Vương Gia Cầm Phi

5.45/10 trên tổng số 11 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thể loại: cổ đại, tình cảm, nam chính truy nữ chính ráo riết, nàng chạy không được nên đành phải yêu =)) Nguồn convert: tangthuvien Edit: Thiên Thần Chăn Sao! Beta: Thủy Nguyệt Vân! Nhân vật chính: Lo …
Xem Thêm

Chương 5
Hai con tuấn mã một trước một sau trên đường tiến vào thành Hoài Ninh, lúc còn ở nơi vắng người làm dấy lên từng trận cát bụi, mãi đến khi đi qua đường cái có nhiều tiệm hàng đông đúc mới thả lỏng dây cương, thả chậm tốc độ ngựa. Hai con tuấn mã trước sau đứng ở trước cửa chính màu đỏ, trên xà ngang treo cao ở trước cửa lộ ra một tấm biển đen để chữ vàng đề hai chữ “Phó phủ” to tướng. Nam nhân cao lớn cầm đầu liền dẫn đầu xoay người xuống ngựa, cơ hồ cùng lúc này cửa chính màu son cũng từ trong mở ra, một gã gia nhân đi ra, gia nhân vừa thấy hắn, lập tức kinh hỉ bước nhanh tiến lên, cung kính chắp tay hành lễ.

“Vương gia, ngài tới rồi, lão phu nhân đã ở trong phòng hạng nhất đợi ngài, phân phó nếu ngài tới nơi, lập tức đến gặp người.”

“Đã biết.”

Long Hạo Thiên đem ngựa giao cho gia nhân, đi được vài bước, xoay mình dừng cước bộ lại, thân mật hỏi:

“Thiếu gia ở trong phủ sao?”

“Hồi Vương gia, thiếu gia đi Kim Chức phường ở thành tây còn chưa trở về. Có cần đi thỉnh thiếu gia trở về không?”

Gia nhân vô cùng cung kính trả lời. Vương gia khó có khi đến đây được một chuyến, hắn đang chuẩn bị tự mình hoả tốc đi thành tây thỉnh thiếu gia trở về gấp.

“Không cần.”

Long Hạo Thiên nhướng mày cười nhạt, một lần nữa bước đi, đi vào trong phủ, Lưu Dũng theo sát phía sau.

Hành dinh rất nhiều hành lang gấp khúc, núi giả lầu các, bên đường không ít nô bộc vừa thấy hắn, đều dừng cước bộ lại, hướng hắn khom người hành lễ, Long Hạo Thiên nhẹ vuốt cằm, cước bộ chưa ngừng, đi vào chỗ một tòa sân sâu nhất trong phủ, hướng chủ phòng nhẹ gõ cửa, sau khi được bên trong đáp ứng thì cung kính đi vào.

“Di nương, người vội vã tìm ta, có việc gì gấp không?”

Long Hạo Thiên tiến vào trong phòng, thấy Phó lão phu nhân, liền vội mở miệng hỏi, nghĩ rằng nhất định là có chuyện trọng đại, nếu không di nương cũng sẽ không sai người dùng bồ câu đưa tin, muốn hắn mau chóng tới đây.

“Như thế nào? Ta muốn gặp cháu trai của mình cũng phải có chuyện trọng đại mới có thể tìm vị Vương gia cao cao tại thượng ngươi sao?”

Phó lão phu nhân tiếp nhận chung trà nha hoàn bên cạnh dâng lên, mở nắp chén ra, nhất thời một trận mùi hương lan tỏa bốn phía, nhẹ uống vài ngụm, mới đem chung trà giao cho nha hoàn bên cạnh, hai mắt nhìn vẻ mặt lo lắng của người phía trước, tức giận trào phúng.

“Di nương, ta không phải ý tứ này.”

Long Hạo Thiên nghe vậy, đồng thời cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, cũng chỉ có thể lắc đầu cười khổ, một câu cũng không dám phản bác.

Phó lão phu nhân đuổi nha hoàn ra, phân phó bất luận kẻ nào cũng không được tiến vào, mới một lần nữa ngẩng đầu trừng mắt nhìn người trước mắt vẻ mặt cười cười.

“Nha đầu Thiên Kì kia đâu? Như thế nào không cùng đến với ngươi?”

“Ta nguyên tưởng rằng di nương có việc gấp tìm ta, cho nên một mình đi tới trước, cũng không có nhắc chuyện này với Thiên Kì.”

Nếu sớm biết di nương tìm hắn không phải là việc gì gấp, hắn cũng không chạy nhanh như thế, vừa rồi hẳn là bảo gia Nhân kêu biểu đệ trở về một chuyến mới đúng, Long Hạo Thiên không khỏi thầm nghĩ dưới đáy lòng.

“Nghe nói thời gian trước Thái Hậu cùng Hoàng Thượng tính tứ hôn cho ngươi, lại bị ngươi mãnh liệt cự tuyệt phải không ?”

Nàng chính là nghe cái tin tức này, suy nghĩ một khoảng thời gian mới quyết định đem sự tình nói cho hắn.

“Đúng là có chuyện này. Di nương vì việc này mà vội vã tìm ta tới sao?”

Khuôn mặt tuấn tú của Long Hạo Thiên khẽ biến. Nếu ngay cả di nương cũng bắt đầu quan tâm đến hôn sự của hắn, có thể dự đoán những ngày về sau của hắn càng khó qua rồi.

“Hạo Thiên, ngươi năm nay đã ba mươi, tuổi tác cũng không còn nhỏ mà vẫn chưa gặp được cô nương nào vừa ý sao?”

Hai mắt Phó lão phu nhân chăm chú nhìn hắn. Đứa nhỏ này ngày thường tuấn dật bất phàm, thân phận tôn quý, càng phụ trợ thêm cho khí thế phi phàm của hắn.

“Chưa.”

Long Hạo Thiên trả lời. Càng thêm cảm thấy lần này thật đúng là đến nhầm, ở trong cung bị phiền còn chưa đủ, hiện tại lại tự động đưa lên cửa, thật sự là thất sách a.

“Có một chuyện ta vẫn chưa nói cho ngươi, hiện tại cũng là lúc nên nói cho ngươi rồi.”

“Chuyện gì?” Chỉ cần không có quan hệ với hôn sự của hắn, cũng không có vấn đề gì.

“Ngươi cũng nghe qua chuyện Đông Phương phủ ở Lạc Dương rồi chứ?”

“Nghe qua.”

Long Hạo Thiên mơ hồ cảm thấy chuyện di nương sắp nói ra tuyệt đối không đơn giản.

“Đây là chuyện hai mươi năm trước. Nương ngươi khi còn sống cùng Đông Phương phu nhân là bạn thân khuê phòng, hai mươi năm trước, Đông Phương phu nhân mang thai lần thứ tư, từng chủ động nói nếu là sinh con gái, hy vọng có thể xứng đôi với ngươi; Nếu là nam hài thì kết làm kim lan. Lúc ấy nói rõ nếu là sinh nữ sẽ lấy trâm cài báo cho biết, nếu là sinh nam, sẽ đưa lên một đoản chủy thủ. Không ai biết trước được Đông Phương phu nhân lại bị người hạ độc, nghe nói sau khi sinh không lâu thì đã qua đời, mà đứa trẻ mới sinh ra cũng kế tục độc tố trên cơ thể mẹ, thiếu chút nữa đã chết.”

Phó phu nhân nhắc lại chuyện cũ vẫn không khỏi thổn thức. Lúc ấy tỷ tỷ nghe tin bạn tốt mất đã khổ sở một thời gian dài.

“Kia không biết Đông Phương phu nhân sinh hạ rốt cuộc là nam hay là nữ?”

Vẻ mặt Long Hạo Thiên bình tĩnh, nhưng hai tay lại nắm chặt, giọng điệu hơi kích động hỏi.

“Đó chính là điểm kỳ quái, cũng là điều ta cùng tỷ tỷ thủy chung không nghĩ ra. Lúc ấy tỷ tỷ nhận được rõ ràng là trâm cài do Đông Phương phu nhân phái người đưa tới nhưng Đông Phương quý phủ lại thề thốt phủ nhận, một mực chắc chắn là nam hài. Bởi vì khi đó Đông Phương phu nhân đã tạ thế, mà đứa trẻ mới sinh lại bị người trộm mang đi, cho nên việc này vẫn không thể chứng thực. Tỷ tỷ trước lâm chung đã đem hộp gỗ giao cho ta, hy vọng đến thời cơ thích hợp sẽ nói chuyện này cho ngươi, để ngươi tự mình cởi bỏ bí ẩn này.”

Phó phu nhân từ trong ngăn kéo lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ làm bằng hắc đàn, đem hộp gỗ giao cho Long Hạo Thiên.

Long Hạo Thiên mở nắp hộp ra, quả nhiên nhìn thấy bên trong là một cây trâm cài được đặt ở trên tấm vải gấm, con ngươi đen thâm trầm nhìn chăm chú hồi lâu rồi đóng hộp gỗ lại.

“Cám ơn di nương đã nói chuyện này cho ta biết, chuyện này ta sẽ đi thăm dò rõ ràng.”

Nếu việc này là sự thật, Đông Phương quý phủ phạm tội khi quân lớn, mà hắn lại có thêm một vị hôn thê. Hai tay nắm chặt hộp gỗ, nhớ tới nữ tử đêm hôm đó gặp được ở trong hồ nước nóng, cùng với gương mặt tuấn mỹ dị thường, tư thế oai hùng ào ào – Đông Phương Kiệt.

Nếu đã đến đây rồi thì ở chơi vài ngày rồi hãy đi.”

“Được, di nương.”

Hắn cần thời gian để suy nghĩ thật tốt bước tiếp theo nên làm như thế nào, khi hắn quyết định ra tay, sẽ không cho phép thất bại, cái gì là của hắn nhất định hắn sẽ lấy trở về.

Trong khách điếm, hai gã nam nhân đồng dạng xuất sắc, khí chất lại khác lạ đang ngồi mặt đối mặt.

Nam nhân thân lam sam (áo lam) dung mạo tuấn dật, cho dù hắn có cật lực che dấu thì vẫn có thể nhìn ra khí phách tôn quý phát ra quanh người hắn; Một nam nhân khác thân bạch sam(áo trắng), gương mặt tuấn nhã, nhìn như ôn hòa vô hại, nhưng tất cả dân chúng toàn thành Hoài Ninh không ai dám động đến hắn, người này chính là thiếu chủ trẻ tuổi của Kim Chức phường, cũng là nam nhân ngồi đối diện, đương kim biểu đệ của Tĩnh vương.

“Biểu ca, huynh quyết định ngày mai phải đi thật sao, không ở lâu thêm một chút?”

Phó Hoằng Nghiêu gắp chút đồ ăn bỏ vào miệng, đồng thời không chút để ý thuận miệng hỏi.

Hai người tuy rằng không thường gặp mặt, nhưng cảm tình còn tốt hơn so với huynh đệ ruột thịt, cho dù thật lâu mới gặp mặt một lần, cũng không cảm thấy xa lạ.

“Không được, chuyện này ta phải mau chóng biết rõ ràng mới được.”

Bí ẩn này, một ngày không biết được sẽ cảm thấy như trong lòng có một vướng mắc, làm cuộc sống hàng ngày của hắn khó yên a.

“Ta cũng rất muốn biết, nếu Ngọc Diện thần bộ Đông Phương Kiệt thật sự là nữ nhi thì sẽ như thế nào. Nếu có việc gì cần giúp, biểu ca cứ việc mở miệng.”

Phó Hoằng Nghiêu uống ngụm rượu trong chén, hai tròng mắt hứng thú dạt dào, thuần túy chính là muốn xem một hồi trò hay.

“Cảm tạ. Nếu thực sự cần, ta sẽ không khách khí.” Tức giận nói.

Long Hạo Thiên nâng chén cùng hắn đối ẩm, tất nhiên là đã nhìn thấy hứng thú trong mắt hắn.

Bỗng dưng, trên đường cái dưới lầu truyền đến một tiếng hô điếc tai.

Thương! Thương!

Trên đường cái đột nhiên truyền đến tiếng hô chói nên hấp dẫn ánh mắt mọi người, đều buông chuyện trong tay mà hướng về người gõ chiêng.

“Các vị, vừa rồi người trong huyện nha đã phát hiện trong miếu Thượng Công phía sau núi thành tây có một khối nữ thi bị gϊếŧ sau khi cưỡиɠ ɠiαи còn bị lột toàn bộ da mặt!”

Vừa nói xong, quần chúng vây xem đã hò hét cùng với tiếng kinh hô, làm cho con đường cái nháy mắt đã xôn xao lên.

“Trương Bảo, những gì ngươi nói là thật sự sao?”

Trong đám người, có người hỏi hán tử gõ chiêng kia.

“Đương nhiên là thật! Nghe nói loại này là thảm án, ở Khâu Lăng thành cũng huyện Vĩnh Bình cũng phát sinh qua, Hoài Ninh thành chúng ta là vụ thứ bảy. nghe nói Ngọc Diện thần bộ đang tra xét án này, lại nghe nói hung thủ gây án tuyệt đối không vượt qua ba vụ ở cùng một địa phương, hơn nữa chuyên chọn những nữ tử tuổi trẻ xinh đẹp để xuống tay.”

Trương Bảo vừa nói xong, mọi người sắc mặt kinh hãi đại biến, không ít người trong nhà có khuê nữ, đều sợ chạy nhanh về nhà.

“Biểu ca, xem ra ngươi không cần đi rồi.”

Phó Hoằng Nghiêu từ cửa sổ mở toang nhìn xuống đường cái, toàn bộ cuộc đối thoại của mọi người đều nghe rất rõ ràng.

“Đông Phương Kiệt sao có thể để hung thủ đào thoát lần nữa,gây án đến thành Hoài Ninh, còn tùy ý để hung thủ gây huyết án đến lần thứ bảy?”

Long Hạo Thiên mày rậm nhướng lên, thưởng thức rượu trong chén, hồ nghi nói.

“Có thể tránh được sự lùng bắt của Ngọc Diện thần bộ, xem ra hung thủ này khó đối phó đây.”

Phó Hoằng Nghiêu sắc mặt ngưng trọng, bắt đầu lo lắng đến an nguy của nữ tử trong thành.

“Ta đi nha môn một chuyến tìm hiểu một chút.”

Long Hạo Thiên đột nhiên đứng dậy, bỏ lại một câu, đang định rời khỏi cửa thì phía sau truyền đến tiếng trêu chọc lạnh lạnh.

“Biểu ca, cho dù huynh vội vã muốn gặp Đông Phương Kiệt cũng không cần đi ngay bây giờ như vậy.”

Khuôn mặt tuấn tú của Phó Hoằng Nghiêu hiện lên một chút bỡn cợt, lập tức nhận được một cái nhìn chằm chằm sắc bén, bất quá, khóe môi hắn vẫn là không sợ chết lộ vẻ cười một chút.

Mãi đến khi cửa được đóng, tươi cười trên mặt Phó Hoằng Nghiêu mới dần dần mở rộng nhìn theo thân hình cao lớn trên đường cái vừa đi ra từ khách điếm, mà mạt thân hình cao lớn kia như cảm nhận được hắn nhìn chăm chú, xoay mình trở lại, con ngươi đen như chim ưng hàm chứa cảnh cáo nhìn chằm chằm hắn liếc mắt một cái, mới một lần nữa bước rời đi.

Hai tròng mắt Phó Hoằng Nghiêu tràn ngập hứng thú nhìn bóng dáng đã đi xa kia. Đông Phương Kiệt là nam hay là nữ, Đông Phương phủ có phạm tội khi quân lớn hay không, những việc này đều cùng hắn không có quan hệ, hắn cảm thấy hứng thú là vì thái độ của biểu ca. Chắc chắn đây sẽ là một tràng biểu diễn vô cùng đáng giá để xem.

“Ta quyết định tự mình làm mồi để dẫn hung thủ ra!”

Thành Hoài Ninh, trong sương phòng Long Phượng Lâu sáng rực ánh nến, trên khuôn mặt tuấn mỹ của Đông Phương Kiệt tràn đầy phẫn giận, lòng đầy căm phẫn một chưởng đánh lên mặt bàn, nhìn vẻ mặt không đồng ý của Thành Cương ngồi ở đối diện mà gầm nhẹ.

Hung thủ này liên tục gây bảy vụ án, vài lần nàng cơ hồ đã đợi người đến, chẳng qua hung thủ quá mức giảo hoạt, mỗi lần đều để hắn đào thoát được; Bất quá ít nhất đã để nàng biết được hung thủ là một nam một nữ. Qua vài lần giao thủ, nàng đã biết được võ công của hung thủ không kém, võ công của hai người đó cũng sàn sàn như nàng, cũng vì nguyên nhân này mà hung thủ có thể nhiều lần thoát khỏi từ tay nàng. Nếu không như vậy, nàng cũng không muốn cùng sư huynh phá án, cũng không chủ động mở miệng thỉnh sư huynh đến phá án.

“Ta không đồng ý!” Thành Cương hét lớn, hai mắt trừng to, nhìn chằm chằm sư muội tính cách xúc động này.“Ngươi đã giao thủ với bọn họ thì cũng nên biết võ công của bọn họ không kém, vạn nhất xảy ra chuyện, hoặc là thân phận ngươi bị phát hiện thì làm sao bây giờ?”

“Sư huynh, huynh đã quên ta sẽ dịch dung sao? Đến lúc đó ta sẽ hành sự tùy theo hoàn cảnh. Để ta làm mồi là thích hợp nhất, huống hồ có huynh bảo hộ ta từ một nơi bí mật gần đó, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì.”

Đông Phương Kiệt nhẫn nại ý đồ muốn thuyết phục hắn. Đây cũng là nguyên nhân nàng không muốn cùng sư huynh phá án, có đôi khi hắn còn nghiêm khắc với nàng hơn cả ba vị huynh trưởng, làm cho nàng chịu không nổi.

“Không được, cho dù phải làm mồi, cũng nên để ta đi, tóm lại, không cho phép muội đi mạo hiểm.”

Thành Cương một ngụm từ chối. Phải biết rằng thân phụ, sư phụ cùng ba vị huynh trưởng của nàng nhắc nhở hắn, sư muội nếu thiếu một cọng lông nào, hắn sẽ chết chắc.

“Sư huynh, huynh là đang nói giỡn sao?”

Đông Phương Kiệt hai tay khoanh trước ngực, vô lực hướng hắn liếc mắt cao thấp. Bộ dạng hắn khôi ngô, thân hình này cho dù phẫn nữ trang, chỉ sợ hung thủ sẽ sớm đổi khẩu vị, càng miễn bàn đến chuyện khiến cho hung thủ hưng trí.

“Tóm lại, ta sẽ không đáp ứng!”

Thành Cương rống to, trừng mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng. Hắn sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày bị sư muội bốc đồng này làm cho tức chết! Thật hy vọng nhanh đến Trung thu để đem củ khoai lang phỏng tay này quăng cho Đông Phương Lăng lo liệu.

Ngay tại thời điểm hai sư huynh muội cùng trừng mắt nhìn nhau, ai cũng không chịu yếu thế, thì ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa.

“Ai?” Đông Phương Kiệt trong cơn thịnh hô to.

“…… Tứ thiếu gia, có vị công tử họ Long muốn tìm người.”

Tiểu nhị rõ ràng đã bị dọa, tay đang tính gõ cửa bỗng dừng ở giữa không trung, ngập ngừng nhỏ giọng nói.

“Long công tử? Chẳng lẽ là Long Hạo Thiên? Tên này đúng là âm hồn bất tán!”

Hai tròng mắt Đông Phương Kiệt kinh ngạc nhìn về phía Thành Cương nhíu mày hồ nghi, xoa xoa tay.

“Long Hạo Thiên vì sao muốn tìm muội?”

Thành Cương nhìn bộ dáng sư muội, còn theo như lời nàng nói, chẳng lẽ ngụ ý là Long Hạo Thiên từ sau lần ở Tĩnh vương phủ đã từng tìm tới sư muội?

“Ta đi xem.”

Đông Phương Kiệt lảng tránh vấn đề của hắn, phút chốc đứng dậy, hướng cửa gỗ, từ trong bước ra, lập tức nhìn đến vẻ mặt cười cười của tiểu nhị.

“Tứ thiếu gia, Long công tử ở đây chờ người.”

Ngón tay tiểu nhị hướng thân hình cao lớn đứng ở dưới hành lang gấp khúc, đưa lưng về phía bọn họ. Đông Phương Kiệt hướng tiểu nhị vuốt cằm, đóng cửa gỗ phía sau lại, hướng thân hình cao lớn kia đi tới.

“Vương gia, người thật sự lợi hại, bất luận ta đến nơi nào, người đều có thể tìm được ta.”

“Quận chúa đâu?”

Long Hạo Thiên nghiêng đầu nhìn người đi đến bên cạnh hắn. Nhiều ngày không thấy, hắn ta vẫn tuấn mỹ như cũ, trong ánh mắt còn có một cỗ phong thái tự tin, đôi mắt hắn thâm thúy híp lại, chú ý tới sau bả vai của hắn có nốt ruồi son nhỏ, nếu không nhìn kỹ thật sự sẽ không phát hiện.

“Ở Khâu Lăng thành. Ta đã thỉnh nha sai của quan huyện bảo hộ nàng.”

Ban đầu đồng ý để quận chúa đi theo bên cạnh nàng nhưng do hung thủ gây án vụ thứ hai, nàng phải toàn lực đuổi bắt hung thủ, thật sự không rảnh làm bạn chơi cùng quận chúa, đành phải ngầm ủy thác Trịnh bộ đầu phái người bảo hộ.

“Là do ngươi hành sự bất lực hay do hung thủ quá mức xảo trá nên mới có thể hết lần này đến lần khác tránh được lung bắt của Ngọc Diện thần bộ ngươi?”

Long Hạo Thiên hai tay khoanh trước ngực, vẻ bí hiểm trên khuôn mặt tuấn tú làm cho người ta đoán không ra cảm xúc chân thật của hắn giờ phút này.

“Ta thừa nhận hai hung thủ này vô cùng xảo trá, hơn nữa võ công không kém. Bất quá, Vương gia có thể yên tâm, lần giao thủ tiếp theo, ta sẽ không để cho hung thủ có cơ hội đào thoát nữa.”

Lần đầu tiên năng lực bị xem thường, khinh thị trong lời nói của hắn làm ngực nàng bốc lên một cỗ lửa vô danh.

“Ngươi nói hung thủ là hai người?”

Long Hạo Thiên nhíu mày, nhìn người bên cạnh nghiêm mặt buộc chặt.

“Đúng vậy. Đều là hắc y che mặt, làm người ta nhìn không ra diện mạo bọn họ. Bất quá, y theo thân hình bọn họ xem ra, phỏng đoán là một nam một nữ.”

“Nếu hung thủ võ công không kém, có cần ta hỗ trợ chuyện gì không?” Long Hạo Thiên quan tâm hỏi.

Đông Phương Kiệt tuyệt không che dấu kinh ngạc của nàng, nhìn người bên cạnh; Người này thật đúng là hỉ nộ vô thường, một khắc trước còn chỉ trích nàng hành sự bất lực, ngay sau đó lại chủ động muốn giúp nàng.

“Chúng ta là bằng hữu không phải sao?”

Đôi mắt đen của Long Hạo Thiên nhìn chăm chú vào vẻ mặt kinh ngạc của hắn ta, khóe môi hơi gợi lên một nụ cười sâu xa khó hiểu.

Đúng vậy, khi cao hứng thì xem nàng là bằng hữu, khi mất hứng thì mượn thân phận Vương gia đến đàn áp nàng. Đông Phương Kiệt bĩu môi, một bộ không cho là đúng, nhưng thông minh vẫn chưa nói thêm cái gì.

“Đa tạ hảo ý của Vương gia. Ta đã nhờ sư huynh ta đến giúp ta, sư huynh đệ chúng ta liên thủ thì án này còn sợ phá không được sao.”

“Thành Cương ở trong phòng ngươi?”

Sắc mặt Long Hạo Thiên phút chốc trầm xuống, mới rồi hắn tựa hồ nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng hắn ta.

“Đúng vậy.”

Đông Phương Kiệt kinh ngạc nhìn hắn thay đổi sắc mặt trong nháy mắt, nam nhân này lại làm sao vậy?

“Đông Phương Kiệt, ngươi ngoại trừ có ba vị huynh trưởng ra còn có tỷ muội nào không?”

Long Hạo Thiên nhìn chăm chú nàng một hồi, đột nhiên từ đâu bay tới, hỏi cái vấn đề không liên quan đến nhau.

“Không có. Vương gia vì sao lại hỏi như vậy?”

Đông Phương Kiệt buồn bực nhìn hắn. Người trong thiên hạ đều biết, Ngọc Diện thần bộ nàng sinh ra trong Đông Phương phủ ở Lạc Dương, trên có ba vị huynh trưởng, nàng đứng hàng nhỏ nhất.

“Nghe nói mẫu thân hai chúng ta từng là bạn thân khuê phòng, lúc ấy mẫu thân ngươi mang thai lần thứ tư, đã đồng ý nếu sinh nữ sẽ xứng đôi nhân duyên.”

Trong đôi mắt đen của Long Hạo Thiên tràn ngập hứng thú, hai tay khoanh trước ngực, đợi phản ứng của hắn ta.

“Ngươi nói cái gì?!”

Đông Phương Kiệt nghẹn họng nhìn trân trối, sắc mặt đại biến, không thể tin được lời nói nàng vừa nghe được! Ý tứ của hắn không phải là –

Nàng cùng hắn, là vị hôn phu hôn thê?

“Chuyện này, ta cũng là mấy ngày trước mới từ miệng di nương ta biết được. Bất quá, phản ứng của ngươi không phải là quá kịch liệt sao? Dù sao Đông Phương phủ đứng hàng thứ tư là Đông Phương Kiệt ngươi, cũng không phải nữ tử, hôn ước này tất nhiên là từ bỏ.”

Mắt đen của Long Hạo Thiên chăm chú dừng ở sắc mặt quá mức kinh hãi của hắn ta. Phản ứng này của Đông Phương Kiệt quả thực làm người ta hoài nghi.

“Nhưng việc này là thật sao? Vì sao ta chưa từng nghe qua chuyện này?”

Trời ạ! Vì sao đại ca không nói cho nàng chuyện này?! Nàng còn đang may mắn chính mình là người may mắn nhất trong bốn huynh muội có thể thoát khỏi bị chỉ định hôn ước, không nghĩ tới ngay cả nàng đều không thoát khỏi bàn tay của cha mẹ.

“Hẳn là thật. Chuyện này nếu ngươi không ngại có thể trở về hỏi đại ca ngươi. Bất quá Đông Phương Kiệt ngươi thân là nam tử, chuyện này tất nhiên là không cần nhắc lại.”

Đúng vậy, phản ứng của Đông Phương Kiệt rất không bình thường, hắn lúc trước cũng hoài nghi, còn có di nương giao cho hắn trâm cài, hắn đã dần dần mất đi kiên nhẫn, khẩn cấp muốn biết đáp án.

“Đúng vậy, là không cần nhắc lại.”

Đông Phương Kiệt giống như lơ đãng lảng tránh ánh mắt quá mức lợi hại của hắn. Giờ khắc này, nàng quyết định bất luận như thế nào cũng phải tử thủ giữ bí mật, nàng không muốn cùng nam nhân này có gì liên quan.

Trời ạ! Chỉ cần nghĩ đến hai người đang tồn tại hôn ước, toàn thân nàng toát ra mồ hôi lạnh, da đầu run lên. Âm thầm quyết định, chờ án này chấm dứt, nàng liền tức tốc về Đông Phương phủ chứng thực với đại ca, bất luận chuyện này là thật hay không, nàng cũng sẽ quyết định trốn một thời gian trước rồi nói sau.

“Ta còn ở lại nơi này một thời gian, nếu có việc gì cần, tùy thời đều có thể đến Phó phủ tìm ta.”

Đôi mắt đen của Long Hạo Thiên híp lại, dĩ nhiên đã nhìn thấy né tránh trong ánh mắt của hắn, đáy lòng âm thầm có quyết định.

“Đa tạ hảo ý của Vương gia.”

Đông Phương Kiệt cúi xuống điều chỉnh, khi đối mặt với hắn lần nữa thì trên khuôn mặt tuấn mỹ đã thêm thần thái tự tin.

Mặc kệ! Dù sao cũng có đại ca làm tiền lệ, cho dù hôn ước này là thật thì như thế nào, người Đông Phương gia bọn họ đều có một bộ phương pháp ứng đối, ai cũng đừng mong miễn cưỡng bọn họ chấp nhận chuyện hôn ước không tình nguyện.

“Nếu chúng ta đều phải chia tay tại đây, ngươi cũng đừng quên ước định trước kia của chúng ta, ta sẽ tùy thời tới tìm ngươi làm bạn rượu.”

“Tùy thời xin đợi Vương gia đại giá.”

Hai người đối diện, đều mang tâm tư, mãi đến khi Long Hạo Thiên rời đi, Đông Phương Kiệt mới vỗ vỗ ngực, miệng thở lớn hổn hển.

Gặp gỡ Long Hạo Thiên, ngày lành của nàng quả nhiên liền kết thúc. Hắn thật đúng là khắc tinh của nàng.

Thêm Bình Luận