống Ứng Diêu con mắt chuyển động, thừa dịp hiện tại còn chưa ngủ nàng hỏi Phương Đàn: “Đàn thích con trai hay là con gái?”
Phương Đàn không nghĩ Tống Ứng Diêu lại đột nhiên hỏi cái này, vui vẻ cười một tiếng: “Nếu như cả hai thì thật tốt biết mấy”
Tống Ứng Diêu vỗ vai của nàng: “Làm sao có khả năng cả hai, có một đứa đã khó rồi”
Phương Đàn trêu ghẹo nhìn nàng: “Vạn nhất được thì sao”
Tống Ứng Diêu le lưỡi không thèm hi vọng vào cái vạn nhất, nếu như hi vọng mà không có chẳng phải lại thất vọng hay sao, nàng nói ra ý nghĩ của mình: “Vì ngôi vị hoàng đế không phải phân tranh, ta cảm thấy nam hài tốt hơn “
Phương Đàn phiết miệng lắc lắc đầu: “Nhưng ta thích con gái, như Hi nhi hương hương mềm mại thật tốt.”
“Nhưng chúng ta đã có Hi nhi a, vậy có thêm con trai nữa là song toàn, tập hợp thành một chữ “hảo”?”
“Bây giờ nói cái này còn sớm lắm nha“. Phương Đàn sờ sờ đầu của nàng cười nói: “Chờ đến lúc đó nói sau đi”
Tống Ứng Diêu nghĩ cũng đúng, hài tử trong bụng mới có mấy thắng, bây giờ nói sinh nam hay nữ còn hơi sớm, hơn nữa điều này cũng không do các nàng quyết định. Tống Ứng Diêu mang ô mai trong ly ăn hết, sau đó hài lòng nằm xuống ngủ.
Phương Đàn thay nàng đắp kín chăn, sau đó cũng nằm xuống ôm chặt nàng nhắm mắt lại.