Chương 2
“Tốt, Ôn cô nương, ngươi tàng trữ vật cấm trái phép, vi phạm luật pháp, bổn vương có quyền tịch thu đóng cửa quán của ngươi, hơn nữa tài sản thu được nhất định phải sung công, giao nộp cho quốc khố, về phần bản thân ngươi thì bổn vương sẽ giao cho nha môn thấm lý và ra phán quyết, kết quả cuối cùng là gϊếŧ hay tha sống còn phải xem nha môn xử trí thế nào.” Vừa nói dứt lời, hắn chăm chú quan sát phản ứng của nàng.
Quả nhiên Nhuận Ngọc lập tức nhảy dựng lên kêu to, “Ngươi nói xằng nói bậy.”
Thực tế vừa rồi tinh thần của nàng đang hoảng loạn, nhưng chỉ vừa nghe tới cái gì chém gϊếŧ, tha sống thì ba hồn bảy vía lập tức được triệu hồi về, toàn tâm đối kháng với cường địch trước mắt.
Hừ! Người này đúng là không phải đến đây để ăn cơm. “Ngươi nói ta tàng trữ vật cấm trái phép, xin mời đưa ra vật chứng.”
“Chứng cớ chính là mùi thơm này.”
“Mùi hương?” Nàng ngẩn người, quả thật mũi có thể ngửi thấy những mùi vị mê người, “Đầu ngươi có vấn đề sao? Ta bán thức ăn, nấu nướng tự nhiên sẽ phát ra mùi thơm.” Nàng không cam lòng mà ra sức biện giải yếu ớt.
“Lời cô nương nói không sai, nhưng thức ăn không cần phải thêm vào “tân la diệp”, đúng không?” Hắn liếc nhìn nàng, xem thử nàng còn gì để nói nữa.
Nàng lại ngây ngây ngẩn ngẩn cả người, bắt đầu lắp bắp thì thào, “Hóa ra…hóa ra thứ kia…gọi là “tân la diệp” a!” Có thể, có thể, có thể… nàng dùng nó để làm gia vị cho món ăn, chỉ nghĩ đơn giản là nó sẽ giúp nàng tăng thêm hương vị để hấp dẫn thực khách đến quán ngày càng đông, nàng cũng vì nhu cầu cuộc sống thôi…
Hắn thỏa mãn khi nhìn thấy bộ dáng ngây ngốc của nàng, “Tân la diệp là thứ cấm dân chúng cất chứa, chỉ có trong hoàng cung mới được ngoại lệ! Thứ đó có chứa một chút thành phần thuốc mê, mùi vị cay nồng kí©h thí©ɧ vị giác con người, làm cho người ta đã ăn một lần thì không thể ngừng mà muốn ăn thêm lần nữa, bỏ không xong mà cai cũng không dứt, lâu ngày về sau, khi đã tiếp thu một lượng quá nhiều vào cơ thể sẽ ăn mòn tâm phế và xương cốt (tâm phế là tim phổi), cuối cùng dẫn đến suy kiệt mà chết, những điều này triều đình đã thông báo phổ biến cho dân chúng, không lẽ không ai đề cập cho ngươi biết sao?”
“Nghiêm trọng như vậy…” Nàng quay đầu về phía sau nhìn một lượt, lúc này mới phát hiện đại bộ phận khách nhân đều là những gương mặt quen thuộc – một tháng ghé quán có ba, bốn lượt, thậm chí cả mười, mười hai lượt, hoặc có cả những người ngày nào cũng tới, nàng còn tưởng là do tay nghề nàng lão luyện, thì ra…”
Nguyên lai là do cái thứ gọi là “tân la diệp” thu hút mọi người tới! Hơn nữa, hơn nữa, khách nhân tựa hồ… nàng nhất thời trợn to hai mắt, như thế nào mà từng người, mặt mũi đều trở nên đỏ hồng như thế – nàng chính là bán thức ăn, chứ không hề bán rượu a! Xem ra, xem ra… thực sự có vấn đề…
“Có vẻ như cô nương đã tin tưởng lời bổn vương nói.” Sau đó hắn xoay người hướng về phía gia nô mà gọi, “Thái Bình.”
“Dạ có nô tài.”
Hắn lấy từ trong ngực áo ra một chiếc bình sứ nhỏ rồi giao cho Thái Bình phân phó, “Ngươi đi tìm một cái lu nước, đem thuốc bột trong bình sứ này rắc vào rồi hòa chung, sau đó rót ra cho mỗi người uống một ly, như vậy sẽ không có chuyện gì nữa.”
“Tuân lệnh, nô tài lĩnh mệnh.” Thái Bình nhanh chóng tiếp nhận bình sứ, đi thực hiện công việc được giao.
Sau khi nhìn thấy tên nô tài rời đi, hắn mới quay người nhìn về phía Nhuận Ngọc lạnh lùng nói, “Cô nương.”
“Ân?”
“Ngươi muốn theo bổn vương đi một chuyến đến nha môn? Hay muốn bổn vương xử lý tại chỗ?”
Giải quyết ngay tại chỗ? Nàng kinh hãi lùi bước – người này có ý tứ gì đây?
Hắn nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của nàng, lạnh lùng nhếch miệng, “Cô nương, ngươi nghĩ mình còn một con đường sống để đi sao? Tàng trữ cấm dược là một tội, buôn bán cấm dược cũng là một tội nữa, gây hại cho người khác lại là một tội không thể tha, ba tội cộng lại thì ngươi có mười cái đầu cũng không đủ để chém, còn chưa tính tới ngươi lại là một kẻ ngoại lai.”
Nàng đương nhiên là hiểu ra ý tứ của hắn, cả người lập tức run rẩy – nửa là vì khí nộ, nửa là vì lo sợ.
Nàng biết dân chúng nơi này đối với người từ nước khác đến không mấy cảm tình niềm nở, nhưng cái loại người trắng trợn muốn đưa nàng vào chỗ chết như vậy thì lần đầu mới gặp.
Nàng cố gắng kềm nén sự hoảng sợ, cứng rắn nói, “Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, mặc kệ ngươi là ai, cũng không thể chưa qua nha môn thẩm án, phán xét mà có thể áp dụng tư hình theo ý ngươi.”
Hắn vừa nghe có chút kinh ngạc liền nói, “Thật sự ngươi không biết bổn vương là ai sao?”
Tuy hắn đã rời kinh khá lâu, bây giờ mới nhận lệnh trở về, nhưng chỉ dựa vào thanh danh hiển hách của hắn thì người đời không ai là không biết – chẳng lẽ nàng chỉ đơn giản là một người nước ngoài thôi sao?
“Tại sao ta cần phải biết? Chúng ta căn bản là chưa từng gặp mặt qua!” Giọng điệu thật chắc chắn – nhưng chuyện này là đương nhiên, quê quán của nàng ở cách đây vạn dặm, nàng như thế nào có thể từng gặp qua hắn, chuyện này không có khả năng!
Trừ phi hắn đã từng đi qua quê nhà của nàng, nếu thật sự là thế, thì nàng còn phải tiếp cận hắn để thỉnh giáo làm thế nào có thể trở về, bởi vì nàng là… Nàng luôn ôm ấp hi vọng nhưng rốt cuộc vẫn không thể trở về.
Hắn thấy nàng nói năng không chút lễ độ cũng không chút lưu tâm, nhưng tiếp tục nhìn nàng với vẻ khinh miệt, lạnh lùng mà nói, “Tốt lắm, ngươi nghe cho kĩ, bổn vương tên là Liễu Húc, là con thứ 9 của đương kim hoàng thượng, mọi người đều gọi bổn vương là Cửu gia; mấy năm trước bổn vương phụng chỉ đông chinh, bình định bộ tộc Liêu phiên, hôm nay hồi kinh phục mệnh, không ngờ… không ngờ lại có thể gặp một cô nương hèn mọn không chút gia giáo như ngươi, tâm tình tốt đẹp của bổn vương hoàn toàn đã bị ngươi phá hủy hết.”
Thái độ, vẻ mặt của hắn vô cùng kiêu căng, giương mắt nhìn nàng cứ như nhìn một con kiến trên mặt đất.
Thì ra… thì ra là vương tôn quý tộc, chẳng thể trách… chẳng thể trách hắn dám làm nhiều việc hung hăng, càn quấy, nàng hôm nay coi như đã gặp nạn lớn, có lẽ chết tại đây vẫn là thoải mái sung sướиɠ hơn, nếu bị dẫn tới nha môn, chắc chắn sẽ phải chịu nỗi khổ xá© ŧᏂịŧ, người ta nhất định sẽ không tha cho nàng – như là dùng kẹp lớn, dùng gậy đánh, dùng roi quất, hoặc tệ hơn là dùng sắt đã nung đỏ ấn vào người… Thậm chí khoét mắt, cắt thịt đều có thể xảy ra! (Vivi: tỷ tưởng tượng ghê wa = =)
Nghĩ tới những điều đó, toàn thân đều lạnh cả lên, hai hàm răng nàng cũng run lập cập.
Nàng sợ nhất chính là phải chịu đau đớn xá© ŧᏂịŧ.
Đau dài chi bằng đau ngắn, nàng cảm thấy như ai xé nát tâm can, nhắm mắt, cao giọng nói: ” Nếu đã rơi vào tay ngươi, cũng chỉ trách ta kém may mắn, chi bằng ngươi “bạch đao tử tiến, hồng đao tử xuất”*, để ta vui vui sướиɠ sướиɠ còn hơn. Thế nào hử?” (*câu này dùng trong Hồng lâu mộng, nghĩa là dùng 1 đao gϊếŧ chết cho xong)
Nếu hắn cứ kéo dài lôi thôi, hành hạ nàng cho tới nửa sống nửa chết, thì dù có phải hóa thành lệ quỷ, nàng cũng sẽ tìm hắn trả thù.
Liễu Húc thấy hào khí của nàng vẫn ương ngạnh, không khỏi bật cười mà nói, “Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ngươi chết đi thì sẽ hết chuyện sao?”
Nàng nghe vậy bỗng mở mắt ra nhìn hắn.
Hắn lại nói, “Ngươi đang nghĩ cái gì thế hử? Hừ, với tư cách của ngươi thì chưa xứng đáng để bổn vương phải tự mình ra tay. Nếu có phải chết thì ngươi chỉ có cách tự sát, bổn vương từ trước tới giờ không gϊếŧ người vô dụng.”
Người này nói chuyện đúng là thật cay độc a! Hỏa khí trong lòng nàng bắt đầu trỗi dậy và bốc lên ngùn ngụt – may mắn là bộ dạng của hắn cũng không phải là tệ lắm, uhm, chính xác không sai! Nàng ngơ ngác một chút rồi âm thầm đánh giá hắn.
Gương mặt hắn cực kì tuấn tú, đôi mắt màu lục sâu thăm thẳm hút hồn, lại trong suốt như một viên pha lê quý giá, làm nổi bật mái tóc màu xám bạc lấp lánh, nhưng mang thập phần lạnh lùng, hơn nữa đôi môi mỏng của hắn mỗi khi mím lại chỉ thấy như 1 đường chỉ, nói một cách tổng quát, bề ngoài của hắn toát lên vẻ lãnh đạm vô tình.
Nàng cho rằng nếu so sánh hắn với tuyết, thì chắc chắn đây sẽ là một khối băng hoàn mỹ – tuy rằng nước da của hắn hơi ngăm đen, nhưng dưới ánh trăng, một thân trường bào có vẻ dường như rất tiêu soái… Không! Phải nói là rất chói lọi, tỏa sáng, cho dù hắn có đứng lẫn vào đám người đông đúc, khẳng định là vẫn dễ dàng nhận biết được, bởi vì hắn có khí chất sang trọng, quý phái, vẻ bề ngoài xuất sắc đó dễ dàng lừa gạt được người khác…
Khoan đã, nàng hiện tại không phải là đang ca ngợi hắn chứ? Hắn là muốn gϊếŧ nàng a! Nàng cần phải suy nghĩ để thoát thân a!
“Như thế nào?” Vẫn là vẻ mặt kiêu căng đó.
“Cái gì như thế nào?” Nàng hung hăng trừng mắt nhìn hắn, quyết chí không khiêm nhường trước hắn, dù sao hắn cũng cho nàng là một người vô dụng, thái độ đó rõ ràng đang sỉ nhục mình, căn bản nàng không cần cư xử hòa nhã.
“Nên nói cho ta biết đi chứ?”
“Ngươi muốn ta nói cái gì?”
“Ai là người cung cấp nguồn hàng cho ngươi?” Hắn cuối cùng hỏi thẳng vào vấn đề.
“Người cung ứng?” Nàng khẽ cau mày, không hiểu hắn đang hỏi vấn đề gì.
Sắc mặt hắn trầm xuống, lạnh lùng mà nói, “Đừng giả ngu với ta! Thứ “tân la diệp” này vốn dĩ triều đình đã không cho phép dân gian tàng trữ, cũng không phê chuẩn cho ngoại bang nhập vào, thứ ngươi đang giữ chắc chắn là hàng lậu trái phép, chỉ cần là hàng phi pháp, nhất định sẽ có người cung ứng. Nói! Rốt cuộc là ai lại có lá gan lớn như vậy?” Nói xong lời cuối, ngữ khí của hắn càng trở nên hung ác quyết liệt.