Chính là quét mắt nhìn hai nha hoàn trong tay gì đó, Mục Đồng Đồng không nói gì thêm, chỉ tùy ý các nàng ở trên người mình bận rộn, đôi mắt cũng đánh giá mọi nơi, đêm qua vội vội vàng vàng hơn nữa ánh sáng mờ mịt, cũng chưa chú ý qua bài trí trong phòng, hiện tại cẩn thận nhìn nhất thời mở to hai mắt nhìn.
Khắp nơi có thể thấy được gian phòng trang trí kim sức ngọc sức tráng lệ to như vậy, kim quang ngọc khí cũng không lộ vẻ tục khí, ngược lại có loại xa hoa cao nhã đường hoàng, xem ra ánh mắt chủ tử căn phòng thưởng thức phi phường.
Tùy hai nha hoàn giúp nàng mặc quần áo, rửa mặt chải đầu trang điểm, ngồi ở trước gương, nhìn cái nữ tử trong gương đồng kiều mị động lòng người kia, trong nháy mắt hoảng hốt, chẳng lẽ thành phụ nữ, khuôn mặt người vẻ mặt đều có thể thay đổi sao?
Bộ dạng Mục Đồng Đồng là không tồi, nhưng trong mắt chân mày còn nhiều thái độ điêu ngoa, chữ kiều mị như vậy, căn bản là cùng nàng không đáp vừa, chỉ là nữ nhân trong gương, trong mắt chân mày cũng dấu không được kiều mị phong tình.
Thấy Mục Đồng Đồng chỉ nhìn chằm chằm bóng người trong gương nhíu mày ngẩn người, hai nha hoàn kia đối nhìn liếc mắt một cái, sợ hãi cúi đầu: “Phu nhân đối với trang điểm dung mạo có cái gì chỗ nào không hài lòng?”
Cười nhìn hai nha hoàn thấp thỏm lo sợ, mâu quang Mục Đồng Đồng chợt lóe, hơi hơi nâng khóe miệng, nâng thân lên cùng một mạt cười nhạt: “Các ngươi tay nghề thực khéo léo, đem ta trang điểm thực rất đẹp, ta thực vừa lòng.”
Rất vừa lòng? Hai nha hoàn hơi hơi sửng sốt, nguyên lai phu nhân nhíu mày biểu tình rối rắm là vừa lòng a. Phu nhân quả nhiên không giống người thường.
Không biết ý nghĩ trong đầu hai nha hoàn, Mục Đồng Đồng chỉ mỉm cười, đưa tay vỗ vỗ bả vai một nha hoàn trong đó, miệng giương giương, lại bắt đầu rối rắm, nàng muốn hỏi cái nam nhân kia đi đâu vậy, nhưng ngủ xong đầu óc mơ mơ màng màng, tên của nam nhân kia nàng đã quên (LAD: đầu đất), đối về ánh mắt nghi ngờ của hai nha hoàn, nhấp mím môi: “Chủ tử nhà ngươi đâu?”
“Chủ tử?” Rõ ràng hận không thể hiểu câu hỏi rối rắm vạn phần của Mục Đồng Đồng, hai nha hoàn mắt nhìn căng thẳng, quản gia nói cho các nàng từ hôm nay trở đi, phu nhân chính là chủ tử các nàng.
Đánh chỗ nào tới thiên binh nha hoàn này a? Nhíu mày không nói gì nhìn hai nha hoàn nghi hoặc vạn phần, câu hỏi đơn giản như vậy cũng không nghe rõ? Mục Đồng Đồng thở sâu, cố gắng giữ gìn bộ mặt mỉm cười: “ta là nói ta cùng, tướng công?” Khó khăn phun ra hai chữ kia, Mục Đồng Đồng cúi đầu ảo não thấp chú, chút nữa nhất định phải hỏi rõ ràng tên của tên kia, hai chữ tướng công này, thật sự là rất rắc rối.
Nguyên lai là —–
Hai nha hoàn nhìn Mục Đồng Đồng hiểu rõ, nguyên lại phu nhân hỏi chính là gia, sớm nói rõ ràng không phải tốt hơn sao, nhìn Mục Đồng Đồng xấu hổ cúi đầu, vội thu lại ý cười trong mắt: “Bẩm phu nhân, gia ở thư phòng có việc giải quyết, phu nhân muốn đi tìm gia?”
Tìm hắn? Mục Đồng Đồng hơi hơi bĩu môi, hiện tại nàng trốn cũng còn không kịp mà? Làm sao có thể chui đầu vô lưới đưa đến cửa?
Không để ý khoát tay chặn lại, Mục Đồng Đồng xoay người đi đến một bên ngồi xuống: “Ta đã đói bụng, các ngươi đi chuẩn bị chút đồ ăn cho ta.”
Nghe Mục Đồng Đồng nói đã đói bụng, hai nha hoàn vội lui ra.
Nhìn hai nha hoàn kia đi xa, Mục Đồng Đồng hơi hơi hạ đôi mắt, đứng dậy đi tới cửa, nhìn sân hoa và cây cảnh sum suê, nhìn về phía mái đình viện lầu gác xa xa, không khỏi chép miệng tạc lưỡi, nhà nhiều như vậy? Cái này to bao nhiêu, nàng cần phải làm sao mới có thể chạy đi?
Rất nhanh hai nha hoàn bưng bữa sáng tiến vào, tuy rằng chỉ là cháo cùng dưa cải đơn giản, nhưng từ nơi này nhìn ra được cuộc sống xa hoa, âm thầm chép miệng, cho dù muốn chạy trốn, cũng phải ăn uống nó đủ đã. Coi như là thiệt hại tinh thần hao phí tối hôm qua.