Chương 2: Chương 2: Chạy Trốn

Mục phu nhân đi không lâu sau thì có người đến gõ cửa. Tiểu hề căng thẳng kéo tay Mục Đồng Đồng, xốc khăn voan lên: “Tiểu thư, như vậy thật sự có thể được không?”

“Yên tâm đi, ta đều an bài được rồi, ngươi khẩn trương gì.” Nói rồi liếc mắt nhìn Tiểu Hề một cái, ra hiệu nàng nhanh buông khăn voan xuống, sau đó thì đi mở cửa.

Bởi vì hiểu rõ toàn bộ lực chú ý đều ở trên người tân nương tử cho nên không ai chú ý tới tiểu nha đầu cúi đầu viền mắt sưng đỏ, một hồi bận rộn qua đi, bà mối vóc người khỏe mạnh khom lưng vác tân nương tử dậy, quát tiểu nha đầu ra khỏi cửa phòng.

Theo phong tục Tây Ngụy, nữ nhi xuất giá, phụ mẫu là không thể tiễn, chính là sợ máu mủ chia lìa mà đau lòng, nhưng mà phong tục này quả thực thuận lợi cho Mục Đồng Đồng nhất. Trên đường cúi đầu, đoàn ngừoi bận rộn cũng không có người chú ý tới nàng, cứ như vậy thuận thuận lợi lợi tới cửa đại môn.

Ngay khi bà mối buông tân nương tử, chuẩn bị trong nháy mắt lên kiệu, Mục Đồng Đồng đi theo tân nương tử thình lình tay giơ lên, một túi bạc vụn cứ như vậy rơi lả tả tại cổng trong đám người chật như nêm cối.

“Bạc, bạc.” Chung quanh tụ tập nhiều ăn mày, thấy bạc trằng lóa này, nhất thời điên giống nhau lúc này chen chúc qua đây.

Mà những người đến nhặt bạc càng chấp nhận đau đớn, xoay người lại vội vã nhặt, như vậy một khom lưng, một chen một đoạt, tình cảnh nhất thời hỗn loạn, dần dần hướng đến xu thế phát triển không thể kiểm xoát.

Đám đội ngũ đón dâu hùng dũng cũng phát hiện tình hình này, nhưng đều tưởng nhà mẹ đẻ tân nương tử thưởng cho đám người xem náo nhiệt, tuy rằng nhà người bình thường đều là vứt tiền đồng, thế nhưng người tân nương tử phải gả này không phải người thường, tự nhiên là không thể cùng người thường giống nhau. Cho nên cũng không thèm để ý.

Nhân tiện trong mảnh hỗn loạn này, Mục Đồng Đồng đột nhiên lo lắng Tiểu Hề ngốc, đồng nhất khom lưng xâm nhập đoàn ngừoi, đối về bà mối kinh hô lên tiếng làm một mặt quỷ, sau đó điểm xuyến bánh pháo chuẩn bị trước đó, liều mạng hướng phía đám người ném đi.

Vốn cũng muốn nhanh khống chế ngừng hỗn loạn, tiến trình thử bánh pháo, rốt cục không khống chế được.

Mục Đồng Đồng một bên lôi kéo Tiểu Hề ra bên ngoài đám người chạy, một bên không ngừng ném ra bạc vụn, gây ra càng nhiều hỗn loạn, chờ người rước dâu bên kia phát hiện tình hình không đúng, lúc chạy tới đuổi, Mục Đồng Đồng cùng tiểu Hề đã không có trong đám người.

Mà người không ngừng chen chúc, gắt gao chặn đường đi bọn họ. Chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn hai bóng dáng kia càng ngày càng xa.

Bài trừ đám người, Mục Đồng Đồng vội vàng xé giá y hoa mỹ nặng nề trên người Tiểu Hề xuống, sau đó đem nàng đầu đầy châu ngọc cẩn thận lấy xuống, nhất xuy cửa trạm canh gác, hai con tuấn mã từ góc hẻo lánh chạy đi, hai người liếc mắt nhìn, đồng thời nhanh nhẹn xoay người lên ngựa, hướng phía phương hẻolánh mênh mông đi.

Thừa dịp tin tức còn chưa truyền ra, hai người trên đường phi nước đại chạy ra khỏi Thái Bình thành. Trải qua một phen bàn bạc thấu đáo, nắm chắc manh mối cơ bản nơi nguy hiểm nhất an toàn nhất, hai người trên đường phi nước đại, bất quá điều không phải trở về bình định, mà là hướng phía địa bàn Nhiễm Mặc Gia Nguyên thành mà đi.

Ngày đầu tiên, bởi vì sợ nhân hòa Nhiễm Mặc người Mục gia đuổi theo. Một đường phi nước đại, ngoại trừ ăn cơm ra, ngay cả nghỉ ngơi một chút cũng không dám.

Ngày thứ hai, bởi vì chạy một ngày dai, cũng không có thấy có người đuổi theo, hơn nữa, chưa từng có đi xa nhà nên người đối với cự ly không có khái niệm, tự cho là đi đường một ngày một đêm, đã chạy ra xa rồi, an toàn, mới trầm tĩnh lại.

Vậy thả lỏng một chút, lập tức đã bị nơi phồn hoa bên ngoài hấp dẫn, là Tê Phượng thành Tây Ngụy gần với hai thành Gia Nguyên và Thái Bình, sở dĩ thấy phố xá phồn hoa trên rực rỡ muôn màu tiểu ngoạn ý, bản tính phung phí của Mục Đồng Đồng hoàn toàn khơi dậy.