Trương Khả KHả cầm lấy ngọc bội nhíu mày nói” Chính ông chủ ra giá một trăm lượng cơ mà! Thấy ông đưa ra 1 ngón tay, tôi làm sao biết ông ra giá cụ thể bao nhiêu đâu?
Lão chủ vốn là người lão luyện trong thương trường, không phải có câu buôn gian bán rối hay sao. Lão ta chỉ liếc mắt một cái là biết ngay Trương Khả Khả rất cần tiền, lấy giọng đàm phán ra nói “Hai lượng đi. KHối ngọc bội của cô chỉ đáng giá nhiều nhất là 2 lượng thôi” định là nói một lượng nhưng sợ doạ tiểu cô nương nên bằng kinh nghiệm trước mắt liếc nhìn thấy khối ngọc bội kia là ngọc nguyên chất, tuyệt đối là ngọc tốt.
“ Cái gì?” Trương KHả Khả tức giận rống to, khối ngọc bội này chỉ đáng 2 lượng thôi sao? Ông chủ thật gian xảo.
“Nếu cô nương không tin, thử đi cửa hiệu khác xem. Tôi không giấu gì nói cho cô, toàn bộ phố này có cửa hiệu của tôi là lớn nhất, nếu cô mang đến cửa hiệu khác thì chắc gì đã được giá này” Lão chủ chậm rãi nói, cố ý tỏ ra là mình không có hứng thú gì.
Trương KHả Khả tất nhiên biết rõ, nàng có đi phố khác tiếp tục tìm thì cũng chỉ có mỗi cửa hiệu này thôi, mà trời lại sắp tối rồi, nàng trừng mắt nhìn, trong lòng lập tức nảy ra ý tưởng, nhìn thẳng vào lão chủ, thận trọng nói “Ông chủ, đừng có lừa gạt tôi nha. Lần này tôi đến là tìm chú, chú tôi là làm quan to trong thành, chỉ vì tôi đã hết tiền đi đường bất đắc dĩ lắm mới lấy ngọc bội ra làm lộ phí, ông là người thông minh sẽ biết rõ ngọc bội này không phải là vật tầm thường, tôi vốn là cầm tại đây vài ngày, qua mấy ngày tôi tìm được chú, sớm muộn gì tôi cũng đến chuộc lại. Ông cho tôi giá thực đi, nếu dám lừa tôi, tôi sẽ bảo chú tôi đến cửa hiệu của ông, đóng cửa hiệu ông lại” Trương Khả Khả lớn tiếng nói xong câu cuối, vỗ mạnh 1 cái xuống bàn, ánh mắt sắc bén, khí thế kinh người.
Lão chủ bị lời nói của Trương Khả Khả làm cho run sợ, nheo mắt, vuốt cằm ra vẻ xem kỹ ngọc bội lần nữa, quan sát tiểu cô nương xem nàng nói thực hay giả, xem ra khí thế thật bức người rất khó là giả, hơn nữa khối ngọc trong tay nàng cũng không phải là vật tầm thường, mặc dù tiểu cô nương trước mắt trông dơ bẩn nhưng nếu nhìn kỹ thì có khí thế quý tộc, hơn nữa nàng nói chú nàng làm quan mà lại là quan to, cũng khϊếp sợ 3 phần, suy nghĩ trong chốc lát, có vẻ thở dài nói “Vậy đi, cô nương, ta cũng không dám lừa cô nữa, khối ngọc bội của cô không tầm thường, tôi cho cô giá 20 là cao, không còn giá nào thế nữa đâu”
“Hai mươi hai” Trương Khả Khả mở miệng nói.
“Nè, cửa hiệu này không chịu nổi giá đó đâu nhé” Ông chủ ra vẻ khó xử nói.
Trương KHả Khả thấy ông chủ đối với mình lời nói lúc nãy còn nghi ngờ liền tỏ vẻ hào phóng cười nói “Yên tâm đi! Ông chủ, bây giờ ông cho tôi hai mươi hai, không chừng vài ngày nữa tôi sẽ lấy 100 lượng chuộc về, lúc đó ông sẽ không thấy lỗ”
Những lời này đã làm ông chủ yên tâm, đôi mắt tự dưng sáng lấp lánh, suy nghĩ đôi chút rồi đập bàn nói “Được, hai mươi hai lượng thì hai mươi hai lượng, cô nương, tôi chưa bao giờ gặp được khách nào định giá như cô nương vậy nha!” Nói xong ông chủ lấy ra hai mươi hai lạng bạc đưa cho Trương khả khả.
Trương Khả Khả nhìn 2 nén bạc sáng bóng lại nghĩ không biết là thật hay giả! Ở hiện đại còn có bạc mỹ ký, chắc cổ đại không có bạc giả đâu! Nhìn lão chủ cũng không ra dáng lừa mình liền lấy ngọc bội đưa cho lão rồi cầm lấy bạc, không quên quay đầu lại nói một câu “Ông chủ, ngọc bội của tôi bảo quản tốt nhé, một trăm ngàn đừng có đánh mất đó, tôi còn muốn chuộc lại đấy”
“Tất nhiên, tất nhiên, tôi sẽ bảo quản tốt” Lão chủ cười rạng rỡ nói, chờ Trương Khả Khả vừa rời đi, lão chủ không khỏi có chút buồn bã, tự dưng hai mươi hai lượng bạc mất không, lời lãi biết làm sao đây. Nói tới ngọc bội tuy là rất đáng giá nhưng giá đó phải có người mua thì mới đáng nha.
Lộ ra nét mặt buồn rầu, lão chủ chuẩn bị lấy ngọc bội cất đi thì thấy có 2 người quan binh nhanh nhẹn đi tới, đập tay xuống bàn quát: “ông chủ, ra đây”
“Các vị quan gia, có chuyện gì vậy? Lão chủ lập tức tươi cười lấy lòng đi ra.
“Mang tất cả số ngọc trong cửa hiệu của ngươi ra đây cho đại gia ta kiểm tra” Viên quan binh nghiêm lệnh nói.
Lão chủ sợ tới mức mặt không còn chút máu, kêu lên hoảng hốt “Ôi, …quan gia…cửa hiệu .. cửa hiệu luôn giữ đúng khuôn phép, trung thực, không làm chuyện phạm pháp gì cả”
“Đừng nhiều lời, có tin ta lấy đầu ngươi hay không, nhanh lên mang hết ra đây” Viên quan binh quát, rút dao ra, thấy thế lão chủ sợ quá lập tức lấy lòng nói “Quan gia đừng tức giận, đừng tức giận, thảo dân sẽ vào lấy ra hết” Nói xong liền đi ngay.
Bỗng dưng một viên quan binh liếc mắt thấy trong tay lão chủ một khối hồng, hừ nhẹ một tiếng “Trong tay ngươi cầm cái gì, lấy ra xem nào”
Lão chủ nghĩ đầu cũng không giữ được nói gì đến chuyện ngọc bội? Lão ta bắt buộc phải mở tay lấy khối ngọc bội của Trương KHả KHả ra, vẻ mặt sợ hãi lên tiếng: “Cái này….đây là ngọc bội của một vị cô nương mới đưa cho nô tài”
Khi hai viên quan binh nhìn thấy ngọc bội thì trên mặt lập tức lộ ra nét sợ hãi lẫn vui mừng, rồi một trong hai viên quan binh nhanh tay cầm lấy ngọc bội xem kỹ một lát, vỗ bàn vội hỏi “Thế vị cô nương kia đâu rồi”
“Đi rồi” Lão chủ sự quá run mãi không thôi, nghĩ đến hoạ sát thân.
“Nàng đi hướng nào?
“Hướng đông”
“Nàng mặc quần áo thế nào?
Lão chủ đối với Trương Khả Khả nhớ rõ vì cửa hiệu của lão còn không phải tự dưng mất đi hai mươi lượng bạc cho nàng sao!!! Lão liền tỷ mỷ miêu tả tường tận quần áo mà Trương Khả Khả mặc, vừa nói xong thì thấy 2 viên quan binh cầm lấy ngọc bội lao thẳng ra cửa làm cho lão chủ khóc không ra nước mắt “Ôi ôi…quan gia…quan gia…ngọc bội của tôi a…