Chương 2: Lẽ nào động tình do trúng tà

Cố Hoành Dữ nghi mình bị trúng tà.

Nếu không trúng tà thì chắc chắn cũng trúng độc. Bản thân hắn xưa nay tung hoành giang hồ, tiếp xúc với chuyện trăng hoa từ sớm, lại có sở thích xem trộm người khác ân ái, càng kịch liệt hắn càng có hứng thú.

Nhưng cũng không vì vậy mà hắn ăn chơi sa đoạ, trầm mê trong ái tình nɧu͙© ɖu͙©. Mà trái lại, càng nhìn ngắm, hắn càng cảm thấy mình thanh tâm quả dục, gần như có thể xem như là lãnh cảm.

Sống tới nay đã hai mươi lăm năm, lăn lộn giang hồ mười năm, mỹ nhân nào cũng từng thấy qua. Ấy thế mà hắn chưa bao giờ có cảm giác nảy sinh du͙© vọиɠ với bất kỳ ai. Có lúc hắn tự hỏi lấy mình, chẳng lẽ Cố đại hiệp tiếng tăm lừng lẫy lại là kẻ liệt dương?

Nhưng vấn đề này rất nhanh bị hắn gạt ra khỏi đầu, cảm thấy nó không đáng để quan tâm chút nào. Bản thân Cố Hoành Dữ cũng không hề có ý định sinh con nối dõi, nên cứ như vậy qua một đời cũng không sao.

Vậy mà bây giờ, chỉ vì nhìn mỹ nhân băng lãnh này động tình, đầu óc hắn liền nóng lên, thần trí có chút mơ hồ, cả cơ thể cũng nóng cháy dữ dội. Một khao khát mãnh liệt không ngừng chạy qua chạy lại trong đầu.

Như vậy rất không bình thường, không bình thường chút nào. Hắn cảm nhận rõ ràng sự trỗi dậy của du͙© vọиɠ, dươиɠ ѵậŧ cũng cương cứng lên rõ ràng.

Cố Hoành Dữ nhíu mày, hắn không thích việc không thể làm chủ cơ thể một chút nào. Vội vã vận nội công, hắn muốn đè nén sự nóng bức này xuống.

"Ai?"

Một giọng nói lạnh lùng vang lên, kèm theo đó là ám khí từ trong phòng phóng lên. Cố Hoành Dữ phản ứng ngay lập tức, đá ám khí đó đi. Bản thân hắn cũng dịch chuyển, nhanh chóng từ cửa chính lao vào trong phòng.

Sở Hữu Thanh đã sửa sang lại y phục, cơ thể vì động tình chưa dứt mà có chút chậm chạp. Y nhăn mặt, chỉ thấy một cơn gió lướt tới, y vội vàng đưa tay cản lại.

Hai người so được hai chiêu, Cố Hoành Dữ nhanh chóng khống chế được Sở Hữu Thanh, đè y xuống giường, giam giữ hai tay cùng hai chân y, khiến cho y không thể nào tránh thoát được.

Sở Hữu Thanh có chút choáng váng, y nhẹ lắc đầu, mày nhíu lại càng sâu, đôi mắt lạnh lùng nhìn người đang dùng thân thể giam cầm y lại.

"Ngươi là ai?"

Giọng nói lạnh lùng lại vang lên, dù đang bị kẹp ở thế hạ phong, nhưng trong giọng nói không hề có chút lúng túng nào, ngược lại còn ngạo mạng vô cùng. Nếu không phải khuôn mặt đang ẩn hồng, cơ thể nóng bừng, dươиɠ ѵậŧ đang sung sức dựng thẳng, có lẽ sẽ nhìn ra được phong thái hàng ngày của Hữu vương gia.