Chương 2

Câu nói này của lão bà làm Trương Khả Khả thiếu chút thì té xỉu, nàng trừng lớn mắt, cái gì? Chiều mai ư? Nàng dở khóc dở cười, trào phúng nói: “Thật đúng là không xa . Thế đêm nay chúng ta làm sao bây giờ? Tiếp tục chạy đi sao?".

Lão bà ngừng lại, nhìn xa bốn phía, tay chỉ một ngôi miếu đổ nát nói: “Ta nhớ rõ nơi đó có toà miếu, cô nương, đêm nay chúng ta nghỉ đêm ở đây đi. Ngày mai lại đi”.

Ăn ngủ bên ngoài? Lòng Trương Khả Khả phát lạnh. Trời ơi, ngủ trong một ngôi miếu đổ nát ư? Trước mắt thì Trương Khả Khả còn có lựa chọn hay sao? Vỗ về, bà lão hướng ngôi miếu đổ nát đi đến. Miếu ngay tại ven đường, vừa đi vào mới phát hiện trừ miếu đổ nát thì bên trong không phải quá bẩn, hơn nữa cũng trống rỗng cái gì cũng không có, chỉ có mấy chân hương, muốn ngồi cũng không thể. Lão bà tìm một góc sáng sủa ngồi xuống, nơi đó rải cỏ khô, ngồi có vẻ thoải mái. Trương Khả Khả theo sau cũng mệt mỏi không sao dậy nổi.

Ngoài cửa sổ sắc trời đã hoàn toàn đen thẫm, nhưng do là mùa hè nên cũng không đến mức không nhìn thấy gì, sao bắc đẩu cũng bắt đầu sáng trên trời, ánh trăng cũng bắt đầu lên cao, chiếu vào trong miếu đổ nát, xem như là ánh sáng duy nhất. Trương Khả Khả ôm hai đầu gối, mắt nhắm mắt mở, một bên bà lão cũng quá mệt mỏi, tuy vậy nàng cũng không ngủ được, mắt tròn nhìn ra ngoài miếu, không biết suy nghĩ gì.

“Khụ khụ” Lão bà đột nhiên ho khan, bà che miệng lại trông rất khổ. Nghe bà ho kịch liệt làm cho người khác không chịu được nghi ngờ có thể bà ho ra hết tất cả. Trương Khả Khả quan tâm liếc nhìn bà một chút, nhẹ vỗ bả vai bà. Chiều nay nàng phát hiện bà lão trước mắt này có thể là bị bệnh lao phổi nặng, chính là không biết đêm sau thì tiếp tục nghiêm trọng đến mức nào.

“Bà bà, bà không sao chứ?" Trương Khả Khả nôn nóng hỏi.

“Khụ..khụ.., bệnh cũ thôi, không sao…khụ…” Bà lão ngay cả lời nói cũng khụ không nói ra được, hơi thở thực yếu, thân thể gầy gò ho khan liên tục, bệnh trạng suy yếu có thể ra đi lúc nào không hay. Trương Khả Khả chân tay luống cuống, vừa sợ, vừa hoảng, trong lúc đó không biết nên làm gì.

Liên tiếp ho khan làm bà lão có chút choáng váng, bà ôm ngực, thở dốc, dồn dập, có thể thấy được bà đang cố gắng tranh thủ hít thở hơi cuối cùng, mồm yếu ớt lẩm bẩm: “Ta … nhất định phải gặp đứa con lần cuối cùng, nhất định phải gặp lần cuối, ta không thể chết ở giữa đường..”.

“Bà bà, bà không sao, bà sẽ được gặp lại con, bà bà…”.

Trương Khả Khả an ủi bà lão đáng thương trước mắt, dưới ánh trăng, mặt bà càng tái nhợt, không còn hơi sức, ánh mắt có chút mờ xa, giống như muốn qua đời ngay lúc đó làm lòng Trương Khả khả lo sợ vô cùng.

Đúng lúc đó, cả khoảng không đêm tối chợt truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, giống có một đoàn người đang hướng bên này đến. Âm thanh này làm cho Trương Khả Khả cảm thấy vui vẻ, nàng chạy nhanh hướng bà lão nói: “Bà bà, bà chờ cháu, cháu nhất định làm cho bà gặp được con bà lần cuối cùng”.

Nói xong, nàng bò lên, vội vàng chạy ra khỏi miếu, đứng ở giữa đường chờ. Cuối đường chỉ thấy một chiếc xe ngựa đang chạy nhanh đến, nhìn thấy xe Trương Khả khả liền dấy lên một tia hy vọng, như thấy được bà lão sống rồi. Chỉ cần có thể ngăn lại xe ngựa này, nàng có thể mang theo bà lão đến kinh thành trước, như vậy bà mới có hy vọng cuối cùng.

Đang nghĩ đến thì xe ngựa chỉ còn cách nàng có trăm mét, 50 thước, …40 thước, … Trương Khả Khả cũng biết rằng, muốn ngăn cỗ xe đang phi nước đại kia thì nếu dùng hết khả năng gọi cũng không dừng lại được. Không biết có phải đoán đúng hay không từ cỗ xe toát ra một cỗ dũng khí mãnh liệt áp đảo, nàng đứng giữa đường, dang ra hai tay, quyết tâm cản đường. Khi cỗ xe ngựa còn cách nàng 20 thước thì nàng kêu to: "Cứu mạng nha…”.

Đang phi nước kiệu cỗ xe ngựa không có đèn l*иg, người đánh xe nhìn không rõ trên đường có người, nhưng do Trương Khả Khả bỗng nhiên gào thét làm cho hắn bối rối, vội vàng giữ chặt dây cương, nhưng là muốn giữ chặt được cỗ xe ngựa đang chạy thì trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể làm được, nguy hiểm tựa hồ trong chớp mắt, người đánh xe bỏ hết khí lực túm lấy dây cương, mà Trương Khả Khả nhìn thấy xe ngựa lao tới sợ đến mức úp mặt vào hai tay, chờ vó ngựa đạp lên.

Ngay khi cỗ xe cách Trương Khả Khả không đến 2 thước, trải qua một hồi rét lạnh, xe dừng lại, hai con ngựa cao to đồng thời giơ cả hai vó lên trời, trong bóng đêm đứng lại, làm Trương Khả Khả chấn động cả lỗ tai, trận này đón xe là một sự kiện nguy hiểm trong gang tấc, lúc đó có một tiếng rống giận: “Điêu dân lớn mật, muốn chết hả? Còn không mau nhường đường.”

Trương Khả Khả bị tiếng rống tức giận làm hoảng sợ, tuy vậy muốn chặn được một màn này không phải chuyện dễ dàng, kinh ngạc một giây nàng mở miệng oa oa khóc lớn, vừa khóc vừa nói: “này vị đại ca xin thương xót, tiểu nữ tử cũng không phải cố ý chặn đường, chỉ là vì bà bà của ta bị bệnh sắp chết, ta cầu xin đại ca thương xót đưa chúng ta lên kinh thành tìm thầy thuốc chữa bệnh, cầu ngài, cầu xin ngài…”.

Trên xe, người đánh xe chẳng những không nghe, ngược lại còn lớn tiếng nói: “Làm càn, ngươi có biết xe ngựa này là của người nào không? Ngươi chỉ là thân phận dân thường, nếu làm chậm tướng quân, ngươi đáng tội chết vạn lần”.

Tướng quân ư? Trong xe là tướng quân ngồi ư? Trương Khả Khả thầm nghĩ, lại càng khóc thê thảm, thương tâm hơn. Tại đây rừng núi yên tĩnh, tiếng khóc của nàng giống như là nữ khóc bi thương. Một lúc sau, một giọng nam trong sáng từ trong xe ngựa vang ra: “Phương An, đáp ứng cô nương thỉnh cầu đi”.

“Tướng quân…Lấy ngài thân phận cao quý sao có thể cùng dân chúng bình thường cùng ngồi?” Phương an lập tức phản đối, nói xong hắn lớn tiếng hướng Trương Khả Khả hung ác quát: “Dân nữ lớn mật, còn không mau nhường đường, nếu không đừng trách ta không khách khí”.

Vừa rồi tiếng nói thanh nhã của người đàn ông làm Trương Khả Khả cảm thấy vui vẻ, xem ra người đàn ông này vẫn còn nhân tính, nhưng người đánh xe nhìn thật chán ghét, nghĩ xong nàng bất chấp tất cả lại một lần nữa khóc thật thương tâm: “Cầu xin đại nhân…Bà bà ta bệnh tình nguy kịch đang ở trong miếu, nếu không chữa trị kịp thời thì sợ không còn kịp rồi…Xin thương xót đi”.

Trên xe, người đánh xe có chút không chịu nổi Trương Khả Khả dây dưa, thấp giọng mắng: “Ngươi thực ngoan cố không chịu nổi”.

Ngay lúc đó, giọng nói trầm dễ nghe lại một lần nữa vang lên: “Phương An, không được vô lễ, ngươi đi mang bà bà nàng lên xe đi”.

“Tướng quân” Phương An không vui kêu lên.

“Không sao” Thanh âm trầm thấp vang lên trong đêm yên tĩnh, nghe đặc biệt êm tai, nhưng không biết tại sao Trương Khả Khả lại nghe thấy trong lời nói phát ra còn có một tia không hiểu lạnh lùng.

Người đánh xe oán hận trừng mắt nhìn Trương Khả Khả đứng bên đường, hừ một tiếng nói: “Bà bà ngươi ở đâu?".

“Ngay tại trong miếu ” Trương Khả Khả nhanh chân bước vào trong miếu, chỉ thấy tiếng ho khan của lão bà đã ngừng, nhưng là ho khan xong rồi lại càng thấy bà yếu đi. Trương Khả Khả chạy nhanh đến bên bà, vui vẻ nói: “Bà bà, có người đồng ý cho chúng ta đi một đoạn đường, chúng ta sẽ sớm đến kinh thành”.

Bà lão có chút mê đi, nhưng nghe thấy câu nói kia thực vui sướиɠ hé ra cười khàn khàn nói: “Đúng thế không?”.

Khi Trương Khả Khả cùng Phương An dìu bà lão vào trong xe ngựa, Trương Khả Khả chớp mắt rất muốn nhìn xem người đàn ông trong xe ngựa trông như thế nào, nhưng chỉ nhìn thấy một màu đen tối bên trong. Nàng chỉ cảm thấy ngồi trong xe ngựa hơi thở của người đàn ông thực đạm mạc, xe ngựa thực rộng, bà lão ngồi trên đệm cùng người đàn ông một chỗ làm cho Trương Khả Khả cũng ngạc nhiên là, người này cũng không ghét bỏ bà lão, dịch ra ít nhất một nửa chỗ ngồi dành cho bà, còn Trương Khả Khả thì ngồi ở ghế dưới, lưng dựa vào thành xe, đối nàng mà nói, chỉ cần có chỗ ngồi thế này là cảm ơn trời đất rồi.

Xe ngựa chạy gấp trong bóng tối theo hướng phía trước tiến lên, nảy xóc liên tục làm cho Trương Khả Khả choáng váng đầu óc nặng nề ngủ….